Bách Lý Giai Ninh vừa định mở miệng cằn nhằn thì bỗng im bặt, vì Hán Đông Khuê đã bất ngờ cúi người xuống hôn cô.
Khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, mái tóc ướt rủ xuống che đi đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.
Sống mũi thẳng tắp chạm vào sống mũi cao vút của cô, chẳng khác nào hai thanh kiếm đang giao đấu với nhau.
Hai cánh môi mỏng nhẹ nhàng ma xát đôi môi căng mọng của cô, sau đó mới bắt đầu chậm rãi mút mát.
Dường như anh vẫn chưa thỏa mãn, đầu lưỡi vươn ra liếm láp môi cô, lần theo khe hở giữa môi, cạy mở hàm răng của cô.
Lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi cô, khuấy đảo khắp mọi ngóc ngách, hút lấy hơi thở ngọt ngào thơm tho của cô, đồng thời ép cô phải nhận lấy hơi thở mạnh mẽ nam tính của anh.
Nụ hôn ban đầu còn nhẹ nhàng, thế nhưng càng lúc càng mãnh liệt, khiến cô chỉ biết quay cuồng đón nhận, bàn tay không tự chủ ôm lấy đầu anh, năm ngón tay thon dài lùa vào trong mái tóc vẫn còn ướt đẫm của anh.
Tiếng nước ái muội giữa hai đôi môi không ngừng vang lên khắp căn phòng.
Đến lúc anh rời khỏi môi cô, cô mới phát hiện bản thân đã bị anh ấn lún sâu xuống đệm giường từ bao giờ.
Giữa hai đôi môi xuất hiện một sợi chỉ bạc kéo dài trong không khí, Hán Đông Khuê nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, sau đó dùng tay quệt lấy nước bọt trong suốt của cả hai bôi lên ngực cô, tô tô vẽ vẽ loạn xạ.
Cả người Bách Lý Giai Ninh run lên, bọn họ rõ ràng đều mới từ trong bồn nước đi ra, trên người vẫn còn đọng lại những giọt nước long lanh mát lạnh, nhưng bàn tay của anh lại vô cùng nóng bỏng.
Lửa nóng theo từng động tác vuốt ve của anh, châm lên làn da cô từng làn sóng dục vọng.
“Đông Khuê, hình như anh đang chơi đùa nhầm chỗ rồi.” Bách Lý Giai Ninh thở dốc nói.
“Bảo bối, vậy anh phải chơi ở đâu mới khiến em vui thích?” Hán Đông Khuê nhìn sâu vào mắt cô, khẽ cười hỏi.
Bách Lý Giai Ninh cầm lấy tay anh, chầm chậm di chuyển dọc một đường xuống nơi riêng tư của chính mình, dùng hai ngón tay anh tách hai cánh hoa non mềm sang hai bên, giọng cô nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
“Ở đây! Hơn nữa, phải dùng hết sức.”
“Yêu tinh!” Hán Đông Khuê khẽ buông một câu, sau câu nói đó anh không cho cô cơ hội nói thêm gì nữa.
Hai người đều bị nhớ nhung và ham muốn bủa vây, cả quá trình diễn ra rất điên cuồng.
“Kẽo kẹt, kẽo kẹt.”
Chiếc giường gỗ lớn theo phong cách cổ điển bị lực tác động mạnh xuống, không ngừng phát ra âm thanh mờ ám.
Một chân trắng muốt của cô bị gập lại ép lên bả vai run rẩy theo động tác thọc vào rút ra của Hán Đông Khuê.
Một chân còn lại đặt hẳn lên đầu vai anh, không nhịn được mà khua lung tung trong không trung.
Bách Lý Giai Ninh liên tục bị ép gọi tên của anh, cộng với việc rên la lúc to lúc nhỏ, cô đoán là mình sắp mất giọng đến nơi rồi.
Thời điểm cô sắp lên đỉnh, Hán Đông Khuê bỗng nhiên dừng động tác bên dưới, cô nghe thấy giọng nói trầm khàn mê hoặc của anh vang lên trên đỉnh đầu.
“Ninh Ninh, chuyện kia… em có tin anh không?”
Bách Lý Giai Ninh sửng sốt trợn tròn hai mắt, cô cảm thấy có những lúc Hán Đông Khuê rất đáng yêu, nhưng cũng có những lúc lại rất cố chấp, cố chấp đến mức ngốc nghếch.
Giữa lúc làm tình hăng say lại đi hỏi tin hay không tin, đúng là chỉ có người dở hơi mới nghĩ ra loại chuyện mất hứng như vậy.
Cô nhìn người đàn ông vẫn đang xâm nhập giữa hai chân của mình nhưng không chịu động đậy, bàn tay cô túm chặt drap giường, hổn hển nói với anh: “Nào anh đẹp trai, làm tiếp đi chứ.
Tin tưởng gì gì đó để sau hẵng nói.”
“Không tin thì không làm nữa.” Hán Đông Khuê khi nãy vẫn còn hùng hục như trâu húc mả, bây giờ bỗng im lặng không nhúc nhích như cá chết, đôi tay săn chắc chống hai bên người Bách Lý Giai Ninh, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô chờ đợi câu trả lời.
Cảm giác trống rỗng ập đến, Bách Lý Giai Ninh khó chịu vặn vẹo eo nhỏ, cố tình siết chặt hoa huyệt để tiêu diệt lí trí của anh.
Hoa huyệt vốn đã chật hẹp, cô lại cố tình co rút khiến hai vách thịt không ngừng kẹp chặt gậy thịt căng cứng của Hán Đông Khuê, từng nếp gấp bên trong bức tường mị thịt mấp máy ngậm mút lấy thân gậy thô dài.
Hán Đông Khuê bất ngờ bị hút chặt, sướng đến mức suýt thì bắn ra, anh chau mày vỗ nhẹ một cái vào mông cô.
“Đừng lộn xộn, trả lời anh đi.”
Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, khuôn mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán thi nhau nổi lên cô còn cảm nhận được từng đường gân dữ tợn trên thân cây gậy khổng lồ của anh giật giật mấy cái như biểu tình.
Điều này chứng tỏ rõ ràng người đàn ông này đang cố nhẫn nhịn, cơ hồ nhịn đến sắp phát nghẹn rồi, thế mà anh vẫn thi gan với cô, chắc là quyết tâm thi gan đến khi nghe được câu trả lời mới chịu thua đấy!
“ĐM, em tin.” Bách Lý Giai Ninh uất ức, không kìm được mà phun châu nhả ngọc.
“Tốt lắm, nhưng lần sau không được chửi bậy.” Đầu lông mày của Hán Đông Khuê giãn ra, anh vui vẻ gật đầu, sau câu nói đó là từng đợt tấn công kịch liệt, không biết là biểu hiện của sự hài lòng hay là trừng phạt cô vì tội nói tục.
Kĩ năng của anh đặc biệt xuất sắc, vừa sâu vừa mạnh, nhiệt tình đưa cả hai lên cao trào.
Cơn hoan ái qua đi, cô được anh ôm chặt ở trong lòng, anh vươn đầu ngón tay giống như vừa thưởng thức vừa nghịch ngợm, xoắn lấy từng lọn tóc của cô kéo căng ra rồi giật nhẹ.
“Bảo bối, anh thực sự không làm việc có lỗi với em.
Hôm đó Trịnh Hiểu Mộng say rượu nên anh chở cô ta đến khách sạn.
Sau đó cô ta uống thuốc giảm đau tự tử, anh phải đưa cô ta đi cấp cứu.”
“Tự tử?” Bách Lý Giai Ninh cảm thấy kinh ngạc, hơi hơi nhổm dậy, liền bị anh ôm lấy đè lại xuống giường.
“Cô ta không sao, sáng sớm hôm nay đã tỉnh lại rồi.
Những bức ảnh đó chắc chắn là do cô ta chủ động thuê người chụp.”
“Ừm, em cũng nghĩ thế.
Làm gì có ai chụp trộm mà ảnh lại nét căng như vậy chứ? Trịnh Hiểu Mộng đúng là đồ gà con, đến điều cơ bản đó cũng không biết.” Bách Lý Giai Ninh cong cớn bĩu môi, bày ra vẻ mặt chua ngoa.
“Đúng vậy nha, thế nên anh chỉ yêu người phụ nữ khôn khéo thông minh như em thôi.”
“Lẻo mép, em đói sắp ngu người đến nơi rồi đây này.
Soái ca, xuống nấu cái gì cho em ăn đi.” Bách Lý Giai Ninh vòng tay ra đằng sau vỗ mông Hán Đông Khuê, cười cười ra lệnh.
“Càng ngày càng quen miệng sai bảo anh rồi đấy nhỉ?” Hán Đông Khuê âu yếm cọ cọ cái cằm lún phún râu ria của mình vào má cô.
“Có bạn trai nấu ăn ngon để làm gì?” Bách Lý Giai Ninh bị anh làm cho nhột, cong môi bật ra một tiếng cười khúc khích.
Hán Đông Khuê xuống giường, cả người trần trụi bước về phía tủ quần áo lấy đại một chiếc quần dài mặc vào.
Bách Lý Giai Ninh nằm nghiêng trên giường, không hề che giấu ánh nhìn chăm chú đặt trên cơ thể anh, tự nhiên thốt lên một câu: “Đông Khuê, hình như bụng anh béo lên thì phải?”
Hán Đông Khuê bị hỏi bất ngờ thì đứng khựng tại chỗ, anh nhìn mình trong gương, lại cúi đầu sờ nắn bụng mình, vẻ mặt hơi hoang mang.
“Vẫn còn 6 múi mà nhỉ? Có lẽ là mấy hôm nay không có tâm trạng đi tập gym, ăn uống thất thường nên cơ bụng giảm săn chắc đi một chút.
Bảo bối, em thích đàn ông 8 múi à?”
“Không thích, nhìn như cái áo phao ấy.” Bách Lý Giai Ninh lập tức lắc đầu tỏ vẻ ghét bỏ.
“Ừ, để có bụng 8 múi nói thật là khó lắm.
Muốn tập lên 8 múi cũng phải tuỳ vào cơ địa từng người, không phải ai cũng có đâu, kể cả là PT chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã có 8 múi.
Tập được lên 6 múi rồi duy trì nó săn chắc là đã tốt lắm rồi.” Hán Đông Khuê ngồi ở mép giường, kiên trì giải thích cho cô.
“Sao anh dài dòng thế nhỉ? Em đã chê anh câu nào đâu, anh có bụng bia vượt mặt em vẫn yêu anh cơ mà.
Em là người theo chủ nghĩa nhìn mặt không nhìn người, chỉ cần mặt đẹp trai, thân hình xấu chút cũng không vấn đề.”
“Giai Ninh tiểu thư, cô đang khen tôi đẹp trai đúng không?” Hán Đông Khuê chống một tay xuống giường, anh nhìn thẳng vào mắt cô, lúc đó Bách Lý Giai Ninh còn tưởng anh muốn hôn mình.
“Nói đùa, người có thể lọt vào tầm mắt của tôi tất nhiên không phải người có nhan sắc bình thường.
Hán tiên sinh, anh đừng câu giờ nữa, mời anh xuống nấu cơm.” Bách Lý Giai Ninh thò một chân ra khỏi chăn, sút nhẹ một cái vào hông Hán Đông Khuê ý bảo anh mau rời đi.
Hán Đông Khuê vươn tay tóm lấy bàn chân của cô, sau đó trừng phạt cô bằng một nụ hôn triền miên, cuối cùng vẫn là Bách Lý Giai Ninh phải hổn hển tách ra trước, bất mãn quát nhỏ một câu: “Cái đồ yêu tinh dính người.”
“Ngoan, nằm trên này chờ anh, một lúc thôi là có cơm ăn.” Hán Đông Khuê kéo chăn đắp kín người cho cô, mở cửa phòng thong thả đi xuống phòng bếp ở tầng dưới.
Anh vừa đi vừa nghĩ, mình nhất định phải chăm chỉ đi tập gym trở lại thôi, nếu không người phụ nữ kia lúc không vui kiểu gì cũng sẽ dài miệng ra chê anh cho mà xem.
Bách Lý Giai Ninh lười biếng nằm cuộn tròn trên giường, tiện tay mở Weibo ra xem, ngay lập tức thấy no.1 hot search bạo đỏ #Lâm Bối Bối lộ clip nóng
Lâm Bối Bối? Cái tên này cô nghe quen quen!
Sau một lúc cô mới nhớ ra, đây chính là cô ca sĩ bạn giường cũ của Hán Đông Vũ, từng đánh nhau với cô và Đồng Tĩnh Nghi đến nỗi bị tóm vào đồn cảnh sát.
Nghe nói Lâm Bối Bối bị người ta tung clip đánh nhau trong quán pub lên mạng, rất nhanh sau đó đã bị phong sát.
Bách Lý Giai Ninh bình thường không có hứng thú với mấy vụ ầm ĩ kiểu này, nhưng Lâm Bối Bối từng là tình địch cũ của bà cô Đồng Tĩnh Nghi, hơn nữa cô ta còn làm cô ngã chảy máu đầu, sao có thể không hóng hớt.
Cô bắt đầu mở clip đăng kèm bài viết lên xem.
Clip này chỉ dài hơn 3 phút, khung cảnh trong phòng ngủ nhìn qua có thể đoán được là trong khách sạn.
Dựa theo góc độ quay phim, có lẽ nó được chủ nhân cuộc giao hoan cố ý quay lại.
Bây giờ có nhiều các cặp đôi thích quay clip khi thân mật, mục đích là để lưu lại làm kỉ niệm, nhưng cũng vì thế mà xảy ra không ít vụ lộ clip do mất điện thoại hay sửa laptop.
Trong clip, Lâm Bối Bối và một người đàn ông đã bị làm mờ mặt đang làm tình vô cùng dữ dội, không những thế còn chơi SM.
Bách Lý Giai Ninh bừng bừng hứng khởi, nhanh tay chụp ảnh màn hình đoạn gay cấn nhất rồi gửi tin nhắn WeChat cho Đồng Tĩnh Nghi: [Đoán xem ai nào?????????]
Đồng Tĩnh Nghi ngay lập tức nhắn lại: [Xem rồi xem rồi, đúng là được rửa mắt mà.
Hot vãi!]
Clip đó rất nhanh đã bị khoá, bài viết cũng bị gỡ bỏ, thế nhưng hàng vạn quần chúng ăn dưa đã kịp lưu lại rồi phát tán khắp các trang web.
Sự chú ý và độ thảo luận của cư dân mạng từ hot search ôm phụ nữ vào khách sạn của Hán Đông Khuê hoàn toàn bị chuyển hướng sang vụ Lâm Bối Bối lộ clip nóng.