Giúp Anh Tắm 2297 chữ 26 lượt xem
Chương 74: Giúp Anh TắmChương 1: Thay Bạn Thân Đi Xem MắtChương 2: Kẻ Tung Người HứngChương 3: Anh Vẫn Còn Là Xử Nam À?Chương 4: 101 Cách Tránh “Thịt”Chương 5: Hẹn Gặp LạiChương 6: Lễ Độc Thân 11/11Chương 7: Cô Đang Bắt Cá Hai Tay Đấy À?Chương 8: Đi Xem Nhảy Thoát Y, Bị Bắt Tại TrậnChương 9: Hôm Nay Là Sinh Nhật TôiChương 10: Xin Lỗi, Tôi Có Bạn Gái Rồi!Chương 11: Hạnh Phúc Giống Như Một Con Bướm Đang BayChương 12: Đánh Nhau Vào Đồn Cảnh SátChương 13: Thanh Niên Thời Nay Yêu Đương Thật Kì LạChương 14: Tất Cả Đều Cho Em! (H-)Chương 15: Rất Nhớ Cô ẤyChương 16: Khi Phụ Nữ Yêu Bằng TaiChương 17: Xem Phim Người Lớn, Gặp Cảnh Dã Chiến Tập ThểChương 18: Đừng Đi Xem Mắt Nữa Được Không?Chương 19: Mỹ Nữ Trổ Tài Nấu NướngChương 20: Tổng Giám Đốc Trốn Làm Đi Ăn Sáng, Quên Mang TiềnChương 21: Dạ Hội Đêm Giáng SinhChương 22: Công Viên Giải TríChương 23: Vụng Trộm (H-)Chương 24: Truyền Thuyết Về Nụ HônChương 25: Tự An Ủi Vs.
Mộng Xuân (H-)Chương 26: Phù Thuỷ Đại SứChương 27: HickeyChương 28: Đánh Dấu Lãnh Thổ Lên NgựcChương 29: Chưa Đến Chợ Đã Hết Tiền? (H-)Chương 30: Nắm Tay Nhau Đi Thuê Phòng Tình NhânChương 31: Sự Cố Trong Thang MáyChương 32: Anh Chỉ Ôm Em Ngủ ThôiChương 33: Anh Chỉ Cọ Cọ Bên Ngoài Thôi (H-)Chương 34: Anh Chỉ Cho Vào Một Nửa Thôi (H-)Chương 35: Mẹ Là Mẹ Của Con Mà Còn Không Bằng Cư Dân MạngChương 36: Mẹ Chồng Theo Dõi Con Dâu Tương LaiChương 37: Đại Chiến Mỹ NữChương 38: Phong SátChương 39: Sự Đáng Sợ Của Fan Não TànChương 40: Cuối Cùng Yêu Quái Cũng Ăn Thịt Yêu Nữ Rồi (H)Chương 41: Con Thỏ Ăn Cỏ Gần HangChương 42: Cao Lộ Tư Điên Rồi!Chương 43: Anh Nghĩ Mình Là Superman Hay Deadpool?Chương 44: Em Vợ Tương Lai Đến Thăm ViệnChương 45: Đàn Ông Không Xấu, Phụ Nữ Không YêuChương 46: Người Đàn Ông Cấm Dục 8 Tiếng Một Ngày (H)Chương 47: Bất Chấp Thủ ĐoạnChương 48: Ác Ý Thu MuaChương 49: Tình Nhân Được Tổng Giám Đốc Bao Dưỡng?Chương 50: Đàn Ông Cũng Thích Buôn ChuyệnChương 51: Tình Địch Xuất Hiện: 13 Năm Thì Sao?Chương 52: Em Từng Có Mấy Người Bạn Trai? (H)Chương 53: Có Muốn Lái Thử Siêu Xe Không?Chương 54: Vết Son Môi Và Khuyên Tai Hình Giọt NướcChương 55: Trịnh Trà Xanh Quyết Tâm Đoạt Người!Chương 56: Máy Rửa Bát Chạy Bằng Cơm (H)Chương 57: Party QueenChương 58: Mơ Hồ Phóng TúngChương 59: Tôi Không Ngại Làm Nam Tiểu TamChương 60: Tổng Giám Đốc Bị Đuổi Ra Khỏi NhàChương 61: Hồng Môn YếnChương 62: Anh Là Đồ Xấu Xa (H)Chương 63: Truth or DareChương 64: Chào Em, Anh Là Hàng Xóm Mới!Chương 65: Anh Chính Là Tiền Đồ Của EmChương 66: Âm MưuChương 67: Tuyệt Tình Tuyệt NghĩaChương 68: Đòn RoiChương 69: Không Dễ Bắt NạtChương 70: Tâm Sự Của Tiểu Thịt TươiChương 71: Ai Cũng Có Quá KhứChương 72: Tôi Muốn Bỏ Đứa Bé NàyChương 73: Người Phụ Nữ Thích Lo Chuyện Bao ĐồngChương 74: Giúp Anh TắmChương 75: Cái Đồ Yêu Tinh Dính Người!Chương 76: Tường Không Cách Âm ĐâuChương 77: 69 (H)Chương 78: Bị Cho Leo CâyChương 79: Phản Bội, Bị Bắt Gian Tận GiườngChương 80: Phóng ĐãngChương 81: Bà Dì Đến SớmChương 82: Tổng Giám Đốc Đi Mua Băng Vệ SinhChương 83: Chân Tướng Không Thể Ngờ TớiChương 84: Cách Giải Quyết Giữa Hai Người Đàn ÔngChương 85: Dụ Dỗ Mỹ NamChương 86: Mới Hạ Sốt, Không Nên Vận Động Mạnh (H)Chương 87: Có Bạn Gái Mà Vẫn Phải Dùng Tay Tự An Ủi?Chương 88: Cho Miệng Dưới Ăn No (H)Chương 89: Sinh Cho Anh Một Đứa Con Được Không?Chương 90: Không Bằng Cầm ThúChương 91: Anh Già RồiChương 92: Nữ Vương Của AnhChương 93: Phụ Huynh Chất VấnChương 94: Đêm Trừ TịchChương 95: Ra Mắt Bố Mẹ Vợ Tương LaiChương 96: Hái Hoa TặcChương 97: Trẻ Con Không Biết Nói Dối
Càng gần về chiều tối, bầu trời càng xám xịt ảm đạm.
Cơn gió mang theo hơi nước lạnh lẽo thốc ào ào khiến cây cối nghiêng ngả, bụi cuốn tung mù mịt.
Mưa bắt đầu ập xuống, cứ một giây trôi qua, cơn mưa lại lớn hơn một chút, từng giọt nước nặng nề trút xuống bóng lưng thẳng tắp của một người đàn ông đang quỳ trước từ đường.
Chẳng mấy chốc Hán Đông Khuê toàn thân ướt sũng, quần áo dính chặt vào người, nước mưa theo mái tóc ướt nhẹp chảy xuống.
Anh nghe lời ông nội, quỳ sám hối ở đây đã gần 1 tiếng đồng hồ rồi.
Anh nhìn xuyên qua màn mưa dày đặc vào trong phòng thờ chính của từ đường, tượng Chúa Phục Sinh được treo ở nơi trang trọng nhất giữa căn phòng, hai bên là tượng Đức Mẹ và thánh Giuse, bên dưới đặt một bức tượng Chúa Chịu Nạn, thấp hơn nữa mới là bàn thờ gia tiên Hán gia.
Trên bàn thờ thắp nhang và bày một ít hoa quả.
Chúa vẫn luôn ở đó, người mỉm cười rất đỗi trìu mến với anh.
Hán Đông Vũ đã giúp anh gọi cho Bách Lý Giai Ninh từ lâu, trong điện thoại cô chỉ ậm ừ tỏ vẻ đã rõ.
Nhưng với thời tiết mưa gió như thế này, anh cũng chẳng dám hi vọng là cô sẽ đến.
Lòng anh bỗng chùng xuống, cơn mưa lạnh buốt cuối đông làm anh cảm thấy cực kì tê tái, tuy là một người đàn ông khoẻ mạnh nhưng anh vẫn không nhịn được mà run lên từng cơn.
Tiếng mưa sầm sập át cả tiếng bước chân làm Hán Đông Khuê không nhận ra đằng sau anh có một người phụ nữ cầm ô đang thong thả bước đến.
Hán Đông Khuê mãi về sau mới phát giác, những hạt mưa vốn tạt mạnh vào thân thể anh bất ngờ biến mất, giống như cả người đang bị áp lực đè nặng bỗng nhiên được giải thoát.
Trước tầm mắt anh xuất hiện mũi đôi giày Oxford đen bóng ướt nước, dịch lên một chút là cổ chân thon dài trắng muốt và mắt cá chân nhỏ nhắn tinh xảo.
Anh ngước đầu lên nhìn, một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng bên cạnh anh trong khung cảnh u ám giữa tiết trời mưa to gió lớn.
Trên người cô mặc bộ vest màu trắng bằng vải dạ tweed, ống quần xé gấu tua rua đã bị thấm ướt.
Trong tay cô là một chiếc ô màu đen, hai màu trắng đen tương phản đánh sâu vào thị giác của Hán Đông Khuê.
Bách Lý Giai Ninh đưa ô qua một nửa để che nước mưa cho Hán Đông Khuê.
Nhưng cơn mưa này quá lớn quá dồn dập, cô che mưa cho anh lại làm chính mình bị lộ ra bên ngoài tán ô, trong chớp mắt nửa thân người đã ướt đẫm.
Thời tiết năm nay thật kì lạ, tuy bây giờ mới là cuối đông, còn chưa sang mùa xuân nhưng trời mưa đã có sấm sét.
Một tia sét đột ngột lóe sáng, “ầm” một tiếng như xé toang bầu trời làm hai nửa.
Sau tiếng sét chói tai này, mưa lại càng thêm nặng hạt.
Bách Lý Giai Ninh nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, cười nhẹ rồi nói: “Anh muốn sám hối sao không vào trong phòng quỳ trước Chúa? Mưa to thế này, quỳ ở đây chắc là cầu được sét đánh trúng à?”
Hán Đông Khuê vẫn quỳ ở đó, khuôn mặt đẹp trai thẫn thờ nhìn cô.
Bách Lý Giai Ninh chau mày, hừ một tiếng: “Đồ ngốc, ngoài này lạnh lắm.
Mau đứng dậy đi, em đưa anh vào nhà sưởi ấm.”
Hán Đông Khuê lập tức nghe lời, rất nhanh đã muốn đứng lên, ai ngờ mới đứng lên được một nửa thì lại khuỵu xuống, bởi vì hai chân mềm nhũn tê cóng không thôi, có lẽ là do đã quỳ suốt 1 tiếng đồng hồ.
Tuy anh sinh ra trong nhung lụa, từ bé đến giờ chưa bao giờ phải làm việc nặng nhọc, nhưng ngày thường vẫn chăm chỉ tập luyện thể lực, chỉ cần xoa bóp hai đùi và cẳng chân một lúc, không lâu sau đã có thể đứng lên đi lại như bình thường.
Vì Hán Đông Khuê rất cao, Bách Lý Giai Ninh sợ tán ô đụng phải đầu anh nên đưa nó cho anh cầm, còn mình như con chim non nép vào bên cạnh anh, hai người vội vàng ôm nhau đi vào trong nhà chính.
Phòng ngủ của Hán Đông Khuê ở biệt thự Hán gia nằm trên tầng 2, cuối dãy hành lang bên tay phải.
Cô dìu anh vào phòng ngủ, hiện giờ không có tâm trạng ngắm nghía xung quanh, chỉ tập trung chỉnh nhiệt độ điều hoà lên mức cao nhất.
Lúc này cô mới phát hiện lưng áo sơ mi của Hán Đông Khuê lấm tấm vài vết máu đã hơi khô lại thành màu đỏ sẫm, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Lưng anh bị làm sao vậy?”
Hán Đông Khuê lắc đầu trả lời.
“Anh không sao.”
Bách Lý Giai Ninh tất nhiên là không tin, cô đỡ Hán Đông Khuê ngồi xuống giường, nhẹ nhàng cởi bỏ áo sơ mi của anh.
Bởi vì nước mưa làm áo dính chặt vào thân thể, cô đã rất nhẹ nhàng nhưng vải áo vẫn vô tình chạm vào miệng vết thương sau lưng anh.
Hán Đông Khuê ngồi quay lưng về phía cô, hít mạnh một hơi, bàn tay nắm chặt drap giường màu xám, chắc chắn là anh đang rất đau.
Cô vất vả lắm mới cởi được áo sơ mi trên người anh xuống, lúc này trên trán anh đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tấm lưng săn chắc của anh hiện ra đầy vết roi chằng chịt nằm đè lên nhau, nhiều chỗ vẫn còn rỉ máu.
“Ai đánh anh thành ra nông nỗi này?” Bách Lý Giai Ninh xót xa nhìn Hán Đông Khuê, trong lòng quặn lên từng cơn.
“Đau lắm đúng không?”
“Sáng nay ông nội đánh anh… vì chuyện hot search.
Đây là gia pháp của Hán gia, nhưng anh… không sao.” Hán Đông Khuê đau đến mức giọng nói cũng bị đứt quãng.
Bách Lý Giai Ninh chưa gặp chuyện này bao giờ.
Ngày trước, khi bước vào thời kì nổi loạn, cô cũng từng nghịch ngợm như nhiều đứa trẻ khác, cũng theo bạn bè làm điều sai trái, nhưng bố mẹ có tức giận đến mấy cũng không bao giờ đánh cô.
Lần nào bọn họ cũng nghiêm túc giảng giải đúng sai phải trái cho cô, tội nặng lắm thì phạt cấm túc.
Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến gia pháp dã man như thế này còn tồn tại giữa thời hiện đại, không những thế còn trong gia đình Công giáo, nhất thời chưa thể tiếp thu.
“Bị đánh từ sáng? Tại sao không sớm nói cho em biết?” Bách Lý Giai Ninh nhíu mày tỏ vẻ bất bình.
“Anh sợ em lo lắng.” Hán Đông Khuê thở dài nói.
“Anh sợ em lo lắng sao không giấu đến lúc vết thương lành lặn luôn đi? Gọi em đến đây để ăn vạ em đúng không?”
“Đúng, muốn ăn vạ em đấy.” Hán Đông Khuê hờn dỗi áp mặt vào bụng Bách Lý Giai Ninh, giọng điệu vô cùng uỷ khuất.
“Anh bị đánh đau như thế mà em còn nỡ mắng anh.”
“Biết ăn vạ, sao không biết nhờ người bôi thuốc?”
“Mọi lần anh bị đánh, mẹ là người bôi thuốc cho anh.
Nhưng hôm nay mẹ cũng giận anh, chẳng có ai bôi cho anh cả.
Anh quỳ suốt từ trưa đến giờ.” Hán Đông Khuê không hề do dự mà nói dối, đã thế còn nói một cách trơn tru không đỏ mặt.
“Anh vừa dầm mưa, vào tắm nước nóng nhanh lên không lại cảm lạnh thì khổ.
Đứng dậy đi, em giúp anh tắm.” Bách Lý Giai Ninh cởi áo khoác vắt tạm lên ghế, xắn tay áo định kéo Hán Đông Khuê đi theo.
Cô vừa bước được hai bước thì đã bị anh bế thốc lên đưa vào phòng tắm.
Anh đặt cô xuống đất, duỗi tay xả nước nóng đầy bồn rồi ấn cô ngồi lên thành bồn, còn mình quay sang một bên cởi hết những thứ còn vướng víu trên người.
Sau đó hai chân dài của anh bước thẳng trong vào bồn, cằm anh đặt trên đùi cô, hai tay vòng lên phía trước ôm eo cô, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
“Mỹ nữ, tắm cho anh.”
Bách Lý Giai Ninh lườm Hán Đông Khuê một cái, hừ mũi nói: “Bước đi hăm hở như thế cơ mà, xem ra anh vẫn còn sung sức lắm, tự mình tắm đi.”
Hán Đông Khuê làm vẻ mặt cún con, cố tình dùng giọng nói nũng nịu: “Không có, anh đau thật mà.”
Bách Lý Giai Ninh bĩu môi, xì một tiếng, thế nhưng vẫn cầm lấy bông tắm đã thấm đầy sữa tắm, cẩn thận xoa khắp cơ thể Hán Đông Khuê.
“Chị đây không chấp trẻ con!”
Kì cọ xong nửa thân trên cho anh, cô với tay lấy chai dầu gội đầu bóp ra lòng bàn tay, các ngón tay thon dài luồn vào từng kẽ tóc đen nhánh của anh gãi nhẹ, sau đó lại cầm vòi hoa sen xả sạch bọt trên đầu và trên người anh.
Cô còn massage da đầu lẫn hai bên thái dương cho anh, hai lỗ tai của anh cũng được cô ngoáy sâu kì cọ đến sáng bóng cả lên.
“Ninh Ninh, sao em có kinh nghiệm thế? Em đã từng tắm cho ai rồi à?” Hán Đông Khuê lim rim hai mắt hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của người đẹp, không nhịn được tò mò hỏi.
“Ừ, tắm cho chó!”
Hán Đông Khuê mở choàng hai mắt, đập mạnh tay xuống mặt nước tỏ vẻ giận dữ, nước trong bồn bị lực tác động bắn lên tung toé.
Anh vươn tay kéo cô vào trong bồn, sức lực của người đàn ông quá lớn, cô không kịp phản ứng đã thấy mình ngã vào trong lòng anh, theo bản năng chống đỡ hai tay lên ngực anh, lấy đà muốn đứng dậy nhưng lại bị anh giữ chặt.
“Anh lại lên cơn gì đấy? Bỏ em ra, ướt hết quần áo rồi.”
Áo sơ mi bị thấm nước mềm mại dán vào da thịt cô, làn da tuyết trắng trước ngực như ẩn như hiện.
“Chó chưa được tiêm, lên cơn dại rồi.
Gâu gâu, cô chủ xinh đẹp tắm cho chú chó này đi.”
Bách Lý Giai Ninh thấy Hán Đông Khuê đùa giỡn như trẻ con, bất giác bật cười vui vẻ.
Hán Đông Khuê nắm tay cô dúi xuống bên dưới hạ thân của anh, cố tình di chuyển lên xuống để cô vuốt ve nó, còn mặt dày nói: “Chỗ này đã tắm đâu, quên à?”
“Chỗ đó không cần tắm.”
“Vớ vẩn, chỗ này mà bẩn là không được cho vào nhà đâu.” Hán Đông Khuê nheo mắt, nói một câu đầy ẩn ý.
Bách Lý Giai Ninh liếc mắt nhìn nó, thấy hình bóng vật thô dài to lớn đã ngẩng cao đầu lập loè dưới làn nước, cong môi khinh thường nói: “Xem ra ông nội anh đánh chưa đủ đau, vẫn chào cờ được cơ mà.”
“Tại vì chú chó này nhớ em đó.” Hán Đông Khuê rướn người về phía trước, dùng môi đặt lên vành tai cô, khẽ thì thầm.
“Em không nhớ anh à?”
Bách Lý Giai Ninh chủ động ngồi lên đùi Hán Đông Khuê, cố tình cạ cạ vào hạ bộ của anh, cười trêu chọc.
“Nào, Khuê Khuê lại đây chơi với chị.”
Hán Đông Khuê thấy cô không có ý từ chối thì cũng cười, ôm chặt lấy Bách Lý Giai Ninh, một tay giữ lấy gáy cô cúi đầu hôn sâu, tay còn lại nhanh nhẹn cởi cúc áo sơ mi của cô.
Bách Lý Giai Ninh cũng không vừa, hai tay tự cởi quần dài của mình rồi nhấc mông lên một chút để tháo ống quần ra khỏi hai chân.
Chỉ một loáng, cả cơ thể của cô đã trần trụi nằm trong lồng ngực anh, hai tay cô vòng ra đằng sau cổ anh nồng nhiệt đáp lại nụ hôn.
Hán Đông Khuê bế cả người cô lên rồi bước ra khỏi bồn tắm, quấn hai chân cô vào thắt lưng của anh, ôm cô chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Đầu tóc ướt sũng của anh vùi trước ngực cô, lưỡi không ngừng liếm mút, một bên ngậm lấy bầu ngực căng tròn, bên còn lại dùng tay bóp mạnh, đầu ngón tay vân vê nụ hoa làm nó dựng đứng cả lên.
Anh cứ làm như vậy, thay phiên nhau hết bên này sang bên kia, hàm răng trắng bóng vừa day vừa cắn nụ hoa rồi xoay tròn, đột nhiên chẳng nói chẳng rằng cắn phập xuống.
Bách Lý Giai Ninh bấu chặt đầu vai anh, không nhịn được rít lên: “Shhh… Đau!”
“Chó cắn chẳng lẽ không đau, hay là muốn sướng?” Bách Lý Giai Ninh chỉ trêu anh một câu, thế mà anh “cắn” mãi không chịu buông.
Không phải là Hán Đông Khuê đóng giả làm chó đến nghiện rồi đấy chứ?