Bách Lý Giai Ninh chẳng biết tối qua Hán Đông Khuê đã đi đâu, có thể anh về nhà mình hoặc về nhà mẹ đẻ.
Cô cũng chẳng quan tâm, miễn là anh không lảng vảng trước mắt cô là được.
Cô tuy là con gái lớn trong nhà, nhưng cũng chỉ ra đời trước em trai sinh đôi có 5 phút, từ nhỏ đã được bố mẹ và em trai cưng chiều như viên ngọc quý, dù cô có làm sai cũng chưa bao giờ quá nghiêm khắc trách mắng, bạn bè và đồng nghiệp thân thiết tuy không quá nhiều nhưng đối xử với cô rất tốt.
Tất cả mọi người đều hiểu tính cô, cô không phải là loại người lẳng lơ, thích quyến rũ đàn ông.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô bị người khác nghĩ xấu như vậy, lại còn là người mình yêu, làm sao có thể không ấm ức cho được.
Trong lòng cô chẳng mấy dễ chịu, còn tâm tư đâu mà để ý Hán Đông Khuê nữa.
Ngày hôm sau đi làm, cô kể chuyện này với Tô Tuyết và Đồng Tĩnh Nghi, đâu ngờ cả hai người bọn họ đều nói rằng trong chuyện này không có ai sai, nhưng lúc cãi nhau nhất định phải có một người nhường nhịn, để tránh già néo đứt dây.
Cô suy xét mọi chuyện từ tất cả các khía cạnh, mỗi lần giận dỗi đều là Hán Đông Khuê dỗ dành cô.
Thôi được rồi, lần này cô sẽ cố gắng hạ cái tôi xuống một chút để thỏa hiệp với anh vậy.
Cô sẽ không nóng nảy nữa, cô sẽ thật bình tĩnh và hoà nhã nhất có thể.
Chỉ là xuống nước trước thôi mà, có gì to tát đâu? Dù cho cô chẳng sai ở đâu hết, nhưng thôi, ai bảo cô là ngự tỷ không chấp học sinh tiểu học cơ chứ.
Có điều mọi chuyện lại không đơn giản như Bách Lý Giai Ninh nghĩ.
…
Năng suất làm việc của Thư kí Tần Hạo đúng là nhanh kinh người, chưa đến 1 tiếng đồng hồ đã có trong tay trích xuất camera của nhà hàng Ý mà Ngôn Tử Kỳ và Bách Lý Giai Ninh đến ăn tối qua.
Đúng như lời cô nói, hai người bọn họ dùng bữa từ 7 giờ kém đến 8 giờ kém thì cùng nhau đứng lên rời đi, suốt bữa ăn cả hai đều không có hành động gì quá phận.
Hán Đông Khuê xem xong cảm thấy cực kì hoang mang, cuối cùng chọn cách liên lạc thẳng với Ngôn Tử Kỳ.
Giờ nghỉ trưa, anh hẹn anh ta ở phòng VIP của một câu lạc bộ tư nhân, Ngôn Tử Kỳ thế mà lại nhận lời.
Ngôn Tử Kỳ đại khái cũng đoán được Hán Đông Khuê đến vì chuyện gì, nhưng vẫn cố ý làm như không biết: “Hán tổng, anh đột nhiên hẹn tôi đến nơi này để làm gì?”
“Ngôn tổng, chúng ta nói chuyện thẳng thắn một lần đi.”
“Chuyện gì?” Ngôn Tử Kỳ nhàn nhạt cười hỏi.
“Chuyện giữa anh và bạn gái của tôi.” Hán Đông Khuê dừng lại mấy giây rồi mới bổ sung thêm mấy chữ.
“Tối hôm qua.”
Trong quá trình đi xác minh, Tần Hạo biết được Ngôn Tử Kỳ là khách VIP của nhà hàng này.
Việc anh ta bỏ ra một đống tiền để mua chuộc nhà hàng làm giả thời gian trong video trích xuất từ camera là hoàn toàn có khả năng.
Thời buổi này, có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Ngôn Tử Kỳ im lặng một hồi, chợt cười nói: “Anh nhìn thấy những gì thì sự thật là như thế.
Anh tin vào miệng tình địch hơn là tin vào mắt mình hay sao?”
Hán Đông Khuê không lường trước được Ngôn Tử Kỳ sẽ nói vậy, nhất thời có chút bối rối rồi lạnh lùng nói: “Ngôn tổng, anh muốn đối đầu với tôi? Người như anh muốn yêu ai mà chẳng được, hà cớ phải tranh giành người phụ nữ của tôi?”
Ngôn Tử Kỳ nhìn bộ dạng tức giận của Hán Đông Khuê, càng cười tươi hơn: “Hán tổng, tôi nghe Giai Ninh nói tình cảm giữa anh và cô ấy tốt lắm.
Tôi thực sự nghi ngờ chữ tốt này là cô ấy không tình nguyện mà nói ra, có lẽ là muốn giữ lại chút mặt mũi cho anh chăng?”
“Hừ, tình cảm giữa chúng tôi vô cùng tốt, ngày đêm quấn quýt không rời, kể cả trên giường.”
“Quấn quýt không rời? Vậy tại sao anh lại không tự tin đến vậy nhỉ? Hay là anh tuổi cao rồi, không đáp ứng được cô ấy? Sao anh không nghĩ, Giai Ninh là người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp lại tài giỏi, tạm thời không nói đến tôi, chẳng lẽ anh dám đảm bảo sau này cô ấy sẽ không gặp được ai khác phong độ hơn anh? Đến lúc đó anh phải làm sao đây, chạy đến dằn mặt người ta như đang dằn mặt tôi à?”
“Anh im miệng cho tôi! Ninh Ninh chỉ yêu mình tôi, chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau.
Cho dù có người hơn tôi, cô ấy cũng sẽ không thèm để vào mắt.
Được thôi, cứ cho là hai người ngủ với nhau rồi đi, anh vẫn chỉ là bạn giường, còn tôi mới là bạn trai cô ấy.
Ngôn tổng, anh không thấy thân phận này hèn hạ à? Bạn giường cái gì chứ, cũng chỉ như con chó chui lủi trong góc tối không được công nhận mà thôi.”
Bị Hán Đông Khuê phản bác gay gắt như vậy, Ngôn Tử Kỳ vốn đang cảm thấy mình ở thế thượng phong, nhất thời lại có chút bực bội.
Nghĩ tới chuyện Bách Lý Giai Ninh không thích mình, tuy cãi nhau ầm ĩ với Hán Đông Khuê nhưng vẫn yêu anh ta, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Từng câu chữ bén nhọn của Hán Đông Khuê quả nhiên có tác dụng, nhìn thấy sắc mặt Ngôn Tử Kỳ trầm xuống, anh liền đánh phủ đầu: “Kể cả cô ấy lầm lỡ một lần, tôi vẫn sẽ chấp nhận bỏ qua, miễn là cô ấy cả đời này chỉ yêu mình tôi.
Ngôn Tử Kỳ, tôi chân thành khuyên anh một câu, mau chóng từ bỏ ý định làm nam tiểu tam đi.
Hãy nhìn lại thân phận của chính mình rồi hành xử sao cho đúng mực, đừng khiến người đời chê cười.”
“Hán Đông Khuê, anh nghĩ cô ấy ngủ với tôi một lần thì sẽ không có lần thứ 2, thứ 3 sao?” Ngôn Tử Kỳ bị chọc giận, cố tình cao giọng khiêu khích.
Nụ cười của kẻ chiến thắng trên khuôn mặt Hán Đông Khuê lập tức biến mất, giọng nói của anh vang lên rất rõ ràng trong căn phòng xa hoa: “Đừng ngồi đây cãi nhau như đàn bà nữa, giải quyết theo cách của đàn ông đi.”
Sau đó anh cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi lên khuỷu tay, cười khẩy nói: “Dám đánh một trận không?”
Ngôn Tử Kỳ cười nhếch mép, cũng bắt đầu cởi áo vest, cúi đầu tháo kính gọng vàng, vứt hết lên mặt bàn.
“Để xem ai hơn ai.”
Hai người không thèm nhiều lời, trực tiếp lao thẳng vào nhau, một cú đấm từ phía đối diện tung vào mặt Ngôn Tử Kỳ, cùng với đó là giọng nói thâm trầm đầy sự chiếm hữu của Hán Đông Khuê.
“Ninh Ninh là của tôi!”
Ngay tức khắc, Ngôn Tử Kỳ nghiêng người né sang bên trái.
Chưa kịp định thần thì một cú đấm khác đã vung lên chính giữa mặt anh, máu nóng trong mũi trào ra.
Ngôn Tử Kỳ dùng cổ tay quệt máu trên mũi, ánh mắt tràn ngập giận dữ.
Lần này anh đã có chuẩn bị, nhanh chóng đứng dậy lao vào đánh trả.
Hán Đông Khuê bị đánh trúng một bên má, máu trong miệng rỉ ra, thân hình cao lớn loạng choạng lui về sau vài bước.
Hán Đông Khuê nghiêng người nhổ ra một ngụm máu, nhếch miệng cười: “Nắm đấm khá phết đấy.”
“Hán tổng, quá khen.” Ngôn Tử Kỳ vừa dứt lời thì Hán Đông Khuê lại lao đến ôm lấy thắt lưng anh đẩy ngã xuống sàn, nắm chặt cổ áo anh, đấm liên tục vào mặt anh.
Anh theo bản năng co đầu gối lên thúc mạnh vào lưng Hán Đông Khuê, Hán Đông Khuê bị cơn đau nhói từ sau lưng truyền đến làm sao nhãng, Ngôn Tử Kỳ thuận thế dùng trán đập mạnh vào trán Hán Đông Khuê, khiến cả cơ thể Hán Đông Khuê lảo đảo ngã về sau, lưng đập vào góc tường.
Hán Đông Khuê tuy đầu óc choáng váng nhưng rất nhanh đã phản công, ngáng chân Ngôn Tử Kỳ một cái, Ngôn Tử Kỳ nhất thời không có phòng bị, ngã nhào xuống đất.
Hán Đông Khuê lao đến, ghì chặt Ngôn Tử Kỳ xuống dưới đất, quát vào mặt anh: “Cô ấy là bạn gái của tôi, tránh xa cô ấy ra.”
“Anh nói yêu cô ấy mà lại đưa người phụ nữ khác vào khách sạn?” Ngôn Tử Kỳ đấm một cú vào ngực Hán Đông Khuê.
“Đó chỉ là hiểu nhầm, tôi bị gài.” Hán Đông Khuê đáp trả bằng một cú đấm vào bụng Ngôn Tử Kỳ.
Hai người đàn ông địa vị cao quý bất chấp hình tượng của bản thân, đánh lộn một trận tơi bời, xô đổ hết đồ đạc trong phòng.
Mãi đến khi không còn sức lực nữa, cả hai mới nằm ngửa trên mặt đất thở hồng hộc, khuôn mặt ai cũng đầy những vết xanh xanh tím tím ứ máu, trông vô cùng đáng sợ.
“Kì thực tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay, hai người đàn ông đánh nhau vì một người phụ nữ.
Không những thế, Paradise của anh hiện tại còn là đối tác lớn của Aurora.” Hán Đông Khuê tháo tận 3 4 cúc áo sơ mi cho dễ thở, khoé miệng bị thương chậm rãi mở ra đóng lại.
“Anh đừng nói là Aurora sẽ đơn phương huỷ hợp đồng đấy nhé, hãy nghĩ đến khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.” Aurora hiện giờ đang là đơn vị cung cấp đồng phục cho toàn bộ nhân viên trụ sở lớn nhỏ và cả các khách sạn, resort của Paradise, hợp đồng này lên đến cả triệu đô.
“Người xử lí theo cảm tính làm sao có thể thành công? Tình yêu là tình yêu, công việc là công việc, huống hồ bên dưới tôi còn có hàng vạn nhân viên.”
Ngôn Tử Kỳ im lặng một lúc rồi nói: “Tôi thích Giai Ninh, chỉ cần anh làm cô ấy tổn thương một lần nữa thôi, tôi sẽ kiên quyết cướp cô ấy từ tay anh.
Không phải tôi sợ anh, mà là tôi tôn trọng cô ấy.”
“Còn phải xem anh có năng lực đó không đã.”
Hai người đàn ông đánh nhau một trận, thế nhưng sự việc mà Hán Đông Khuê canh cánh trong lòng rút cục vẫn chưa ngã ngũ…
…
Lúc nghỉ trưa, Bách Lý Giai Ninh gọi cho Hán Đông Khuê nhưng anh không nghe điện thoại.
Cô đi thang máy lên tầng 32, cũng không thấy bóng dáng anh đâu cả.
Cô thở dài đặt lên bàn anh một chiếc USB, bên trong là trích xuất camera trong nhà cô, sau đó mở cửa rời đi.
Đến tận gần giờ tan làm, Hán Đông Khuê mới gọi lại cho cô.
“Đông Khuê, anh đã kiểm tra USB em để trên mặt bàn chưa?”
“Bên trong là gì?”
“Trích xuất camera.”
“Ừm, anh xem rồi.” Hán Đông Khuê cho rằng đó là trích xuất camera của nhà hàng, nếu vậy thì anh xem rồi, tuy nhiên vẫn không thể khẳng định được điều gì.
“Em xin lỗi, tối qua em không nên nóng giận với anh như thế.
Là em không đúng, em không đặt mình vào hoàn cảnh của anh.
Em biết sai rồi, tối nay chúng mình đi ăn cơm nhé?”
“Hiện giờ anh không muốn gặp em.” Thật ra là rất muốn, nhưng trên mặt anh có nhiều vết thương doạ người như vậy, làm sao dám đối diện với cô?
“Đông Khuê, anh đừng giận em mà.
Chúng mình đừng cãi nhau nữa.”
“Ninh Ninh, bây giờ anh đang bận, nói chuyện sau được không?”
“Khi nào thì anh hết bận?”
“Anh cũng không biết nữa…”
“Anh chán ghét em rồi đúng không? Anh vẫn cho rằng em là đứa con gái mất nết đúng không?” Bách Lý Giai Ninh hơi mất kiên nhẫn, cao giọng chất vấn.
“Ninh Ninh, em đừng suy diễn linh tinh, anh thực sự phải cúp máy đây.” Anh sợ rằng chỉ cần cô nói một câu nữa thôi, anh sẽ bất chấp mặt mũi sưng vù mà chạy về ôm cô.
Bách Lý Giai Ninh tức đến phát khóc, cô đã thấp giọng cầu hòa như thế, vậy mà anh vẫn tiếp tục giận dỗi? Cả tối hôm đó, anh không về nhà, Bách Lý Giai Ninh thử gõ cửa căn hộ đối diện cũng không thấy ai bên trong, cô gọi điện anh không nghe máy.
Hán Đông Khuê đang dùng phương thức ấu trĩ là tránh mặt cô đúng không? Được thôi, vậy thì cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh cho anh vừa lòng.
Bách Lý Giai Ninh gọi điện cho Giám đốc Điền, nói muốn ghép phép của cả năm để xin nghỉ sớm trước Tết.
3 năm đi làm, cô rất chăm chỉ làm việc, hầu như chưa vô cớ nghỉ một buổi nào nên Giám đốc Điền lập tức vung bút phê duyệt.
Cô cũng quyết định không ở lại tiểu khu Lục Gia Trang nữa mà chuyển đến dinh thự của Tống gia, ở chung với dì Trương quản gia kiêm đầu bếp.
Dì Trương tuy nấu ăn ngon nhưng vẫn kém Hán Đông Khuê một chút, những ngày hai người giận dỗi lẫn nhau này, cô thực sự nhớ cả anh lẫn tay nghề của anh.
…
Thẳng cho đến tận 23 Tết, tức là 3 ngày sau đó, Hán Đông Khuê mới gọi điện cho Bách Lý Giai Ninh, lúc này cô đang ngồi vắt vẻo trên ghế sofa xem TV, vừa xem vừa ăn hạt dẻ ngào đường.
Cô nhấc máy nghe điện thoại.
“Ninh Ninh, em đang ở đâu?” Giọng nói của Hán Đông Khuê có chút sốt ruột.
Hóa ra sự biến mất của cô cũng có chút tác dụng đấy chứ.
“Ở nhà.” Cô nhàn nhã đáp lời.
“Nhà nào? Bảo vệ tiểu khu nói em đã không về nhà 3 ngày nay rồi.”
Tan làm hôm nay, Hán Đông Khuê không thể chịu nổi nhớ nhung trong lòng nữa, lái xe thẳng đến Lục Gia Trang tìm cô.
Nhưng khi anh mở cửa vào nhà, tất cả các phòng đều trống không.
“Em sở hữu cả chục căn hộ cao cấp trải dài khắp Bắc Thần, có cả penthouse và duplex, chọn đại một cái để ở thôi.”
“Ninh Ninh, em nói cho anh biết em đang ở đâu được không? Anh đến đón em về.”
“Không về, em cút xa rồi.”
“Em không cần lấy thêm quần áo để thay sao? Anh thấy quần áo trong phòng vẫn còn nguyên.”
“Mua mới toàn bộ, ngày nào em cũng trăn trở làm thế nào để tiêu hết số tiền trong chiếc thẻ đen này, vài bộ quần áo thì nhằm nhò gì?”
Hán Đông Khuê nghe được giọng điệu bướng bỉnh ngang ngược của Bách Lý Giai Ninh, lồng ngực nhói đau, cuối cùng anh không ép buộc cô nữa, thở dài lên tiếng: “Được rồi, khi nào nhớ anh thì quay lại, anh sẽ luôn ở đây đợi em.”
“Em không nhớ anh, cũng không quay lại đâu, chính anh không muốn nhìn mặt em cơ mà? Em quay lại để rước nhục vào người à?”
“Bảo bối, anh không hề nói là anh không muốn gặp em.
Anh bận thật mà, với lại anh muốn cả hai bình tĩnh vài hôm.”
“Kệ anh, em cúp máy đây.” Sự thoả hiệp ban đầu của cô bị anh dùng vài câu nói đánh cho nát bét, đã thế thì cô giận ngược lại anh luôn.
Trưa hôm sau, Hán Đông Khuê đi thang máy xuống thẳng tầng 15 của phòng Quảng cáo, đôi mắt đen láy trong trẻo nhìn một vòng xung quanh phòng làm việc, không thấy bóng dáng của Bách Lý Giai Ninh đâu, lạnh lẽo trong mắt bắt đầu dâng lên.
Hán Đông Khuê đứng đó, muốn người khác không chú ý cũng khó.
Cho dù từ lúc anh và cô có tin đồn là tình nhân đến khi có vài nam nhân viên khẳng định Hán tổng từng xác nhận với bọn họ Bách Lý Giai Ninh là bạn gái làm lời đồn bị đánh tan, anh cũng chưa lần nào thân chinh đến phòng Quảng cáo.
Hôm nay đột nhiên xuất hiện ở đây, vẻ ngoài lạnh như băng ngàn năm khiến cho nhân viên trong phòng đều sợ đến cúi gằm mặt.
Chỉ còn vài ngày nữa là được nghỉ Tết, không một ai trong số họ muốn nhận tin xấu đâu.
Tô Tuyết lén lút báo cho Giám đốc Điền qua mạng nội bộ, Giám đốc Điền vội vàng từ trong phòng làm việc bước ra: “Hán tổng.”
“Cô ấy đâu?”
Lão Điền và nhân viên phòng Quảng cáo vừa nghe đã lập tức hiểu ngay “cô ấy” trong miệng Hán Đông Khuê là ai.
“Cô ấy ghép phép cả năm, xin nghỉ sớm rồi.”
“Lí do là gì?”
Lão Điền âm thầm kêu khổ trong lòng: “Tôi không phải bố cô ấy, làm sao mà biết được? Kể cả bố mẹ ruột cũng chưa chắc biết chuyện đời tư của con cái đâu.”
Thấy vẻ mặt khó xử của Giám đốc Điền, Hán Đông Khuê cũng không bắt bẻ ông nữa, khẽ gật đầu: “Được rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi.”
Sau khi Hán Đông Khuê rời đi, đám nhân viên trong phòng mới bắt đầu bát quái.
“Chị Ninh xin nghỉ phép mà Hán tổng còn không biết, có lẽ nào hai người bọn họ chia tay rồi không?”
“Mấy hôm trước, chính mắt tôi thấy Trưởng phòng lên xe của một người đàn ông lạ, trông tướng tá cũng ra gì lắm.
Hay là chị ấy có người mới rồi?”
“Tội nghiệp Hán tổng, đẹp trai ngời ngời thế mà vẫn bị đá.”
“Hán tổng cũng lớn tuổi rồi…”
Lão Điền đập bàn quát đám nhân viên: “Còn nhớ nội quy cấm buôn chuyện trong giờ hành chính không? Các cô các cậu còn muốn ăn Tết trong yên bình thì lo làm việc đi!”
…
Sáng hôm sau thức dậy, Bách Lý Giai Ninh nhìn qua điện thoại, không hề có chút động tĩnh nào, Hán Đông Khuê không nhắn tin cũng không gọi điện cho cô.
Cô tức giận ném điện thoại xuống gối, không thèm quan tâm đến người đàn ông kia nữa.
Cô muốn xem xem khi nào thì anh mới chịu dỗ mình tiếp.
Ai ngờ liền mấy ngày sau đó, anh thực sự không đoái hoài đến cô, thậm chí cô còn tự nhủ hai người cứ như vậy mà chia tay nhau rồi cơ đấy.