Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người


Trong tiếng nhạc inh ỏi, Hán Đông Khuê ngồi trước quầy bar uống rượu trong ly ừng ực như uống nước lã, khiến nhân viên pha chế cũng phải ái ngại mà nhắc nhở: 

“Tiên sinh, đây là rượu mạnh, anh đừng nên uống quá nhiều, không tốt cho dạ dày đâu.”
Hán Đông Khuê cười khẩy, lấy trong ví ra một tập tiền ấn vào ngực anh ta, nói như ra lệnh: “Im mồm và phục vụ cho tốt.”
Nhân viên pha chế biết mình gặp đúng khách sộp rồi, anh ta nhanh tay cầm tiền đút vào túi quần, cười xởi lởi: “Trông anh có vẻ không vui.

Cần tôi giới thiệu một cô em phục vụ anh không? Đảm bảo là hàng tuyển, ngon ngọt đến tận xương.”
“Tôi vừa bảo gì ấy nhỉ?” Hán Đông Khuê lạnh lùng đáp trả.
Nhân viên pha chế đã từng gặp đủ mọi loại người nên rất thức thời, liếc nhìn anh một cái rồi lẳng lặng quay sang phục vụ khách hàng khác.
Rượu mạnh đốt cháy cổ họng và dạ dày Hán Đông Khuê, nhưng sắc mặt lạnh lẽo của anh vẫn không thay đổi.
Một người đàn ông đẹp trai ngồi uống rượu, trên mặt chỉ có biểu tình vân đạm phong khinh, giống như cảnh tượng náo nhiệt xung quanh không hề liên quan gì đến anh.

Khác với những người đàn ông ăn mặc loè loẹt hoa lá cành hay là sơ mi bó sát phanh cúc để phô bày cơ ngực gợi cảm, người đàn ông này khoác trên mình bộ tây trang Armani cao cấp, áo sơ mi cài cúc cao đến tận cổ mang lại cảm giác vừa tôn quý vừa cấm dục, tay thon dài đeo đồng hồ Rolex sáng lấp lánh, mái tóc đen nhánh vuốt ngược về phía sau, mọi cử động nhấc tay đặt chân đều toát ra sự cao ngạo.
Việc sở hữu bề ngoài xuất sắc cùng với khí độ bất phàm như thế tất nhiên đã biến anh trở thành con mồi tuyệt vời của một đám phụ nữ háo sắc.

Rất nhanh đã có một cô gái xinh đẹp khêu gợi uyển chuyển bước đến quầy bar, ngoắc tay với nhân viên pha chế gọi một ly rượu, tay còn lại như có như không đụng nhẹ vào bắp chân của người đàn ông kia.
Hán Đông Khuê đặt ly rượu trong tay xuống bàn “cạch” một tiếng, quay lại nhìn người phụ nữ kia.

Cô ta chớp mắt vô cùng quyến rũ, nở nụ cười mị hoặc như yêu tinh nói: “Soái ca, anh đến đây một mình sao?”
Giọng của cô ta rất ngọt ngào, phải nói là như rót mật vào tai.

Nếu là những người đàn ông khác, có lẽ chỉ cần nghe cô ta nói một câu thôi là đã chết mê chết mệt rồi.
Thế nhưng Hán Đông Khuê thì khác, anh hừ mũi khinh thường không thèm trả lời, tiếp tục uống rượu trong ly.
“Em cũng đến đây một mình, rất là cô đơn nha.

Anh không ngại mời em ly này chứ?” Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, móng tay sơn màu đen bóng chậm rãi hướng đến cổ áo sơ mi của anh, nhẹ nhàng vuốt dọc theo nếp gấp.
Cô ta mặc một chiếc váy trễ ngực màu đỏ bó sát người, trước ngực hai luồng thịt tròn trịa đung đưa theo từng cử động, loáng thoáng có thể nhìn thấy hai núm tròn nhỏ nhọn hoắt, rõ ràng là không mặc bra.
Trang phục màu đỏ chính ra không hề dễ mặc, bởi vì chỉ cần phối đồ không chuẩn hoặc khí chất không sang chảnh là rất dễ mang lại cảm giác mị tục kệch cỡm, ví dụ như cô gái này.

Hán Đông Khuê liếc mắt một cái đã nhận ra đây là loại phụ nữ nào, thừa biết cô ta đang muốn quyến rũ mình, liền nhếch mép cười nói: “Ngại.”
“Soái ca, anh kì quá đi à! Rượu ngon phải có mỹ nữ mới vui chứ.

Anh muốn gì nào? Có muốn một đêm sung sướng không? Em chiều anh nhé.” Cô ta vừa nói vừa lớn mật sờ lên đùi Hán Đông Khuê, tay còn lại chậm rãi vuốt ve ngực anh cách một lớp áo sơ mi, không những thế còn vươn người sang liếm nhẹ lên vành tai anh, cơ hồ dán cả bộ ngực nặng trĩu vào ngực anh cọ tới cọ lui.
“Cút!” Hán Đông Khuê đẩy cô ta ra, phun ra một câu vô tình.
“Soái ca, anh nóng nảy thật đấy.

Nghe nói đàn ông nóng tính trên giường thường rất cuồng nhiệt, em mong chờ quá đi à.” Cô ta cầm lấy tay anh luồn vào giữa hai chân mình, lướt qua da thịt trắng mịn nõn nà rồi đi sâu lên trên, ngón tay anh chạm phải một vật ẩm ướt ấm nóng, anh không cần ngần ngừ lập tức rút tay lại.
Cô ta không những không mặc bra mà còn không mặc cả quần lót, mặc dù chiếc váy bó sát này vừa đủ để che kín bờ mông cong vút, nhưng chỉ cần cử động mạnh là sẽ lộ hàng ngay.

Đây đúng là một người phụ nữ vừa phóng đãng vừa lẳng lơ!
Hán Đông Khuê bất giác nhớ đến lần đầu tiên gặp Bách Lý Giai Ninh, cô cũng mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn thiếu vải như thế này.

Tại sao anh lại không hề có cảm giác ghét bỏ? Còn với cô gái trước mặt, anh chỉ cảm thấy một chữ duy nhất, đó là “bẩn”.
Nhìn cô ta uốn éo làm trò bên cạnh, Hán Đông Khuê vẫn không động đậy dù chỉ một giây, ánh mắt thâm trầm không chút gợn sóng.
Người phụ nữ kia liếc mắt nhìn xuống đũng quần Hán Đông Khuê, thấy bên dưới im lìm không có động tĩnh gì thì hơi khó tin, trong lòng không khỏi tự nhủ là do mặt cô ta chưa đủ đẹp hay là dáng người chưa đủ hấp dẫn?
Tự chủ của người đàn ông này quá cao, cô ta bất đắc dĩ phải dùng đến một chiêu có độ sát thương cực mạnh.
“Anh không thích sờ nó sao? Nó ướt là vì anh mà.” Cô ta ngồi dạng hai chân ra, kéo váy lên cao một chút để anh có thể nhìn rõ cái miệng nhỏ xinh đẹp đang mấp máy nhả ra từng dòng chất lỏng trong suốt dưới làn váy của chính mình.

Cô ta không thèm để ý đến ánh nhìn thèm thuồng của những gã đàn ông gần đó, trong mắt cô ta chỉ có người đàn ông tuấn tú ngồi đối diện, thực sự rất muốn lên giường với anh.
Nhìn ngón tay thon dài của anh, cô ta đã bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh anh dùng ba ngón tay khuấy đảo bên trong cơ thể của mình.

Lại nhìn đến sống mũi cao thẳng tắp kia, cô ta đoán chắc rằng “hàng họ” của người đàn ông này nhất định không tồi, nếu đưa nó vào hạ thân hẳn là mất hồn lắm đây, chỉ là không biết kĩ thuật ra sao.

Càng nghĩ ngợi càng khao khát, bên dưới lại càng chảy ra nhiều nước, nhiều đến mức thấm ướt cả làn váy.
Cô ta bất chấp việc có người khác đang nhìn ngó, không hề do dự thọc luôn một ngón tay vào nơi riêng tư của chính mình, hơi cong ngón tay lại móc móc đẩy đẩy rồi rút ra, giơ lên cho anh xem.


“Nhìn này, nó sẵn sàng để anh xâm nhập rồi đấy.”
Hừ, loại gái điếm nhơ nhớp này mà cũng dám mơ tưởng được trèo lên giường anh sao?
Hán Đông Khuê cười lạnh, cầm lấy ly rượu trên bàn ném thẳng xuống mặt đất “choang” một tiếng.

Ly thuỷ tinh vỡ tan tành thành nhiều mảnh, rượu văng tung toé khắp sàn nhà.

Cô gái phóng đãng kia hoảng sợ hét lên, không cần ai bảo đã vội vàng cầm túi xách lảo đảo bước đi như chạy.
Hán Đông Khuê thừa biết xung quanh có rất nhiều người phụ nữ đang nhìn anh với ánh mắt thèm nhỏ dãi, ai cũng sẵn sàng nằm rên rỉ dưới thân anh, nhưng trong đầu anh lúc này chỉ có khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ vừa mới phản bội anh.

Anh đã cố gắng không nghĩ đến cô nữa nhưng trái tim lại không chịu nghe theo lí trí.

Chết tiệt, anh đúng là bị điên rồi!
Đằng sau lưng Hán Đông Khuê bỗng vang lên một tràng vỗ tay, anh quay đầu lại, thấy người ngồi bên cạnh đang híp mắt cười nói: “Lần đầu tiên thấy anh trai yêu quý rủ đi uống rượu, không ngờ lại được chứng kiến một màn trêu hoa ghẹo nguyệt đặc sắc như vậy, đúng là không uổng phí cuộc đời.”
“Nói ít thôi, uống đi.”
Hán Đông Vũ cụng ly với Hán Đông Khuê, trong lòng đang không hiểu lí do tại sao ông anh trai quý hoá của mình lại phải mượn rượu giải sầu thì Hán Đông Khuê đã mở miệng: “Ninh Ninh… cô ấy có người khác rồi.”
“Là sao?” Hán Đông Vũ sửng sốt, há hốc miệng hỏi.
“Anh thấy cô ấy nằm dưới người đàn ông khác trên chính chiếc sofa mà bọn anh vẫn thường làm tình.” Hán Đông Khuê nở nụ cười chua chát.
“WTF, thật hả?” Hán Đông Vũ bắt đầu sốt ruột.

“Anh bắt gian tại trận?”
“Không, anh bỏ đi uống rượu.”
“Bỏ đi? Mẹ kiếp, anh bị điên à? Tại sao không xông vào đánh cho hắn ta một trận nhừ tử?”
“Không rảnh.” Hán Đông Khuê khoát tay với nhân viên pha chế, lớn tiếng ra lệnh.

“Rót rượu!”

Nhân viên pha chế sau khi nhận một tập tiền tip của anh, không hề do dự cầm ly rót thêm rượu.
Khách hàng là thượng đế, còn khách hàng VIP như người đàn ông này thì lại là thượng đế của thượng đế!
“Anh không bắt tận tay, vậy… chắc chắn là đã nhận đúng người hay chưa?” Hán Đông Vũ là người ngoài cuộc, hiển nhiên là suy nghĩ có phần sáng suốt hơn.
“Nhầm làm sao được, anh thấy… ợ… váy của Ninh Ninh dưới đất.

Cô ấy còn gọi tên A Kỳ, chính là cái tên Ngôn Tử Kỳ đó.”
“Quần áo trùng nhau là chuyện bình thường, tên giống nhau cũng là chuyện bình thường nốt.

Nhỡ đâu bạn của cô ấy đến nhà thì sao?”
“Chú nghĩ đi đâu vậy? Trên đời này làm gì có sự trùng hợp nực cười như thế chứ?”
Hán Đông Vũ ngồi trước quầy bar, nhìn chằm chằm anh trai mình uống hết ly này đến ly khác, giống như là đang uống nước lã chứ không phải uống rượu nữa.

Anh đã cố khuyên Hán Đông Khuê dừng lại nhưng anh ấy không chịu nghe.

Thấy anh trai đau khổ như thế, Hán Đông Vũ thực sự cũng không biết phải an ủi như thế nào, bởi vì anh chưa từng trải qua hoàn cảnh này.

Anh hiểu tình cảm Hán Đông Khuê dành cho Bách Lý Giai Ninh, yêu một người say đắm như vậy, cuối cùng lại bị người mình yêu đội lên đầu một cái mũ xanh, nếu là anh anh sẽ đánh chết người đàn ông kia tại chỗ.
Hán Đông Khuê tiếp tục đẩy chiếc ly trống không cho nhân viên pha chế, ợ một hơi nồng nặc mùi rượu, hất hàm nói: “Tiếp đi.”
Nhân viên pha chế dù không muốn nhưng vẫn phải nghe theo lời anh, sau đó anh ta ghé đầu vào tai Hán Đông Vũ thì thầm: “Từ tối đến giờ anh ấy đã uống hơn 3 chai rồi.

Tiên sinh, nếu không muốn đưa anh ấy đi bệnh viện thì mau bảo anh ấy ngừng lại.”
Hán Đông Vũ gật đầu, đưa tay ngăn động tác của Hán Đông Khuê lại, trầm giọng nói: “Anh uống nhiều quá rồi, không thể uống nữa.”
“Mặc kệ anh, chú đừng quản anh.” Hán Đông Khuê vùng vằng đẩy tay em trai mình ra, ngửa đầu uống cạn ly.
Hán Đông Khuê không thèm gọi phục vụ nữa mà trực tiếp quờ lấy chai rượu, ngửa cổ tu ừng ực, trong đầu dù không muốn nhưng vẫn cứ nghĩ đến hình ảnh cuộc mây mưa của đôi nam nữ kia.

Anh cảm thấy mình càng uống càng tỉnh táo, dường như nốc bao nhiêu cồn vào người vẫn không thể say nổi, thế nên anh mới muốn uống nhiều hơn nữa, uống đến bất tỉnh nhân sự thì càng tốt.
Hán Đông Vũ quyết định, nếu đã không khuyên nhủ được thì sẽ ngồi cùng với anh trai, đến lúc Hán Đông Khuê say thì anh đưa về, đó là việc duy nhất anh có thể làm để giúp anh mình lúc này.
Điện thoại Hán Đông Vũ bỗng dưng đổ chuông, Đồng Tĩnh Nghi gọi cho anh, hỏi anh đang ở đâu, mấy giờ về.

Từ ngày hai người chính thức sống chung, Đồng Tĩnh Nghi quản anh rất chặt, nếu không phải đi gặp gỡ đối tác thì muộn nhất là 9 rưỡi tối phải có mặt ở nhà.


Bây giờ Đồng Tĩnh Nghi trong lòng anh là số 1, anh làm sao dám chọc giận cô, nếu không chỉ có nước ra sofa ngủ.
Dù Hán Đông Vũ đã cố gắng che ống nghe lại nhưng Đồng Tĩnh Nghi vẫn nghe thấy tiếng nhạc xập xình phát ra từ đầu dây bên kia, thái độ cô hoàn toàn thay đổi, sống chết bắt anh phải về ngay bây giờ, nếu không thì hai người lập tức đường ai nấy đi.
Quán bar là nơi hội tụ của đủ mọi loại phụ nữ khác nhau, trong đó có hàng đống người muốn ve vãn Hán Đông Vũ, chỉ cần anh ngoắc tay là sẵn sàng lên giường với anh.

Làm gì có người phụ nữ nào rộng lượng đến mức nhìn thấy bạn trai mình bị bao vây bởi một đàn sói cái mà không tức giận cơ chứ.
“Nghi Nghi, cho anh về muộn một hôm thôi có được không? Anh trai anh đang đòi uống rượu đến chết đây này, còn không phải do bạn thân của em gây ra?”
“Ninh Ninh á, nó làm gì?”
“Anh Đông Khuê bảo, lúc nãy cô ấy… ngủ với người đàn ông khác trong nhà.”
“Con mẹ nó, anh đang nói luyên thuyên cái gì đấy? Ninh Ninh vừa vào bệnh viện thăm đồng nghiệp bị tai nạn giao thông, ban nãy còn gọi chú ruột em là Trưởng khoa Thần kinh của Bệnh viện Trung ương Bắc Thần đến khám cho đồng nghiệp của nó kia kìa.

Giờ này có khi nó đang trên đường từ bệnh viện về nhà, ngủ nghê cái gì không biết? Anh trai anh tưởng tượng ra đấy à?”
“Thật không?”
“Ơ kìa, em đùa anh làm quái gì?”
“Được được được, để anh nói lại với Đông Khuê.

Anh đưa anh ấy về rồi sẽ về nhà với em ngay.”
“Nhanh lên! Nhớ giải thích cho rõ ràng vào!”
Hán Đông Vũ cúp máy, tát tát mấy cái vào mặt Hán Đông Khuê.

“Tỉnh, tỉnh!”
“Cái gì?” Hán Đông Khuê khó chịu chau mày, anh tuy say rượu nhưng bộ dạng vẫn lãnh đạm như cũ, không la hét cũng không quát mắng.
“Nghi Nghi vừa gọi cho em, nói là chị dâu nhỏ vào bệnh viện thăm đồng nghiệp bị tai nạn giao thông, chắc là đang trên đường về rồi.

Có khi nào người ban nãy không phải cô ấy? Hay là bây giờ anh cứ về nhà hỏi chuyện cho rõ ràng đã?”
Hán Đông Khuê nghe vậy thì tỉnh táo hơn một chút, cuối cùng quyết định nghe lời em trai.

Trên đường về, anh phải kêu Hán Đông Vũ dừng lại, còn mình thì đẩy cửa xe rồi nửa ngồi nửa quỳ dưới mặt đất nôn một trận tưng bừng.

Từ chiều đến giờ chưa ăn gì nên anh nôn ra toàn rượu là rượu, cũng may là nôn xong thì ý thức bắt đầu rõ ràng hơn nhiều.
Cầm lấy chai nước lạnh Hán Đông Vũ vừa đưa, anh súc miệng cho hơi thở bớt mùi khó chịu, sau đó đổ một ít nước lên đầu để cái lạnh xua tan cơn nóng hừng hực trên người rồi mới lên xe về thẳng Lục Gia Trang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận