Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người


Trong cơn mơ mơ màng màng, Bách Lý Giai Ninh cảm giác có người bế cô về giường, sau đó mặc váy ngủ cho cô, đáy quần lót còn cộm cộm một vật mềm mại như bông, hình như là băng vệ sinh…
Nhân viên cửa hàng tiện lợi bây giờ đa năng thật, còn giúp khách hàng thay băng vệ sinh luôn cơ đấy!
Từ từ đã… làm sao có thể?
Cô giật mình mở choàng hai mắt thì thấy Hán Đông Khuê đang lúi húi bên dưới.
“Này, anh dán cho em đấy à?” Bách Lý Giai Ninh suýt chút nữa thì cười thành tiếng.

“Đã rửa tay sạch sẽ chưa?”
“Em còn dám nói nữa, có tin anh vượt đèn đỏ chơi em không?” Hán Đông Khuê liếc mắt, giọng nói tràn đầy uy hiếp.
“Muốn kiếm nhuộm máu à?”
“Anh không ngại đâu.” Hán Đông Khuê từ lúc “khai trai” thì nhu cầu rất lớn, không được thoả mãn khiến anh cực kì khó chịu.
“Anh nhận hàng giúp em hả?” Bách Lý Giai Ninh biết anh không đùa, cố tình chuyển chủ đề.
“Hàng nào? Anh đi mua cho em mà.”
“Anh đi mua cho em?” Bách Lý Giai Ninh há hốc miệng, cứ tưởng mình đang nghe nhầm.
“Ừ, chứ chẳng lẽ để em tự đi? Em muốn Lục Gia Trang tắm trong bể máu à?” Hán Đông Khuê trừng mắt nhìn cô.
“Sao anh biết em cần mua? Anh nghe lén em nói chuyện với Nghi Nghi đúng không?” Bách Lý Giai Ninh không nhịn được bắt bẻ.

“Anh có sở thích rình phụ nữ tắm à?”
“Đấy không phải nghe lén, mà là vô tình nghe được.” Hán Đông Khuê lườm cô một cái sắc lẹm, nhanh chóng chỉnh lại lời nói của cô.

“Em nhiều chuyện quá, ai mua mà chẳng như nhau.

Lần sau cần gì thì bảo anh, đừng làm phiền nhà người ta.”
“Em nhớ rõ ràng là đã nhờ nhân viên cửa hàng tiện lợi mang đến rồi mà nhỉ? Còn mất tận 30 tệ phí giao hàng ban đêm cơ, ngành dịch vụ bây giờ biết làm tiền khách hàng thật đấy.” Bách Lý Giai Ninh với tay lấy điện thoại trên đầu giường, mở ra xem thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn văn bản từ một số lạ: [Hi, tôi là nhân viên cửa hàng tiện lợi đến giao băng vệ sinh.

Tôi không có thẻ cư dân, không đi được thang máy lên trên nên đã gửi đồ ở quầy lễ tân.

Tiểu thư, phiền chị xuống lấy nhé.

Cảm ơn chị, mong được tiếp tục phục vụ chị.]
Ồ, hoá ra là thế.


Đôi khi, an ninh tốt quá cũng có chỗ bất tiện.
Hán Đông Khuê đi ra ngoài một lúc rồi quay lại, trên tay là một cốc trà gừng đường đỏ bốc hơi nghi ngút.

Anh đưa cho cô, nhàn nhạt nói: “Uống đi.”
Bách Lý Giai Ninh dùng cả hai tay đỡ lấy, thổi thổi cho bớt nóng rồi ngửa đầu uống một hơi hết sạch, nước trà ấm áp chảy xuống dạ dày, ngay lập tức cả người dễ chịu thư thái hẳn lên, bụng cũng đỡ cảm giác trướng trướng.
“Anh từng chăm sóc phụ nữ đến tháng rồi à? Băng vệ sinh cũng mua, còn biết nấu cả trà gừng đường đỏ.

Ai chỉ cho anh thế?” Bách Lý Giai Ninh đưa trả lại cái cốc cho anh, lấy tay lau vệt nước trà đọng trên môi.
“Em nói linh tinh ít thôi, kĩ năng tối thiểu khi làm người là phải biết tra Baidu.”
Uống hết cốc trà gừng đường đỏ, Bách Lý Giai Ninh mới để ý trên tủ đầu giường đặt hai cái túi nylon to đùng màu đen, tò mò mở ra xem thì thấy bên trong toàn là băng vệ sinh.

Cô buồn cười không chịu được, cũng không có ý định nhịn, ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Đông Khuê, anh định mua cho em dùng trong cả năm luôn à? Có khi nhân viên bán hàng thấy anh mua nhiều như thế còn tưởng anh mua về lót giày ấy.”
Vành tai Hán Đông Khuê thoáng chốc đỏ hồng.

“Anh không biết mua loại nào nên mỗi thứ lấy một ít, toàn nhãn hiệu đắt tiền đấy, chắc là chất lượng cũng tốt.”
“Ừ, xịn phết.” Cô đưa tay sờ sờ phía sau mông, mới phát hiện đây là loại băng vệ sinh ban đêm, vừa dài vừa rộng, bề mặt vải bông cực kì mềm mại khô thoáng, còn thoang thoảng mùi thảo mộc.
Hán Đông Khuê thả hai túi băng vệ sinh xuống đất, đặt cái cốc lên tủ đầu giường, đỡ cô nằm xuống, lấy tay xốc váy ngủ cô lên.
“Làm gì thế?” Bách Lý Giai Ninh đẩy tay anh ra nhưng anh lại ghì xuống.
“Bây giờ thì còn làm ăn được gì.

Nằm im, anh xoa bụng cho em dễ ngủ.” Hán Đông Khuê đặt cô nằm ở tư thế thoải mái nhất rồi xoa bụng giúp cô.
“Anh thấy phụ nữ bọn em khổ không? May là cơ địa em lành, không bị đau bụng đấy nhé, chứ như một số người còn đau đến nỗi tay chân bủn rủn, buồn nôn ngất xỉu phải đi truyền nước cơ.” Cô ngước mắt lên nhìn anh, thuận miệng than vãn kể khổ mấy câu.
“Muốn hết khổ thì bảo anh một tiếng, chỉ cần 20 phút thôi, anh sẽ giúp em sung sướng suốt 9 tháng 10 ngày.”
“Thôi thôi thôi, em không cần loại sung sướng này đâu.” Bách Lý Giai Ninh xì một tiếng dài, phẩy phẩy tay vẻ ghét bỏ.
Hán Đông Khuê thực sự không làm gì quá phận, bàn tay to lớn xoa thành từng vòng tròn trên bụng cô, vừa làm vừa thấp giọng nói: “Ngày mai tan tầm em cùng anh đến nhà hàng check camera được không?”
“Cái gì?” Bách Lý Giai Ninh còn đang vui vẻ tự nhiên trợn mắt, đột ngột thay đổi thái độ.

“Anh không tin em? Còn đòi check camera?”
Hán Đông Khuê không hiểu sao cô lại phản ứng gay gắt như vậy, chau mày nói: “Rõ ràng ban nãy chính miệng em nói thế mà.”

“Nói là một chuyện, làm là chuyện khác!”
“Sao phụ nữ các em phiền phức quá vậy? Tính khí thất thường sáng nắng chiều mưa, chẳng biết đường nào mà lần.” Hán Đông Khuê vò đầu bứt tóc.
“Thực ra thì check camera cũng được thôi, nhưng quan trọng là thái độ! Thái độ ở đây là gì? Là anh không tin tưởng em! Trong lòng anh, em là người phụ nữ hư thân mất nết đến thế hả?”
“Anh tin em, nhưng anh cũng tin vào mắt mình.” Hán Đông Khuê thở dài bất lực.
“Anh muốn xác minh thì đi một mình, nếu cảm thấy mất mặt quá có thể nhờ thư kí đến thay.

Kéo em đi cùng chẳng phải đang thừa nhận em là đứa lăng loàn trắc nết bị bạn trai nghi ngờ đến mức phải đến tận nơi check camera hay sao?”
“Ninh Ninh, em biết là ý anh không phải như thế mà.”
“Ý anh chính là như thế, chỉ là anh không nhận ra thôi.

Hán Đông Khuê, anh biến ra khỏi nhà em ngay.

Nhanh lên! Em không muốn nhìn thấy mặt anh thêm một phút giây nào nữa.” Bách Lý Giai Ninh ngồi bật dậy, dùng cả hai bàn chân trắng nõn đá tới tấp vào người anh.

“Thật không thể tin nổi anh lại nghĩ em là loại người vô đạo đức!”
Hán Đông Khuê túm lấy chân cô, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm, còn cô hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác.

Cô cảm nhận được một bầu không khí nặng nề bao trùm lên cả căn phòng, còn anh sau khi nhìn vào khuôn mặt đầy tức giận của cô một lúc lâu, khẽ buông lỏng bàn tay.
Anh nhét chân cô vào trong chăn rồi mới chậm rãi đứng dậy, túm lấy cái áo khoác vắt trên thành ghế mặc vào người, mở cửa phòng ngủ định rời đi, từng việc từng việc đều làm trong yên lặng.
Bách Lý Giai Ninh thấy thế thì cầm cái gối bên cạnh ném thẳng xuống đất, trúng ngay mũi chân Hán Đông Khuê.

“Phiền anh ra về đóng cửa nhà cho cẩn thận.”
“Em thực sự tuyệt tình như vậy?”
“Đúng, tốt nhất là anh đừng quay lại đây nữa.” Cô cứng rắn đáp.
Trước khi đóng cửa phòng ngủ, anh còn hơi hơi xoay người lại căn dặn: “Trong bếp có cháo trứng ngải cứu với sữa nóng, muốn ăn thì cho vào lò vi sóng quay 1 phút.”
Lúc rời đi, anh đóng sập cửa nhà rất mạnh, cô nằm trong phòng ngủ mà còn nghe thấy tiếng bản lề rung lên bần bật.
Hán Đông Khuê trở về căn hộ phía đối diện, nhìn một bàn đồ ăn còn nguyên xi chưa ai đụng vào, trong lòng cảm thấy buồn bực không chịu nổi.

Anh thả mình xuống sofa, nhắm mắt đưa tay lên day day chân mày đau nhức.

Phụ nữ ngày thường đã là sinh vật khó hiểu, phụ nữ đến tháng lại càng không có lí lẽ, đã thế còn hay cáu gắt, đáng lẽ ra anh nên biết điều không dây vào mới đúng.

Cái gì mà thái độ không tốt? Không cãi lại được liền đẩy sang vấn đề thái độ?
Bách Lý Giai Ninh nhét một cái gối xuống thắt lưng, nửa nằm nửa ngồi trên giường, khuôn mặt vô cùng đăm chiêu.

Bây giờ cô mới có thời gian cẩn thận suy ngẫm lại mọi việc, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao Hán Đông Khuê lại một mực cho rằng cô làm chuyện đồi bại trong nhà.
Làm thế nào để chứng minh sự trong sạch của bản thân bây giờ nhỉ?
Đầu óc miên man suy nghĩ, bụng nhỏ bên dưới bỗng nhiên phát ra tiếng ùng ục.

Bách Lý Giai Ninh đã làm ổ trong chăn ấm đệm êm, dù rất lười hoạt động nhưng vẫn phải uể oải tung chăn ngồi dậy, xỏ dép đi ra phòng bếp, vì bây giờ cô thực sự rất đói, nếu không nhét cái gì vào bụng sẽ không ngủ được mất.
Cô ngồi xuống bàn ăn, xúc một thìa cháo lên nếm thử.

Trứng gà để lâu bị nguội có vị tanh tanh, kết hợp với ngải cứu đăng đắng, thành ra hơi khó ăn.

Cuối cùng cô vẫn phải cho bát cháo vào lò vi sóng quay lại.
Lò vi sóng “đinh” một tiếng, cô mở ra, bưng bát cháo ra bàn, cầm thìa bắt đầu xúc ăn, ăn xong uống hết cốc sữa vẫn còn ấm, quờ tay lấy một tờ giấy ăn lên lau miệng.

Xong xuôi cô thả bát và cốc vào bồn xả nước, chân bật nắp thùng rác vứt tờ giấy bẩn xuống, bỗng nhiên phát hiện ra trong thùng rác có một vật thể lạ.
Là bao cao su! Không những thế còn bị thắt nút, chứa đầy chất lỏng mà ai cũng biết là thứ gì.
“Eww!” Bách Lý Giai Ninh nhăn mặt nguýt dài, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ ghê tởm.
Khoan đã! Tại sao trong thùng rác ở phòng bếp lại có bao cao su đã qua sử dụng? Chẳng lẽ đúng là có người vụng trộm trong nhà của cô?
Trời ạ, tại sao cô không nghĩ ra sớm hơn nhỉ? Căn hộ cao cấp của cô có lắp vài cái camera ẩn, toàn bộ hình ảnh trong camera đều được kết nối trực tiếp đến điện thoại và laptop của cô.

Camera ẩn này ngay từ khi cô đến đây ở đã cho người lắp đặt ở một vài vị trí kín đáo không ai biết, bởi vì trong nhà cô có nhiều vật dụng giá trị, tất cả camera đều được mở 24/24 giờ.
Tuy tiểu khu Lục Gia Trang an ninh rất tốt nhưng dù sao thì lo xa một chút vẫn hơn, kiểu gì cũng có lúc cần đến, điển hình như lúc này.
Bách Lý Giai Ninh mở điện thoại, trích xuất camera ngày hôm nay, tua lại khoảng thời gian từ lúc 4 giờ chiều đến 8 giờ tối, lúc đầu xem thì thấy không có gì bất thường.

Ngày hôm nay là ngày nhân viên quét dọn đến làm việc theo lịch 2 buổi 1 tuần, cô gái này tên là Mộc Tiểu Du, năng lực khá cao, lần nào đến cũng dọn dẹp nhà cửa bóng loáng như lau như ly.
Cô vừa xem vừa tua, lúc kéo đến khoảng thời gian 7 giờ hơn, lập tức tá hoả, há hốc miệng nhìn vào màn hình điện thoại, không tự chủ phun ra một câu chửi thề: “Fuck!”
Theo như hình ảnh trong camera, cô nhân viên quét dọn mặc cái váy đỏ của cô, mở cửa dẫn một người đàn ông vào nhà.

Bọn họ ôm hôn nhau rồi làm tình trên sofa phòng khách, làm hai lần, một lần dùng bao, một lần chơi trần.

Tên của bạn trai cô ta đúng là A Kỳ, sao mà trùng hợp thế chứ, để cô và Ngôn Tử Kỳ tự nhiên bị đội nồi (*).
(*) đội nồi: bị vu khống, nhận thay tội lỗi của người khác.

Mẹ kiếp, tên A Kỳ kia còn dám xé rách cái váy đỏ của cô.

Tên ngu ngốc này, có biết nó trị giá bao nhiêu tiền không hả?
Bách Lý Giai Ninh cẩn thận kiểm tra lại camera vào tất cả những ngày cô ta đến dọn dẹp trong tháng này thì phát hiện ra, đây không phải là lần đầu tiên.

Chỉ trách cô ta xoá dấu vết quá sạch sẽ, một chút chứng cứ cũng không để lại.
Thế nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra.

Tối hôm nay, sau khi quan hệ xong, gã bạn trai của cô ta vứt bao cao su đã qua sử dụng vào thùng rác trong phòng bếp, còn cô ta nghe điện thoại không biết là của ai, sau đó hai người rời đi một cách gấp gáp, quên cả việc đổ rác.
Mọi chuyện không chỉ dừng ở đó, cô ta không những lén mặc thử mà còn vài lần khoắng đồ trong phòng treo quần áo của cô, tất cả đều là những trang phục cô ít mặc đến, cất sâu bên trong tủ.

Cô mua quá nhiều quần áo, thậm chí có những bộ còn nguyên tag chưa mặc tới, bị mất vài cái cũng chẳng để ý.

Hừm, đây đúng là sơ suất của cô.
Bách Lý Giai Ninh xem xong một loạt video trích xuất từ camera, hừng hực khí thế muốn chém người!
Sáng hôm sau ngủ dậy, cô gọi điện cho cô nhân viên quét dọn, không nói hai lời, trực tiếp đuổi việc cô ta.
“Mộc Tiểu Du, cô bị sa thải! Từ bây giờ cô không cần đến nhà tôi dọn dẹp nữa.

Tiền lương tháng này tôi sẽ chuyển đủ cho cô.”
“Tiểu thư, cô… cô… vừa mới nói gì cơ? Lí do… là…là… gì vậy ạ?” Mộc Tiểu Du kinh ngạc mở to hai mắt, lắp bắp hỏi.
“Cô lợi dụng lúc tôi không có nhà, dẫn đàn ông đến làm chuyện thân mật nam nữ, không những thế còn lén lấy trộm quần áo của tôi, cô tưởng nhà tôi không có camera hả? Bây giờ nếu tôi bắt cô đền tiền số quần áo mà cô ăn cắp, cô có đền nổi không? Hoặc tôi báo cảnh sát, chỗ này giá trị lớn phết đấy, cô mà không trả được sẽ phải ngồi tù.” Bách Lý Giai Ninh trầm giọng nói, cố tình doạ nạt cô ta.
“Tiểu thư, tôi sai rồi, tôi thành thực xin lỗi cô.

Tôi van cô, đừng bắt tôi đền tiền, cũng đừng báo cảnh sát.

Xin hãy cho tôi một cơ hội sửa sai, những món tôi lấy trộm tôi sẽ gửi trả lại hết cho cô.”
“Không cần, cô nghĩ quần áo đã mặc lên người của người khác rồi thì tôi sẽ cần nữa hay sao?” Bách Lý Giai Ninh cao giọng hỏi.
“Vậy thì tôi lập tức nghỉ việc, lương tháng này cô không cần trả cũng được.” Mộc Tiểu Du tay run run giữ chặt điện thoại, hoảng hốt nói.
“Được thôi, vĩnh biệt!” Bách Lý Giai Ninh hung hăng cúp máy.
Cô mới được nghe chuyện các nữ giúp việc trẻ tuổi à ơi với nam chủ nhân trong nhà, đây là lần đầu tiên cô thấy người quét dọn dẫn bạn trai đến nhà chủ ân ái.

Định đổi không gian hành sự để tăng tình thú hay sao?
Đúng là trên đời này việc quái gì cũng có thể xảy ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận