Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người


Điện thoại Hán Đông Khuê đặt trong hộc xe bỗng nhiên đổ chuông, trên màn hình xuất hiện hai chữ “Đông Vũ.”
Thằng nhóc này thường xuyên làm hỏng chuyện tốt của anh, tốt nhất là không nghe!
Bách Lý Giai Ninh cầm điện thoại lên xem rồi đưa cho anh.

“Em trai anh gọi này, anh không nghe máy à?”
“Kệ nó đi, em đưa điện thoại cho anh.” Hán Đông Khuê vươn tay muốn lấy lại điện thoại nhưng không kịp, Bách Lý Giai Ninh đã đưa nó ra khỏi tầm với của anh.
“Tại sao lại không nghe? Có chuyện gì giấu em đúng không?”
“Không có chuyện gì hết.

Ninh Ninh, đưa cho anh.” Hán Đông Khuê hơi mất bình tĩnh, tông giọng không tự chủ cao lên mấy phần.
“Anh không nghe thì em nghe.” Bách Lý Giai Ninh nhanh tay ấn phím nhận cuộc gọi.
Âm thanh quen thuộc từ đầu dây bên kia vang lên: “Anh?”
“Ừ.” Hán Đông Khuê bất đắc dĩ trả lời, đồng thời ném cho Bách Lý Giai Ninh ánh mắt uy hiếp, nhưng cô hoàn toàn không bị anh doạ sợ, trái lại còn thè lưỡi cười nhạo anh.
“Sao rồi? Một màn quỳ sám hối dưới mưa có kéo lại được chút lòng thương nào của chị dâu nhỏ không?” Hán Đông Vũ đâu biết người ngồi cạnh Hán Đông Khuê bây giờ chính là chị dâu nhỏ của anh ta, cứ thế vô tư hỏi.
Bách Lý Giai Ninh nghe được câu nói này, nụ cười trên môi cô lập tức biến mất.
Tốt, rất tốt! Anh lại dám dùng chiêu trò lừa gạt cô.
“Anh đang lái xe, gọi lại sau nhé.” Hán Đông Vũ chưa kịp trả lời thì Hán Đông Khuê đã giành lại điện thoại rồi ngắt máy.
Không nằm ngoài dự đoán của Hán Đông Khuê, Bách Lý Giai Ninh hít một hơi thật sâu, cứng rắn nói: “Dừng xe!”
“Anh thực sự bị ông nội phạt đánh, quỳ sám hối cũng là thật, chỉ có cơn mưa lúc nãy là bất ngờ.

Anh xin thề, anh không lừa em.”
“Em nói là dừng xe!” Bách Lý Giai Ninh hơi gắt lên.
Hán Đông Khuê đành phải mở xi nhan rồi tấp vào lề đường, trơ mắt nhìn cô tháo dây an toàn chuẩn bị rời đi, giọng nói của anh có chút ảm đạm.

“Ninh Ninh, em đừng đi mà.”

Nhưng ngay lúc Hán Đông Khuê cho rằng cô muốn đi luôn chứ không nán lại nữa thì Bách Lý Giai Ninh lại bất ngờ rướn người sang hôn anh.

Nụ hôn này rất mạnh bạo, nói đúng hơn là vừa hôn vừa cắn, dường như là đang trừng phạt anh tội lừa gạt cô.

Hán Đông Khuê tất nhiên là rất hưởng thụ hình phạt này, anh bấm nút mở cửa sổ xe, cơn gió bên ngoài mang theo một vài giọt mưa li ti lùa vào, thổi mái tóc dài của cô bay phần phật.
Hán Đông Khuê không biết mình đã lái xe về nhà bằng cách nào, chỉ biết rằng vừa mới đặt chân vào phòng khách anh đã trực tiếp bế bổng cô lên rồi bước thẳng lên tầng.

Bách Lý Giai Ninh bất ngờ kêu một tiếng, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.

Vừa mới vào phòng ngủ, anh liền thả cô xuống đất, đè cô lên cửa rồi bắt đầu tháo hàng cúc áo sơ mi của chính mình, cởi xong áo lại đến thắt lưng.
Khoá kim loại trên thắt lưng Salvatore Ferragamo đập vào cánh cửa phát ra một tiếng “cạch” lớn.
Bách Lý Giai Ninh bị tiếng động kéo về một ít lí trí, cô dùng tay ngăn cản anh.

“Anh đang sốt, bác sĩ dặn phải kìm chế còn gì.”
“Bác sĩ chỉ dặn không được túng dục quá độ, chứ không nói đến chuyện không được làm.” Hán Đông Khuê tụt cả quần dài lẫn quần lót vứt xuống đất rồi tiếp tục cởi quần áo của cô.
“Không được đâu, lỡ anh vận động mạnh quá, chết trên người em thì phải làm sao?”
Hán Đông Khuê nghe cô luyên thuyên như thế thì có chút bực bội, đầu lông mày nhíu lại, dùng phương thức hôn môi để bịt cái mồm của cô lại.

Đôi môi mỏng lập tức hạ xuống, lấp kín miệng nhỏ.

Bách Lý Giai Ninh bị anh hôn đến mức choáng váng, mở mắt ra đã thấy toàn thân trần trụi của mình đang nằm đè lên người anh trên giường.
Cô lắc đầu cảm thán: “Sống được 1/3 đời người, lần đầu thấy việc sở hữu nhan sắc cực phẩm này cũng thật phiền phức.”
“Đúng, anh chính là bị sắc đẹp của em làm cho thèm muốn, ăn đến nghiện rồi.” Hán Đông Khuê cười cười lần mò vuốt ve chỗ mẫn cảm của cô, đầu ngón tay xoa nhẹ hai cánh hoa khiến cô rên lên khe khẽ.

Đến khi huyệt khẩu đã tràn ra dịch lỏng, anh mới dùng ba ngón tay xâm nhập vào lối vào chật hẹp một cách chậm rãi, mỗi một lần rút ra lại kéo theo rất nhiều mật dịch.
Bách Lý Giai Ninh bị anh khơi lên khoái cảm, eo nhỏ uốn éo, mông hơi vểnh lên, để ba ngón tay của anh tiến vào càng sâu, khiến cho cô chảy ra càng nhiều chất lỏng ngọt ngào, loáng cái đã ướt đẫm đùi non.

Người đàn ông vốn đang dùng ba ngón tay khuấy đảo bên trong hoa huyệt của cô bỗng nhiên dừng lại.

Hán Đông Khuê ngước mắt nhìn cô, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn.

“Hôm nay không làm cũng được, mình chơi trò khác đi.”
Bách Lý Giai Ninh thở hổn hển, cô mở mắt nhìn anh.

“Trò gì?”
“69.” Hán Đông Khuê trả lời ngắn gọn.
Trước đây, hai người cũng thường dùng miệng làm thoả mãn đối phương, nhưng tư thế 69 nữ trên nam dưới khẩu giao cho nhau cùng một lúc thì lại là lần đầu.
Bách Lý Giai Ninh chưa kịp phản ứng đã cảm thấy thân thể của mình bị xoay tròn, đến lúc định thần lại được mới phát hiện ra đầu cô đang vùi giữa hai chân anh, đối diện với mũi tên nóng rực chĩa thẳng lên trời kia, hai bờ mông tròn trịa của cô đối diện với tầm mắt hừng hực của anh, còn hai chân cô bị tách ra kẹp lấy đầu anh.
Hán Đông Khuê nằm phía dưới, nhìn thấy cặp mông trắng mịn đung đưa khiêu khích, một giây cũng không dám rời mắt.

Anh dùng tay tách hai cánh mông ra, ngay lập tức đối mặt với hoa huyệt căng phồng mọng nước, toả ra hương vị nồng đậm ngọt ngào, mật dịch từ trong khe hẹp chầm chậm chảy ra.
Anh không nhịn được vén hai cánh hoa mập mạp sang hai bên, muốn nhìn rõ từ trong ra ngoài bộ phận xinh đẹp khiến anh chết mê chết mệt này.
Hoa huyệt sâu thẳm đỏ hồng, từng nếp thịt mấp máy chuyển động, nhè nhẹ co rút như một cái miệng nhỏ đang mời gọi người ta tới cho ăn, hình ảnh dâm mỹ này đột nhiên làm anh cảm thấy kích động.

Anh bất giác thở hổn hển, vùi mặt vào nơi ướt đẫm câu hồn đó, vươn đầu lưỡi quét một đường dọc theo hoa huyệt đầy đặn.
“Ưm…” Bách Lý Giai Ninh bật ra tiếng rên rỉ, vô thức khép đùi, lại lập tức bị anh tách ra.
Hán Đông Khuê đầu lưỡi liếm vách thịt rồi khẽ cắn nhuỵ hoa, chừa ra một chút khoảng trống để nhét vừa hai ngón tay vào.

Đầu lưỡi và cả hai ngón tay cắm sâu trong hoa huyệt cô, xoay tròn, học theo động tác làm tình liên tục thọc vào rút ra.
Bách Lý Giai Ninh không chịu nổi, môi đỏ tràn ra vài tiếng ngâm nga, cô nắm lấy gậy thịt khổng lồ bắt đầu vuốt ve lên xuống để di dời bớt khoái cảm mãnh liệt đang trào dâng ở hạ thân.
Thấy quy đầu chảy ra một ít dịch nhờn, cô vén lớp lông đen rậm rạp bao phủ xung quanh, há miệng ngậm lấy vật thô to kia, ngay lập tức nghe thấy Hán Đông Khuê thấp giọng rên rỉ một tiếng.
Cô cảm thấy cặp đùi săn chắc của anh kẹp lấy đầu mình, toàn bộ thân gậy cắm vào trong miệng cô, lại nghe thấy Hán Đông Khuê buông ra một tiếng thở dài thoả mãn.

Cô véo nhẹ vào đùi anh ý bảo bỏ ra, miệng mơ hồ phát ra tiếng ậm ừ tỏ vẻ kháng nghị, lúc này mới thấy anh thả đầu cô ra.

Hán Đông Khuê vỗ nhẹ vào mông cô, cười nói: “Bảo bối, phục vụ lẫn nhau.”
Cô phun gậy thịt trong miệng ra, vươn lưỡi chậm rãi liếm láp một đường dưới gốc lên đến đỉnh quy đầu.

Sau đó mới từ từ đưa nó vào trong miệng, đầu nâng lên hạ xuống nuốt vào nhả ra, cố gắng không để hàm răng cạ vào thứ uy mãnh này.

Đây không phải lần đầu cô khẩu giao cho anh, nhưng thực sự khuôn miệng của cô vẫn không quen được với kích cỡ doạ người của anh.

Cây gậy này quá lớn quá dài, cô chỉ có thể ăn được một phần, những ngón tay thon dài không quên nắm chặt phần gốc còn lại chà xát, thỉnh thoảng còn xoa nắn mút mát hai viên ngọc lớn.
Vật bóng bỏng trong miệng cô mãnh liệt ra vào, nó càng lúc càng sưng to, rất nhanh đã vượt qua khả năng tiếp nhận của cái miệng nhỏ, làm cô bắt đầu cảm thấy hơi hơi khó thở.

Gậy sắt khổng lồ vừa rút ra lập tức lại cắm vào, tốc độ nhanh đến nỗi nước bọt của cô trào ra khoé môi, chảy dọc theo cái cằm nhỏ nhắn.
Không chỉ có cái miệng nhỏ nhắn bên trên bị tấn công mãnh liệt, mà cả cái miệng khít khao bên dưới cũng bị anh dùng lưỡi đâm chọc đến mức phát ra những tiếng lép nhép dâm loạn.

Tiếng cắn mút của cả người đàn ông lẫn người phụ nữ vang vọng khắp căn phòng, càng kích thích dục vọng của hai người.
Cơ bụng rắn chắc của anh theo động tác của cả hai không ngừng va chạm vào bầu ngực đung đưa của cô, tốc độ của bọn họ càng lúc càng nhanh, như muốn ăn tươi nuốt sống nơi tư mật của đối phương.
Hoa huyệt vô thức dán chặt vào miệng Hán Đông Khuê, mép thịt non mềm cọ xát vào chóp mũi thẳng tắp của anh lại càng mang đến cho cô luồng khoái cảm xa lạ.

Cô thấy bản thân sắp bị đẩy lên đến cực hạn rồi, ngay cả tiết tấu của khoang miệng cũng không điều khiển được tốt như ban đầu nữa.

Rút cục sung sướng đến nỗi không thể chịu thêm, cô đành phải phun thứ nóng bỏng trong miệng ra, dùng giọng nói đứt quãng: “Không được… Em… sắp rồi… Bỏ em ra đi…”
Cô giãy giụa muốn thoát khỏi miệng của Hán Đông Khuê nhưng bị anh giữ chặt lại, hai ngón tay và đầu lưỡi của anh phối hợp càng nhanh hơn, anh khàn giọng ra lệnh: “Không sao, cứ phun hết vào miệng anh.”
Khoái lạc vô tận mà Hán Đông Khuê mang lại khiến cô không kìm được mà cao trào, trong đầu như có muôn vàn pháo hoa nở rộ, nơi tư mật ướt dầm dề đập thẳng vào mặt anh, mười đầu ngón chân cuộn tròn, cả người run rẩy dữ dội.
Hoa huyệt sau khi chịu đủ mọi loại giày vò từ môi lưỡi điêu luyện, co thắt phun ra từng dòng mật dịch như suối lên mặt người đàn ông bên dưới, làm ướt hết khóe miệng và chóp mũi anh.
Thấy đầu lưỡi và ngón tay của mình bị bức tường mị thịt kẹp chặt, Hán Đông Khuê biết cô đã cao trào liền nhanh chóng rút hai ngón tay ra, ngẩng đầu lên dùng miệng lấp kín toàn bộ hoa huyệt, say mê nuốt hết dòng chất lỏng ngọt ngào, một ít không kịp nuốt còn chảy xuống cằm.
“Bảo bối, em hưởng thụ nhưng cũng đừng bỏ quên anh chứ.” Hán Đông Khuê nâng thắt lưng lên, cơ đùi một lần nữa kẹp đầu cô ấn xuống, anh cắm thẳng gậy thịt sâu đến tận cổ họng cô.

Bách Lý Giai Ninh bị nghẹn chảy cả nước mắt, phát ra một tiếng ậm oẹ như muốn nôn khan.


Cô muốn hét cũng không hét được, bởi vì miệng đã bị cự vật lấp đầy, lại cảm thấy đôi môi của mình đã sưng đỏ, da miệng và lưỡi bị cọ rát muốn chết.

Lúc này gậy thịt trong miệng mới giật giật mấy cái, tinh dịch trắng đục đặc sệt từ lỗ nhỏ bắn ra đầy khoang miệng cô, vừa nóng vừa nhiều, nhiều đến mỗi một ít còn bắn ra bên ngoài, dính đầy lên cằm và tóc cô như bôi sữa chua.

Cùng với đó là tiếng thở gấp đầy mãn nguyện của người đàn ông nằm bên dưới.
Bách Lý Giai Ninh sau một hồi quay cuồng liền nằm bẹp trên người Hán Đông Khuê không nhúc nhích, há miệng thở dốc, trên khoé miệng còn dính một ít chất lỏng trắng đục.
Trong phút chốc, căn phòng sau khi cả hai cùng nhau lên đỉnh liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở không khí một cách khó nhọc.
Cao trào qua đi, Hán Đông Khuê bế cô vào phòng tắm vệ sinh cho cả hai, sau đó lại bế cô về giường, để cô nằm trên ngực anh.
“Thoải mái không?” Giọng anh khàn khàn vang lên bên tai cô.
Bách Lý Giai Ninh không trả lời, chỉ dùng giọng mũi hừ một tiếng.
“Bây giờ chúng ta là gì của nhau?” Hán Đông Khuê vuốt ve cái lưng trơn mịn của cô, lại hỏi tiếp.
Bách Lý Giai Ninh ngạc nhiên nhổm dậy, áp lòng bàn tay vào trán Hán Đông Khuê, thấp giọng lẩm bẩm: “Phát sốt đến ngu người rồi à?”
Hán Đông Khuê nắm lấy bàn tay của cô, nheo mày nói: “Không phải, anh chỉ muốn xác nhận lại thôi.

Em cũng biết tính em mà, miệng lưỡi trơn tuồn tuột như cá chạch.”
“Anh không hỏi thì thôi, anh càng hỏi em càng muốn chọc tức anh.

Anh ấy à, bây giờ cùng lắm chỉ là người theo đuổi em mà thôi.

Anh thấy có người bạn trai nào như anh không? Đến một bó hoa cũng chưa bao giờ tặng em, xin lỗi cũng chỉ là xin lỗi mồm, chẳng có tí thành ý nào.”
“Anh tưởng em nhận nhiều hoa quá rồi, giờ không thích mấy thứ đó nữa.”
“Thích chứ, con gái ai chẳng thích một chút hư vinh.

Người thích mình tặng hoa là một chuyện, còn người mình thích tặng hoa lại là chuyện khác.”
“Được rồi, ngày mai anh sẽ tặng hoa cho em.”
“Không cho anh dùng dịch vụ giao hàng, phải tự tay tặng em cơ.”
“Được.” Hán Đông Khuê âu yếm hôn lên trán cô.
Mặc dù chưa được thoả mãn lắm nhưng Hán Đông Khuê vẫn ngoan ngoãn ôm cô nằm ngủ, đương nhiên trong suốt đêm đó anh đã động tay động chân rất nhiều lần, đến lúc bị cô phát cáu đuổi xuống giường mới chịu yên ổn cùng cô đi vào giấc ngủ sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận