“Bảo bối, đừng giận anh nữa nhé.” Hán Đông Khuê nửa ngồi nửa quỳ dưới sàn nhà, dùng đầu mũi cọ cọ vào đùi của cô, sau đó theo thói quen liếm láp hoa huyệt vẫn còn đang sưng đỏ, làm cô lại thấp giọng nỉ non.
“Thoải mái vậy sao?” Hán Đông Khuê cười khẽ, giọng nói trầm khàn tràn đầy kích tình.
“Bảo bối, mở rộng chân ra một chút, anh giúp em thoải mái hơn.” Đầu lưỡi tham lam tách mở hai cánh hoa, tiến vào khuấy đảo huyệt động chặt chẽ mê hoặc của cô.
“Thật muốn nuốt em vào trong bụng.” Hán Đông Khuê thở dài, đầu vẫn chôn giữa hai chân cô, âm thanh mút mát ngày càng lớn.
“Đừng mà…” Bách Lý Giai Ninh khó nhọc cắn môi, kích thích phía dưới làm cho cả người cô run rẩy, khoái cảm lập tức che mờ lí trí, hai chân không tự chủ được mở rộng ra, muốn đưa mình vào sâu trong miệng anh, mặc anh càn rỡ quấy phá.
“Bảo bối, em vẫn muốn đúng không? Anh cũng ăn chưa đủ, làm thế nào bây giờ?” Hán Đông Khuê dướn người đứng dậy, cầm lấy tay cô đặt lên cự vật thô to vẫn còn căng cứng.
“Đông Khuê… dừng lại… Em phải ra ngoài, mọi người đang chờ.” Cô dùng một tay vịn lên bả vai vững chãi của anh, lời phản kháng muốn nói ra lại biến thành âm thanh rên rỉ dâm mị.
“Nhưng mà cái huyệt nhỏ này lại chảy nước rồi.” Hán Đông Khuê dùng đầu ngón tay xoay tròn vân vê hạt trân châu đầy đặn của cô, động tác không ngừng nghỉ.
“Miệng trên đòi dừng lại nhưng miệng dưới cứ chảy ra nhiều mật dịch như vậy, muốn đòi mạng anh sao? Bảo bối, hay là tìm đại một cái cớ rời đi trước, anh đưa em về nhà?”
Lúc cả hai sắp động tình lần thứ hai, ngoài cửa lại vang lên tiếng nói chuyện, Bách Lý Giai Ninh hoảng hốt đẩy Hán Đông Khuê vào buồng vệ sinh gần nhất, còn mình đứng trước gương luống cuống chỉnh trang đầu tóc quần áo.
Bây giờ cô mới phát hiện ra mình quên mang theo son môi, Hán Đông Khuê vừa nãy đã ăn hết sạch son của cô rồi, may mà cô skin care rất kĩ càng, môi không cần đánh son vẫn có màu đỏ hồng tự nhiên căng mọng.
“Này, có ai ở trong không vậy? Sao lại chốt cửa?”
Bách Lý Giai Ninh cuống quýt duỗi tay mở chốt, cười xấu hổ với hai cô gái xa lạ đang ngó đầu vào.
“Xin lỗi, tôi tiện tay.”
Hai người phụ nữ giải quyết nhu cầu xong xuôi liền kéo nhau ra khỏi phòng vệ sinh, Bách Lý Giai Ninh liếc mắt dõi theo đến tận lúc hai cái bóng một cao một thấp biến mất sau góc hành lang.
Cô nhanh chóng tiến đến gõ cửa buồng vệ sinh mà Hán Đông Khuê đang trốn, nhỏ giọng gọi.
“Đi ra ngoài, nhanh lên.”
“Cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra từ bên trong, Hán Đông Khuê quần áo chỉnh tề bước ra ngoài, nhíu mày tỏ vẻ không vui.
“Bảo bối vô lương tâm, sướng xong rồi liền vứt bỏ anh.”
“Anh lượn lờ đâu đó tầm mấy phút rồi hãy quay lại nhé, bây giờ mà em với anh trở về cùng một lúc là mọi người nghi ngờ ngay.”
“Anh là bạn trai của em, bọn họ muốn nghĩ gì thì mặc kệ bọn họ.” Hán Đông Khuê cảm thấy rất bất mãn, đường đường là tổng giám đốc mà phải lén lút trốn trong buồng vệ sinh nữ, lại còn không được cô thừa nhận thân phận trước đám đông.
“Hán tổng, hiện giờ ngài đang là bạn trai cũ của tôi, thỉnh tự trọng.” Bách Lý Giai Ninh ló đầu ra bên ngoài ngó nghiêng một lúc, xác định khu vực xung quanh an toàn rồi mới tự tin bước ra, còn ném lại một câu.
“Có bản lĩnh thì theo đuổi lại bổn tiểu thư đi.”
…
Lúc cô mở cửa phòng riêng đi vào, Izumi Zhao ngẩng đầu lên vẫy tay rối rít.
“Giai Ninh, mau mau, tới đây chơi trò chơi!”
Hán Đông Khuê dù không muốn vẫn phải nghe lời cô, đứng ở góc hành lang lướt điện thoại mấy phút rồi mới quay lại.
Chờ mọi người đông đủ hết rồi, trò chơi Truth or Dare cuối cùng cũng bắt đầu.
Hán Đông Vũ giữ lời hứa thanh toán hoá đơn tối nay, nhân viên đi vào dọn hết bát đĩa trên mặt bàn, đồng thời mang theo một thùng bia đặt dưới đất và mấy đĩa đậu phộng rang.
Một chai rượu Sake rỗng được đặt ở chính giữa mặt bàn.
Izumi quay vòng quay đầu tiên, chai rượu hướng về phía người nào thì người đó phải chọn Truth – nói thật hoặc Dare – thách thức.
Nếu chọn Truth sẽ phải trả lời thật lòng một câu hỏi được đưa ra.
Còn nếu chọn Dare thì phải thực hiện thách thức, ví dụ gọi điện tỏ tình với một người, hôn một người bất kì, gập bụng 20 cái, nhảy múa,… tuỳ theo yêu cầu của người chơi trước đó.
Nếu không muốn nói thật hoặc không thực hiện được thách thức, người đó sẽ phải uống hết một cốc bia.
Chai rượu quay vòng vòng, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên miệng chai, tốc độ của nó dần dần chậm lại, sau đó dừng lại hẳn.
“Diệp Hàng!” Người xui xẻo đầu tiên là Diệp Hàng.
“Truth or Dare?”
“Tôi là con người ngay thẳng, chẳng có bất kì bí mật nào cả, tôi chọn Truth.”
“Anh muốn ai hỏi anh?”
“Izumi là chủ trì, để cô ấy hỏi tôi đi.”
Izumi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Nụ hôn đầu tiên của anh là vào năm bao nhiêu tuổi?”
Vừa nghe đến vấn đề này, mọi người ai nấy đều tò mò.
“15 tuổi.” Diệp Hàng trả lời rất dứt khoát.
“Thậm chí còn hôn sâu.”
“Ha ha ha, thì ra là một thanh niên yêu sớm.” Mọi người nghe anh ta khoe mẽ như vậy thì cười ồ lên.
Chai rượu tiếp tục quay vòng, người xui xẻo tiếp theo là Hán Đông Vũ.
“Tôi chọn Truth.” Hán Đông Vũ tung một hạt đậu phộng vào miệng, không ai hỏi đã tự giác chọn nói thật.
“Hán Đông Vũ, trước đây anh có bao nhiêu người bạn gái?” Diệp Hàng không cần suy nghĩ đã đặt câu hỏi luôn.
Hán Đông Vũ nổi tiếng khắp thành phố Bắc Thần là một playboy thay bạn gái như thay áo, đây là vấn đề rất nhiều người muốn biết, ngay cả Hán Đông Khuê cũng thấy hứng thú.
“Trước Nghi Nghi thì không có ai hết.” Hán Đông Vũ thẳng thắn trả lời.
“Này này này, anh Hán đừng có lừa chúng tôi.”
Hán Đông Vũ quan sát sắc mặt Đồng Tĩnh Nghi, thấy cô vẫn vui vẻ như bình thường mới cười nói: “Tôi lừa mọi người làm gì, những người trước đây chỉ là mối quan hệ pháo hữu (*), không phải tình nhân, càng không phải bạn gái.”
“Ai da, nhiều pháo hữu như vậy, có ngày Đồng tổng cho anh nổ tung.” Tôn Nguyệt Nhi che miệng cười.
(*) pháo hữu: bạn pháo, mối quan hệ bạn giường
“Ngày nào mà Nghi Nghi chẳng làm tôi nổ tung trên giường.” Hán Đông Vũ hôn lên má Đồng Tĩnh Nghi “chụt” một cái rồi nở một nụ cười gian manh, Đồng Tĩnh Nghi xấu hổ đỏ mặt, mím môi mím lợi đấm nhẹ vào ngực anh.
Câu trả lời mang một chút sắc thái “người lớn, cấm trẻ em” của Hán Đông Vũ khiến cho mọi người càng lúc càng hưng phấn, cho dù trò chơi này vừa cũ rích vừa nhàm chán nhưng ai cũng hào hứng đòi chơi tiếp.
Tiếp theo là đến Chu Hành, anh ta chọn Dare.
“Ái chà chà, để tôi nghĩ xem nào.” Hán Đông Vũ sờ cằm nửa ngày, cuối cùng đưa ra yêu cầu anh ta kéo danh bạ WeChat xuống người thứ 10, bất kể là ai cũng phải gọi điện tỏ tình.
Rất không may cho Chu Hành, người đó lại là sếp tổng của anh ta, Chu Hành vì miếng cơm manh áo đành phải chịu phạt uống bia.
Chai rượu lại quay một vòng tròn, lần này Bách Lý Giai Ninh bị quay trúng.
Cô nhìn sang thùng bia, nghĩ ngày mai là thứ 2 phải đi làm liền chọn nói sự thật.
“Tôi chọn Truth.”
“Tên người bạn trai cũ của cô là gì?”
“…” Bách Lý Giai Ninh mím môi, vài giây sau nhăn mặt hỏi ngược lại: “Sao anh hỏi câu khó thế?”
“Mỹ nữ, có chơi có chịu nha.
Trò này đâu có giới hạn chủ đề câu hỏi, muốn hỏi gì cũng được mà.”
Thấy cô không trả lời được, Chu Hành nhướng mày cười nói: “Sao vậy? Có gì khó nói à?”
“Một là tôi đổi thành Dare, hai là anh đổi lại câu hỏi đi.” Bách Lý Giai Ninh bắt đầu kì kèo mặc cả.
Đồng Tĩnh Nghi ngồi bên cạnh thấy Bách Lý Giai Ninh gặp phải chuyện khó xử liền mở miệng góp lời: “Đúng vậy, anh Chu đổi câu khác đi, câu này riêng tư quá.”
“Phụ nữ các cô lằng nhằng ghê, được rồi, duy nhất lần này là ngoại lệ thôi đấy nhé.
Vậy tôi hỏi câu khác, hiện tại cô có đang thích ai không?”
Bách Lý Giai Ninh dở khóc dở cười, sao anh chàng Chu Hành lúc nào cũng tỏ ra hứng thú với chuyện tình cảm của cô vậy?
Mà lúc này, Hán Đông Khuê và Ngôn Tử Kỳ nghe thấy câu hỏi đều quay sang nhìn cô, cô thản nhiên nói: “Không có!”
“Không có? Thực sự không thích ai?” Chu Hành nhất định không chịu buông tha cho cô.
“Chẳng lẽ tôi cứ phải thích ai mới được hả? Hay là tôi thích anh nhé, anh Chu?”
