Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người


Đoc được tin tức trên mạng là một chuyện, chính tai nghe thấy Hán Đông Khuê thừa nhận lại là chuyện khác.

Bách Lý Giai Ninh nghe xong câu này, bỗng chốc không nói nên lời.
Hán Đông Khuê nhìn thẳng vào mắt cô, dùng giọng điệu vô cùng quả quyết nói: “Anh không biết em có còn muốn nghe anh giải thích hay không, nhưng anh vẫn muốn khẳng định một câu.

Anh sẽ không bao giờ phản bội em!”
Bách Lý Giai Ninh nhìn chằm chằm anh, không trả lời, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Hiện giờ em không muốn nghe.”
“Được.” Ánh sáng le lói trong đáy mắt Hán Đông Khuê bỗng chốc ảm đạm dần rồi tắt ngúm, anh hít một hơi thật sâu, giống như đang cố gắng đè nén cảm xúc của bản thân.

“Anh nghĩ chúng ta cần yên tĩnh một vài ngày.”
Sau đó, anh xoay người bước đi.
Bách Lý Giai Ninh im lặng nhìn theo bóng lưng của Hán Đông Khuê dần biến mất sau khúc ngoặt, cô lảo đảo trượt xuống ngồi bệt trên mặt đất, dùng hai tay bịt kín miệng, nước mắt rơi đầy mặt.
Hán Đông Khuê đứng dựa lưng vào bức tường sau góc khuất hành lang, đầu hơi ngửa lên, hai hàm răng cắn chặt, tay nắm thành quyền.
Ban nãy bọn họ rõ ràng vẫn còn rất vui vẻ, tại sao bây giờ bỗng nhiên biến thành một màn như thế này?
...
Trong phòng bệnh cao cấp thuộc Khoa Hồi sức Tích cực của Trung tâm Chống độc Bệnh Viện Đa khoa Bắc Thần, Trịnh Hiểu Mộng nằm hôn mê trên giường bệnh, khuôn mặt cô ta trắng bệch, đôi môi tái nhợt, hai mắt khép chặt.
Trịnh phu nhân túc trực bên cạnh, nước mắt rơi lã chã.

“Là lỗi của tôi, tôi là mẹ của nó mà lại không nhận ra con gái mình có tâm sự.

Bố nó đã bỏ tôi đi rồi, bây giờ tôi chỉ còn mình nó, nó mà có mệnh hệ gì tôi biết phải sống thế nào? Con tôi thành ra như vậy đều là lỗi của tôi.”
“Được rồi, bà đừng khóc nữa.


Lỗi không phải của riêng mình bà mà là của tất cả người lớn chúng ta.

Nếu ngày xưa chúng ta không thuận miệng nói đùa mấy câu rằng lớn lên sẽ gả nó cho thằng A Khuê, con bé Tiểu Mộng cũng sẽ không ngốc nghếch đến độ tin là thật từng ấy năm trời.” Hán phu nhân Tần Tuyết Mai ngồi bên cạnh, nhè nhẹ vỗ vai an ủi mẹ của Trịnh Hiểu Mộng.
Hán lão gia Hán Siêu Việt nhìn cô gái trẻ đang nằm trên giường, cảm thấy cực kì đau lòng.

Ông chỉ có một đứa con trai, mà đứa con trai duy nhất này cũng chỉ sinh được cho ông hai thằng cháu nội, thế nên ông luôn mong ước có một đứa cháu gái.

Hai nhà Hán - Trịnh có giao tình sâu sắc, ông rất thương con bé Trịnh Hiểu Mộng, coi nó như cháu gái ruột mà đối đãi.

Giờ phút này nhìn con bé đang hôn mê bất tỉnh, ông lại càng xót xa.
Hán Siêu Việt dộng dộng cây gậy chống gắn đầu rồng xuống sàn nhà, thở phì phì nói: “Tất cả là tại thằng nghịch tử Đông Khuê nhà ta, lát nữa ta sẽ dùng gia pháp để dạy dỗ nó.”
“Mẹ…”
Trên giường bệnh, Trịnh Hiểu Mộng đột nhiên ú ớ mở to hai mắt, mọi người vội vã vây quanh cô ta.
“Tiểu Mộng, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.

Con bé ngốc nghếch này, con làm mẹ sợ chết mất.”
“Tiểu Mộng, trên người con còn có chỗ nào khó chịu không, mau nói cho bác nghe.”
Trịnh Hiểu Mộng thật ra đã tỉnh được một lúc lâu rồi, cuộc đối thoại của mọi người trong phòng từ đầu đến cuối cô ta nghe không sót một chữ.

Đến tận lúc Hán lão gia nói muốn dùng gia pháp với Hán Đông Khuê, cô ta mới lo sợ đến mức phải giả vờ tỉnh lại.
Hơn ai hết, Trịnh Hiểu Mộng biết rõ gia pháp của Hán gia nghiêm khắc như thế nào.

Trịnh Hiểu Mộng nằm trên giường, hàm răng cắn chặt môi dưới, hai mắt đỏ hoe, những giọt nước long lanh từ trong hốc mắt trào ra, nghẹn ngào mở miệng: “Ông ơi, không phải lỗi của anh Đông Khuê đâu ạ.

Ông đừng đánh anh ấy.”
“Cháu không cần phải nói đỡ cho nó.” Hán Siêu Việt vì quá lo lắng, nhất thời không nhận ra tại sao Trịnh Hiểu Mộng vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê mà đã biết chuyện ông muốn dùng gia pháp với thằng cháu trai của mình.
“Đừng mà ông ơi, cháu yêu anh ấy, cháu thương anh ấy.

Anh ấy đau, cháu cũng không muốn sống nữa.” Trịnh Hiểu Mộng muốn vùng dậy nhưng lại bị mẹ cô ta đưa tay ra giữ lấy, dịu dàng ấn xuống giường.
“Tiểu Mộng ngoan, con vẫn còn yếu, đừng động đậy.”
“Tiểu Mộng, cháu cứ bình tĩnh.” Hán Siêu Việt sợ cô ta lại tự làm hại bản thân thêm lần nữa, đành phải nhẹ nhàng an ủi cô ta, sau đó lựa lời dỗ dành.

“Ông nghe lời cháu, cháu đừng kích động.”
Trịnh Hiểu Mộng sụt sịt, cúi đầu nói: “Vâng, tất cả là tại cháu ngu ngốc, đang yên đang lành lại đi nghĩ quẩn.

Anh Đông Khuê không làm gì sai cả, cháu chẳng mong điều gì, chỉ xin ông đừng dùng gia pháp với anh ấy.”
“Được được được, ông biết rồi, ông sẽ không đánh nó.” Hán Siêu Việt lập tức gật đầu đồng ý.

“Nhưng cháu phải hứa với ông là không được hành động dại dột nữa, nhớ chưa?”
“Vâng ạ.” Trịnh Hiểu Mộng lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Bác sĩ điều trị sau khi nhận được tin bệnh nhân đã tỉnh liền cầm theo bệnh án đẩy cửa đi vào phòng.

Trịnh phu nhân quay đầu nhìn ông ta, sốt sắng nói: “Bác sĩ, con gái tôi tỉnh rồi.


Con bé sẽ không sao chứ?”
“Bệnh nhân được sơ cứu và cấp cứu kịp thời nên không bị tổn hại đến sức khoẻ, tuy nhiên trước đó bệnh nhân uống nhiều rượu nên chức năng gan vẫn bị ảnh hưởng.

Dựa theo tình trạng của bệnh nhân, chúng tôi đã kê đơn thuốc phù hợp, người nhà có thể mua tại quầy thuốc của bệnh viện.

Bên cạnh đó, người nhà cần theo dõi sát sao tình trạng sức khoẻ và tâm lí của bệnh nhân, nếu có bất kì điều gì bất thường phải ngay lập tức thông báo với chúng tôi.”
“Bác sĩ, chúng tôi có cần chú ý gì nữa không?”
“Người nhà nên cho bệnh nhân uống nhiều nước và chất điện giải để cơ thể đào thải độc tố, ăn đồ ăn nhạt và lỏng, không được ăn đồ nhiều dầu mỡ, đồ cay nóng.

Trong thời gian này bệnh nhân cũng không nên ăn những món quá nhiều chất dinh dưỡng.

Ngoài ra, người nhà cần phải tích cực trò chuyện động viên tinh thần bệnh nhân, tránh cho bệnh nhân lại nghĩ đến chuyện không vui.”
Sau khi tình trạng của Trịnh Hiểu Mộng đã ổn định, cô ta nói muốn ở một mình, Trịnh phu nhân dù không muốn nhưng vẫn phải đứng dậy rời đi, trước khi đi còn căn dặn đủ điều.
Đợi tất cả mọi người đi được một lúc rồi, Trịnh Hiểu Mộng mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường, hai mắt tỉnh táo sáng rực, nhanh chóng cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường gọi cho một người: “Thế nào rồi?”
“Tôi đã tung ảnh lên mạng theo đúng ý cô, không nghi ngờ gì, bài viết lên thẳng hot search.

Khi nào thì cô chuyển nốt số tiền còn lại đây?” Đối phương rất nhanh đã bắt máy.
“Anh làm tốt lắm, trong vòng 10 phút nữa anh sẽ nhận được tiền.”
“OK, rất mong trong thời gian tới sẽ được tiếp tục hợp tác với cô.”
“Tôi thì không.” Trịnh Hiểu Mộng nói xong liền cúp máy.
Trịnh Hiểu Mộng nằm trên giường lướt hot search Weibo, vừa đọc bình luận vừa nhớ lại mọi chuyện tối hôm trước.
Sau khi rời quán bar, Hán Đông Khuê muốn đưa Trịnh Hiểu Mộng về nhà, cô ta bảo anh chở thẳng đến khách sạn Pullman, nói rằng mình đang thuê một phòng trong đó.
Thấy Trịnh Hiểu Mộng say khướt lảo đảo xiêu vẹo, dù không muốn nhưng Hán Đông Khuê không còn cách nào khác, đành ôm lấy thắt lưng cô ta, đưa lên tận trên phòng.
Trong lúc đứng đợi thang máy, Trịnh Hiểu Mộng rúc vào ngực anh, hai tay vòng lên ôm lấy cổ anh, thỏa mãn cười nói: “Đây là lần đầu tiên trong đời anh ôm em, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”
Hán Đông Khuê không trả lời, mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng không nhìn rõ biểu tình.

Anh không hề hay biết, gần đó có một người cầm máy ảnh lén lút chụp lại tất cả hành tung của bọn họ.
“Em nghỉ ngơi đi, anh về đây.” Mở cửa vào phòng, Hán Đông Khuê đỡ Trịnh Hiểu Mộng nằm xuống giường, chuẩn bị rời đi.
“Anh đừng đi mà, ở lại với em đêm nay được không?” Trịnh Hiểu Mộng bỗng nhiên nhổm dậy, ôm chặt eo anh.
“Em đừng lằng nhằng.” Hán Đông Khuê khó chịu chau mày, kiên quyết gỡ hai bàn tay của cô ta đang đặt trên eo mình rồi hất ra.
Cô ta đứng dậy, nhón chân vòng tay ôm lấy cổ anh: “Đông Khuê, em yêu anh.”
Hán Đông Khuê vội vàng đẩy Trịnh Hiểu Mộng sang một bên, nghiêm giọng nói: “Em còn nhớ đã nói gì với anh không? Từ giờ chúng ta không ai làm phiền đến ai.”
Dứt lời, anh xoay người định rời khỏi phòng.
Trịnh Hiểu Mộng không cam tâm, cô ta đã lừa được anh đến tận đây, sao có thể dễ dàng buông tha cho anh.

Cô ta quờ lấy lọ thuốc giảm đau trên mặt bàn, dốc cả mấy chục viên vào miệng cùng một lúc rồi khó nhọc nuốt xuống.
“Chết tiệt!” Hán Đông Khuê lao đến bóp miệng cô ta, móc hết số thuốc còn chưa nuốt vào bụng vứt hết xuống đất.

Sau đó anh dìu cô ta ngồi xuống sofa, dùng hai ngón tay móc họng Trịnh Hiểu Mộng bắt cô ta nôn ra.
Sau khi đã sơ cứu ban đầu, Hán Đông Khuê đút lọ thuốc giảm đau vào túi áo khoác, ôm Trịnh Hiểu Mộng xuống xe, nghiêng người giúp cô ta nằm xuống hàng ghế sau, còn mình lái xe thẳng đến Bệnh viện Đa khoa Bắc Thần.
Xe dừng trước cổng bệnh viện, Hán Đông Khuê bế Trịnh Hiểu Mộng vào phòng cấp cứu, đưa cho bác sĩ trực ban lọ thuốc giảm đau, bình tĩnh nói mấy câu.

Các bác sĩ ngay lập tức rửa dạ dày và truyền dịch chống độc cho cô ta.
Bởi vì Trịnh Hiểu Mộng có hành vi chống đối nên các bác sĩ đã tiêm cho cô ta một liều an thần.

Sau khi cô ta ngủ rồi, Hán Đông Khuê mới gọi điện thông báo cho mẹ cô ta đến chăm sóc con gái.
Không đợi được đến lúc Trịnh phu nhân đến bệnh viện, thậm chí không thèm để ý đến tiếng gọi của bác sĩ phía sau lưng, Hán Đông Khuê lập tức lên xe lái thẳng về nhà, không những thế anh còn vượt cả đèn đỏ.
Đến lúc mở được điện thoại lên xem mới thấy một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Bách Lý Giai Ninh, vừa định gọi cho cô thì thấy bây giờ đã gần 1 giờ sáng.

Anh sợ cô ngủ rồi nên lại thôi không gọi nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận