Buổi chụp hình kết thúc lúc gần 3 giờ chiều, Tiêu Tuấn Vũ sau khi xem ảnh chụp của chính mình liền cúi đầu cảm ơn ekip chụp hình rồi theo quản lí đi vào hậu trường để thay quần áo và tẩy trang.
Vương Nghê chỉnh sửa hậu kì trên máy tính, Bách Lý Giai Ninh thảnh thơi ngồi trên sofa lướt Weibo.
Hot search về Hán Đông Khuê và Trịnh Hiểu Mộng không còn nữa, chứng tỏ anh đã cho người xóa nó rồi.
Hòn đá đè nặng trái tim cô cả đêm hôm qua cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Tô Tuyết không biết từ đâu ào đến như một cơn gió, trên tay còn mang theo một cốc trà sữa đã được cắm sẵn ống hút.
Cô bé dùng hai tay đưa trà sữa cho Bách Lý Giai Ninh, sau đó bóp vai cho cô.
Bách Lý Giai Ninh thấy vậy thì hơi buồn cười, cô hút một ngụm trà sữa, cười nói: “Muốn nhờ chị xin chữ kí thì cứ nói, bày ra cái bộ dạng chân chó này làm gì?”
“Em phải công nhận một điều, đó là chị Ninh nhà mình thông minh cực kì.” Tô Tuyết đưa cho Bách Lý Giai Ninh hai quyển photobook in đầy ảnh của Tiêu Tuấn Vũ, cười nịnh bợ.
“Chị xin cho cả Lộ Lộ nha.”
“Được rồi, ngồi ngoài này chờ chị.” Bách Lý Giai Ninh một hơi uống hết nửa cốc trà sữa, sau đó mới đứng dậy tiêu sái đi vào hậu trường, gõ cửa phòng hóa trang.
“Vào đi ạ.” Tiêu Tuấn Vũ đang nằm trên sofa, mặt đeo bịt mắt hình gấu trúc, mái tóc ngắn màu nâu cafe hơi lộn xộn, tóc mái trước trán bị vò thành một đống bù xù.
Thấy chỉ có một mình Tiêu Tuấn Vũ trong phòng, Bách Lý Giai Ninh có chút nghi hoặc hỏi: “Người quản lí của cậu đâu?”
Tiêu Tuấn Vũ nghe thấy giọng nói này thì vội vàng vùng dậy, tháo bịt mắt ra cười nói: “Chị!”
Bách Lý Giai Ninh nghe thấy một tiếng gọi chị này làm cho mỉm cười, cô lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Tôi đang hỏi cậu đó, người quản lí của cậu đâu mà lại để cậu nằm đây một mình vậy?”
“Anh Chung có việc phải ra ngoài tầm 1 tiếng, kêu em chờ ở đây.
Chị tìm em có việc gì thế?”
Bách Lý Giai Ninh nghe Tiêu Tuấn Vũ nói vậy thì nhíu mày, không nghĩ tới chuyện tiểu thịt tươi này lại ngoan ngoãn như vậy, lẳng lặng nằm một mình trong phòng hoá trang.
“Tiêu Tuấn Vũ, cậu có thể cho tôi xin chữ kí được không? Cấp dưới của tôi là fan của cậu.”
“Tất nhiên là được rồi, chị cần mấy chữ kí?”
Bách Lý Giai Ninh đưa cho cậu hai quyển photobook và bút dạ đã chuẩn bị từ trước, giơ hai ngón tay.
“Hai cái, cậu kí tên vào đây nhé.”
“Oh la la~ em có cả goods do fan thiết kế này.
Đẹp thật đấy.” Tiêu Tuấn Vũ lật lật mấy trang, ngắm nghía quyển sổ một cách hào hứng rồi đặt trên đùi, ngước mắt lên hỏi: “Chị muốn kí như thế nào?”
“Tên của cậu ở trên, bên dưới là dòng chữ ‘thân tặng kèm tên người nhận’.
Một người tên là Tô Tuyết, Tô trong Giang Tô, Tuyết trong băng tuyết.
Một người tên là Kiều Lộ Lộ, họ Kiều có bộ mộc đằng trước, Lộ trong triêu lộ, có bộ vũ trên đầu.”
Tay Tiêu Tuấn Vũ vung lên, hai chữ kí rất nhanh đã xuất hiện.
Cậu tuy là con trai nhưng nét chữ rất đẹp, vừa ngay ngắn vừa gọn gàng.
Bách Lý Giai Ninh nhận lại hai quyển photobook, cười nói cảm ơn.
“Em kí cho chị rồi, chị có thể nói chuyện với em một lúc được không? Ngồi đây một mình chán quá, mà điện thoại em sắp hết pin, em lại quên mang theo dây sạc.”
“Được.” Bách Lý Giai Ninh hiện giờ cũng đang rảnh, mỉm cười gật đầu.
“Chị à, có chuyện này em không biết nói với ai, giữ trong lòng thì thật là khó chịu.
Em thấy làm người nổi tiếng vất vả và phiền phức quá, muốn gặp gỡ bạn bè cũng phải giấu giấu giếm giếm, đội mũ đeo khẩu trang kín mít.
Chưa kể ngày nào em cũng phải dậy từ sáng sớm, đến tận khuya mới được về nhà.
Có những hôm trời rất lạnh, em chỉ muốn ngủ nướng 30 phút thôi cũng không được.
Hàng ngày em phải tập diễn xuất, luyện đài từ, tập thể lực, hồi còn ở trong đoàn phim cứ rảnh rỗi là em lại học đánh võ, học múa kiếm.
Vì là phim huyền huyễn nên em phải thường xuyên treo người trên dây cáp, tối về ê ẩm cả người, nhất là vùng thắt lưng.
Đúng là có nhiều phân cảnh em diễn chưa được tốt lắm nhưng dù sao em cũng đã cố gắng hết sức rồi, thế mà trên mạng vẫn có rất nhiều anti-fan ngày ngày soi mói, trù dập rồi mắng mỏ.
Em không hiểu mình đã làm gì sai để bọn họ chửi rủa em như vậy chị ạ.”
“Cậu đừng để ý đến những kẻ xấu tính đó.
Cuộc sống mà, 9 người thì 10 ý, họ nói gì là việc của họ, cậu không thể quản được, nhưng nghe hay không thì lại là việc của cậu.
Miệng ở gần tai, họ tự nói thì tự nghe.
Tôi có một vài người bạn trong giới giải trí, họ rất ít khi đọc bình luận dưới hot search của chính mình.”
“Ban đầu em cũng nghĩ như vậy đấy, nhưng lần nào em cũng không chịu nổi tò mò, rất muốn xem người khác nói gì về mình.
Đọc xong rồi em lại vừa buồn phiền vừa tức giận, có những hôm em còn trùm chăn khóc một mình.
Thế nhưng lần sau em vẫn lặp lại hành động đó một cách vô thức.
Có phải em rất bất tài vô dụng không hả chị?” Tiêu Tuấn Vũ vò đầu bứt tóc, khuôn mặt trông chán nản vô cùng.
“Cậu không được phép tự hạ thấp giá trị bản thân như thế! Trước khi cố gắng trở thành người có giá trị với người khác, cậu phải làm sao để chính mình trở nên có giá trị với bản thân mình cái đã.
Fan hay là anti-fan đều rất quan trọng đối với một người nghệ sĩ, nhưng họ không phải là cha là mẹ.
Hôm nay họ yêu quý tâng bốc khen ngợi cậu, ngay ngày mai họ có thể quay sang chửi bới cậu ngay được đấy.
Thế nên cậu chỉ cần làm thật tốt công việc của mình, đối xử chân thành với mọi người nhất có thể, quan trọng hơn cả là không cần phải lúc nào cũng bận bịu làm vừa lòng người khác đến mức quên cả bản chất thật của mình.
Nhớ chưa?” Bách Lý Giai Ninh nhẹ nhàng an ủi Tiêu Tuấn Vũ.
“Bây giờ cậu mới gia nhập giới giải trí, vẫn còn để ý đến nhìn nhận của người khác với mình.
Sau này quen rồi, cậu sẽ thấy những lời công kích chửi rủa đó như gió thoảng bên tai mà thôi.
Hơn nữa, họ chửi thì chửi, nhưng vẫn tạo ra nhiệt cho cậu cơ mà, chửi cũng ra tiền cả đấy.”
“Chị, tâm sự với chị thật thoải mái.
Anh Chung quản lí của em tuy rất tốt với em nhưng chẳng biết cách an ủi người khác tẹo nào.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu ‘Cậu cố lên’, ‘Cậu không được nản lòng’.
Chán chết đi được!”
“Trong lúc tôi bận đi thoả thuận hợp đồng thuê stylist cho cậu, cậu lại ở nhà ăn không ngồi rồi âm thầm nói xấu tôi.
Tiêu Tuấn Vũ, cậu có lương tâm không hả?” Quản lí Chung đứng ở cửa phòng hoá trang, tay cầm điện thoại nhăn mặt nói.
Tiêu Tuấn Vũ cười hề hề nịnh nọt.
“Anh Chung tốt với em nhất, anh Chung là người vĩ đại nhất trong lòng em mà.
Sao anh bảo đi 1 tiếng, bây giờ còn chưa đầy 40 phút.
Anh deal được rồi à?”
“Chưa biết nữa, Alexa chưa trả lời.
Tôi nghe ngóng được phía nam diễn viên kia trả giá cao hơn chúng ta.
Nếu không thuê được Alexa thì đành tính đến phương án B vậy.”
“Alexa? Alexa Trương Quân Lâm?” Bách Lý Giai Ninh ngồi một bên dỏng tai nghe ngóng, không nhịn được xen vào.
“Cô quen anh ta sao?” Quản lí Chung nghi ngờ hỏi.
“Anh muốn thuê Alexa làm stylist cho Tiêu Tuấn Vũ? Tôi có thể giúp anh.
Bây giờ hai người có rảnh không? Tôi đưa hai người đến gặp anh ta.”
Quản lí Chung nhìn lịch trình trên điện thoại, nhíu mày nói: “Hôm nay Tuấn Vũ có lịch khám răng, để tôi gọi điện cho phòng khám xem có lùi thời gian xuống được không.
2 tiếng đủ chứ?”
“Tính cả thời gian lái xe, 1 tiếng là đủ.” Bách Lý Giai Ninh tự tin nói.
Quản lí Chung trố mắt kinh ngạc, phải biết là Alexa Trương Quân Lâm cực kì khó book.
Anh ta vốn xuất thân con nhà giàu, tiền trong nhà tiêu cả đời không hết, làm stylist chỉ để phục vụ đam mê.
Alexa là stylist tự do, không kí hợp đồng với công ty nào, cũng không làm việc cố định với ai, chính là kiểu hứng lên thì nhận job, hoặc thích ai thì mới hợp tác với người ấy.
Sau khi gọi điện cho phòng khám nha khoa lùi lịch xuống 1 tiếng, quản lí Chung lái xe đến địa chỉ mà Bách Lý Giai Ninh yêu cầu.
Đến trước cửa căn hộ studio mang đậm phong cách Địa Trung Hải, Bách Lý Giai Ninh bấm chuông hai hồi ngắn một hồi dài, tầm 2 phút sau có người ra mở cửa.
“Dao Dao?”
Bách Lý Giai Ninh nhìn người trước mặt, mở to mắt kinh ngạc.
Người ra mở cửa thế mà lại là Bạch Dao, trên người mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi nam giới, đường cong lả lướt quyến rũ như ẩn như hiện sau lớp vải mỏng, đôi chân trần thon thả thấp thoáng dưới tà áo, mái tóc dài hơi rối buộc túm sau gáy, trên cổ có dấu hôn nhàn nhạt.
Rõ ràng là bộ dạng mới được đàn ông yêu thương âu yếm.
Trương Quân Lâm cởi trần mặc quần dài từ phòng ngủ bước ra, khuôn mặt ngái ngủ hơi mơ màng, tay cầm khăn giấy vừa đi vừa cúi xuống nhặt những sợi tóc dài dưới sàn nhà, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dao Dao, sao lúc nào em cũng rụng nhiều tóc thế?”
Trương Quân Lâm và Bạch Dao ở cùng một chỗ?
Bách Lý Giai Ninh ló đầu vào trong phòng, thấy trên mặt đất vương vãi nội y của cả nam lẫn nữ thì giật mình.
Nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, chẳng lẽ là Trương Quân Lâm ăn Bạch Dao rồi?
“Quân Lâm? Dao Dao? Hai người…?” Bách Lý Giai Ninh há hốc miệng, nhất thời không dám tin vào mắt mình.
Đừng nói là… cây vạn tuế nghìn năm quái đản, trước giờ một mực tránh xa loài người rút cục cũng nở hoa?
Alexa cầm tờ giấy ăn gói búi tóc rụng đã vo tròn ném vào thùng rác, thấy mấy người ngoài cửa thì chợt khựng lại mất mấy giây, sau đó ngay lập tức đưa tay đóng sập cửa.
Mặc dù Trương Quân Lâm đã quen biết Bách Lý Giai Ninh nhiều năm, nhưng đằng sau cô lúc này còn có hai người đàn ông.
Dáng vẻ lúc mới ngủ dậy của Bạch Dao càng ít người biết càng tốt.
Trương Quân Lâm xua Bạch Dao vào phòng ngủ thay váy áo tử tế, còn mình sau khi tròng vào người một cái áo thun dài tay thì bắt đầu nhặt nhạnh quần áo giày dép rơi vãi trên sàn nhà.
Đến lúc dọn dẹp xong xuôi, anh ta mới đi ra mở cửa.
5 người ngồi xung quanh bàn tròn, trên bàn đặt mấy cốc nước ép hoa quả.
Bách Lý Giai Ninh trừng mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt, mở miệng chất vấn: “Trương Quân Lâm, tôi gửi gắm bạn của tôi cho cậu, thành tâm nhờ cậu giúp đỡ, thế mà cậu dám thịt luôn em ấy?”
“Là bạn của cậu thịt tôi mới đúng.” Trương Quân Lâm chỉnh lại lời nói của Bách Lý Giai Ninh, hất hàm hỏi.
“Cậu đến đây có chuyện gì?”
“Quên mất không giới thiệu, đây là Tiêu Tuấn Vũ và anh Chung, người quản lí của cậu ấy.
Nghe nói cậu chưa quyết định kí hợp đồng stylist với cả bên này và bên nam diễn viên kia, cậu có thể nể mặt tôi kí với Tiêu Tuấn Vũ không?”
“Có thể…” Trương Quân Lâm nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng khoanh tay nói.
“Với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Bách Lý Giai Ninh hơi nhoài người sang, giọng điệu có chút chờ mong.
“Rất đơn giản! Chuyện ngày hôm nay, một chữ cũng không được nói ra ngoài.”
“Deal!” Bách Lý Giai Ninh và quản lí Chung đồng thanh đáp.
“Anh có mang theo hợp đồng không?” Trương Quân Lâm nhìn sang phía quản lí Chung.
“Có đây, lúc nào tôi chẳng mang bên người.” Quản lí Chung lấy từ túi tài liệu ra một bản hợp đồng thuê stylist đặt lên mặt bàn, thời hạn trước mắt là 1 năm.
“Trương tiên sinh đọc đi, có chỗ nào không hợp lí cứ nói với tôi.”
Trương Quân Lâm đọc lướt qua những điều khoản trong hợp đồng, vung tay lên, chữ kí hoa hoa mỹ mỹ xuất hiện trên tờ giấy.
“Mấy người bàn công việc đi, chúng tôi nói chuyện phụ nữ.” Bách Lý Giai Ninh kéo Bạch Dao ra sofa, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
“Ngồi đây.”
Bạch Dao ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bách Lý Giai Ninh tạm thời chưa nói năng gì, chỉ tỉ mỉ quan sát Bạch Dao, nhìn đến nỗi cô gái trước mắt cảm thấy hoang mang.
“Dao Dao?”
Lúc Bạch Dao vẫn còn đang ngây ngây ngốc ngốc, Bách Lý Giai Ninh bỗng nhiên lại gọi tên cô, khiến cô nhất thời khẩn trương thốt lên.
“Dạ!”
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Bạch Dao, Bách Lý Giai Ninh không kìm được bật cười.
“Ai gia có ăn thịt ngươi đâu mà sợ.” Bách Lý Giai Ninh xoa đầu Bạch Dao cười nói.
“Hai người… lâu chưa?”
“Cũng mới đây thôi ạ.” Bạch Dao ngại ngùng vuốt tóc, xấu hổ trả lời.
“Nhớ chú ý hành vi, đừng để chưa đến lúc thành đỉnh lưu đã sập phòng đấy nhé.” Bách Lý Giai Ninh rất thích cô gái này, thật lòng muốn nhắc nhở cô ấy.
“Em biết rồi ạ, cảm ơn chị nha.” Bạch Dao thấy Bách Lý Giai Ninh quan tâm đến mình liền cười hì hì.
Trương Quân Lâm thấy hai cô gái chụm đầu vào nhau thì thầm nói chuyện, cũng không nhịn được mà cong khóe môi.