“Ấy không, cô là đại mỹ nữ, tôi không dám trèo cao.” Chu Hành xua tay lia lịa.
Trả lời xong câu hỏi, Bách Lý Giai Ninh quay chai rượu Sake, chai rượu chỉ vào Chu Hành, hiển nhiên là lại đến lượt anh ta.
Bách Lý Giai Ninh cười toe toét, đương nhiên không bỏ qua cơ hội trả thù này, ngay lập tức chớp lấy.
“Anh Chu, xem ra vận may của anh tối nay hơi kém nha.
Anh chọn gì nào?”
Chu Hành cười sảng khoái chấp nhận: “Tôi là người có chơi có chịu, đã chơi trò này là chỉ chọn Dare.”
Bách Lý Giai Ninh yêu cầu anh ta hát bài hát thiếu nhi “Đếm vịt” đồng thời quay video đăng lên vòng bạn bè.
Anh ta lại từ chối thách thức, chấp nhận uống bia, ngay lập tức bị mọi người thi nhau ném đậu phộng vào người.
Izumi là người ném hăng say nhất, vừa ném vừa bĩu môi nói: “Chu hổ giấy, bày đặt chịu chơi mà toàn đòi uống bia.
Ai mà chẳng biết tửu lượng của cậu tốt nhất cả đám.”
Thật vậy, Chu Hành là trợ lí tổng giám đốc ngân hàng, quanh năm ngày tháng phải đi ăn cơm xã giao, sớm đã tôi luyện thành một thân thần tửu, ngàn chén không say không đỏ mặt.
Trò chơi lại tiếp diễn, lần này miệng chai rượu chỉ vào vị trí chính giữa Ngôn Tử Kỳ và Bách Lý Giai Ninh.
Chu Hành vỗ tay bôm bốp, há miệng cười sảng khoái.
“Ha ha ha, tối nay tay tôi đỏ quá, một mũi tên trúng hai đích.”
“Tôi chọn Dare.” Bách Lý Giai Ninh e ngại anh ta lại muốn moi móc chuyện riêng tư của mình, dĩ nhiên sẽ không chọn Truth nữa.
“Tôi cũng vậy.” Ngôn Tử Kỳ ngồi bên cạnh nhún vai nói.
Chu Hành nháy mắt ra hiệu với Ngôn Tử Kỳ, e hèm một tiếng rồi nói ra thách thức đã chuẩn bị trước: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, hai người nghe cho kĩ này.
A Kỳ, Giai Ninh, hai người làm bạn trai và bạn gái của nhau trong vòng 24 tiếng.”
Nghe thấy thách thức của Chu Hành, mọi người trong phòng sao có thể không hiểu ý tứ của anh ta.
Ai mà chẳng biết Ngôn Tử Kỳ và Chu Hành là bạn thân từ thời còn mặc quần thủng đít, cứ có cơ hội là anh ta sẽ tìm cách gán ghép Bách Lý Giai Ninh với Ngôn Tử Kỳ.
Chắc chắn anh ta muốn mượn thách thức này để thuận nước đẩy thuyền cho đôi nam nữ trước mặt, biết đâu lại chơi giả tình thật.
Dù sao hai người bọn họ nam chưa lấy vợ nữ chưa gả chồng, Bách Lý Giai Ninh cũng vừa mới chia tay bạn trai, yêu cầu này cũng không tính là quá đáng.
Thế mới nói trò chơi Truth or Dare này tuy nhạt nhẽo nhưng lại rất dễ cọ ra lửa tình giữa nam và nữ.
Ánh mắt của tất cả mọi người không ai bảo ai đều đặt trên người Bách Lý Giai Ninh, còn cô lại theo phản xạ liếc mắt sang nhìn Ngôn Tử Kỳ.
Ngôn Tử Kỳ không hề sốt sắng, anh nhìn một vòng xung quanh gian phòng, nửa đùa nửa thật: “Chu Hành, cậu biết cách gây khó dễ cho tôi đấy.” Dừng một lúc Ngôn Tử Kỳ mới nói tiếp.
“Thôi thì… có chơi có chịu vậy.
Giai Ninh, phiền cô làm bạn gái của tôi.”
“Được thôi, dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi mà.” Bách Lý Giai Ninh nhún vai cười thoải mái.
Bách Lý Giai Ninh vừa dứt lời, cổ tay cô bị Ngôn Tử Kỳ túm lấy, cả người cô rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, một nụ hôn đã rơi xuống môi cô.
Tiếng hít thở của tất cả mọi người có mặt trong phòng đồng loạt vang lên.
“WTF!” Đậu phộng trong tay rơi xuống mặt bàn, Hán Đông Vũ sững sờ thốt lên với vẻ kinh ngạc.
Quay sang nhìn khuôn mặt âm trầm như muốn giết người của Hán Đông Khuê, Hán Đông Vũ thầm cười khổ, thâm tâm tự nhủ không biết quyết định rủ anh trai mình đến đây tối nay là đúng hay là sai nữa.
Hán Đông Khuê ngồi im lặng quan sát người phụ nữ của anh bị người khác ngang nhiên ôm hôn, trái tim giống như bị dao nhọn đâm cho một nhát thật mạnh, ánh mắt lập tức trở nên rét lạnh căm căm.
Bách Lý Giai Ninh bị hôn tới mức ngây ngốc, đến tận lúc hoàn hồn lại rồi mới giãy giụa, muốn tránh khỏi cái ôm của Ngôn Tử Kỳ.
Trước mặt bao nhiêu người, thế mà Ngôn Tử Kỳ lại dám hôn cô?
Ngôn Tử Kỳ lúc này mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi đỏ mọng mà anh đã muốn hôn ở quán bar, nhưng lại vòng tay siết chặt lấy eo cô công khai thể hiện sự chiếm hữu bá đạo, đôi mắt hoa đào nhìn thẳng về phía Hán Đông Khuê, môi mỏng nở một nụ cười thách thức của kẻ chiến thắng.
“Tôi chỉ đang thực hiện quyền lợi của một người bạn trai mà thôi, mọi người thấy có gì không thích hợp à?”
“Chỉ là trò chơi thôi, mọi người đừng căng thẳng.” Chu Hành ngồi bên kia cũng phụ hoạ theo.
Bầu không khí trong phòng quá mức nặng nề, làm gì còn ai có gan mà chơi nữa, Izumi là người đầu tiên lên tiếng: “Muộn rồi, ngày mai mọi người còn phải đi làm, hay là giải tán nhé?”
“Quay nốt một lần cuối đi.” Ngôn Tử Kỳ đột nhiên đề nghị.
Không chờ mọi người đồng ý, Ngôn Tử Kỳ đã vươn tay cầm lấy chai rượu.
Cái chai lại quay vòng, cuối cùng dừng ở trước mặt Hán Đông Khuê.
“Dare!” Không chờ Ngôn Tử Kỳ hỏi, Hán Đông Khuê đã lạnh lùng nói.
“Rất đơn giản, anh cầm bộ đồ này về giặt giúp tôi.” Ngôn Tử Kỳ nghiêng người lấy một cái túi giấy đặt dưới đất, bên trong là một bộ quần áo của nam giới, hiển nhiên đã được giặt khô là hơi sạch sẽ thơm phức.
Giặt một bộ quần áo đã được giặt trước đó?
Mọi người trong phòng nhất thời cảm thấy cực kì khó hiểu, đây là cái thể loại thách thức gì vậy? Dĩ nhiên bọn họ chỉ là người ngoài cuộc, làm sao mà hiểu được ẩn tình.
Thời điểm Hán Đông Khuê nhìn thấy bộ quần áo trong túi giấy, Bách Lý Giai Ninh cảm nhận được rõ ràng trên đầu có một ánh mắt rực lửa như muốn thiêu đốt cô thành tro, liền khó nhọc nuốt nước bọt.
“Được.” Hán Đông Khuê trái lại chỉ nói một tiếng đồng ý.