“Hán Đông Khuê, anh không thể cấm dục được một lúc à?” Bách Lý Giai Ninh tức giận nghiến răng nói.
“Không thể! Làm tình với em rất sướng, anh có thể làm cả ngày.” Hán Đông Khuê mặt dày trả lời.
“Dù sao thì cũng nên tiết chế một chút chứ.
Anh còn chưa hết bệnh đâu.”
“Anh không quan tâm cái gì là tiết chế, cái gì là cấm dục, anh chỉ muốn làm tình với em.
Ai bảo em bỏ đói anh? Với lại em không thấy phương pháp hạ sốt này rất hiệu quả à? Hoạt động mạnh ra nhiều mồ hôi, còn tốt hơn cả xông thuốc ấy chứ.”
“Anh càng ngày càng dâm, em không thèm nói chuyện với anh nữa.”
Đối với những lời lẽ thẳng tuột trần trụi của anh, cô xấu hổ đỏ mặt vùi đầu vào bát cơm.
“Ăn, ăn, ăn, chỉ biết cắm cúi ăn, anh ngon như thế này mà em không thèm ăn anh.”
“Ăn cơm trước, ăn anh sau không được à?”
“Hai cái miệng nhỏ đều phải ăn, vậy thì anh đút bọn nó ăn cùng một lúc cho tiện.” Hán Đông Khuê tách hai chân cô ra, nâng mông cô lên, nhắm ngay gậy thịt thẳng đứng rồi thả xuống.
Bách Lý Giai Ninh đang nhai cơm suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi, vội vàng nuốt lấy nuốt để.
Huyệt động nhỏ hẹp bị gậy thịt bất ngờ tiến vào, cô không nhịn được khẽ rên rỉ, âm thanh mềm mại đánh thức dục vọng vốn đã không kiểm soát nổi của anh, khiến gậy thịt thô to lại càng phát trướng, hung hăng cắm vào nhục huyệt ẩm ướt.
Thân thể cô vô cùng mẫn cảm, chỉ cần một chút tiếp xúc thân mật cũng đã trào ra mật dịch.
“Đông Khuê… Anh quá đáng thật đấy… A…” Côn thịt chen chúc vào tiểu huyệt chật hẹp, Bách Lý Giai Ninh có chút chịu không nổi, kiều mị rên thành tiếng.
“Cạch” một tiếng, đôi đũa trong tay cô rơi xuống, năm đầu ngón tay cô siết chặt mép bàn.
“Bảo bối, xem ra em cầm đũa có chút khó khăn.
Anh đành giúp em ăn cơm vậy.” Giọng nói của anh rất ôn hoà nhưng lại mang theo ý cười trêu chọc.
Thức ăn được anh gắp đến tận miệng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn hé môi đón lấy, vừa nhai đồ ăn trong miệng vừa run rẩy chịu đựng khoái cảm không ngừng kéo đến.
Dù vô cùng phẫn nộ nhưng cô cũng không muốn mình phải chịu ủy khuất, người ta nói nếu không phản kháng được thì hãy hưởng thụ cơ mà.
Cô chống hai tay trên mặt bàn, nhấc mông lên rồi tự mình ngồi xuống, phối hợp lắc lư eo thon.
Anh dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô, nhéo vào mông cô một cái.
“Bảo bối thật ngoan.”
Cô gái này là do một tay anh dạy dỗ, từng chút từng chút dần dần trở nên thành thục, phong tình như vậy.
“Bảo bối, em ngon quá.” Hán Đông Khuê nắm chặt eo cô, dùng sức đâm rất sâu như muốn xuyên thủng tiểu huyệt của cô.
“Em là bữa tối ngon nhất từ lúc anh sinh ra.”
“Thế còn bữa sáng, bữa trưa, bữa xế thì sao? Mỗi bữa một cô à?”
“Vớ vẩn, tất cả đều là em, mỗi tư thế là một món ăn.
Anh có thể chế biến em, sau đó ăn em cả đời không chán.”
“Biến thái, nói chuyện y hệt mấy tên sát nhân ăn thịt người.”
“Bảo bối, em mới là người đang ăn thịt anh đấy.
Nhìn cái miệng nhỏ tham lam cắn nuốt kẹo thịt của anh kìa.”
Bách Lý Giai Ninh muốn xoay người lại đối diện với anh nhưng lại bị anh ghì chặt đến mức khó có thể nhúc nhích.
Cô ngồi quay lưng về phía anh nên không thể nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy dục vọng nguyên thuỷ ở đằng sau.
Cô chỉ có thể cảm nhận được đầu lưỡi nóng ấm của anh lướt qua từng thớ da thịt trên sống lưng của cô.
Kiểu gì người đàn ông này cũng để lại một loạt dấu hôn nhàn nhạt cho mà xem.
“Ăn ngon không?” Hán Đông Khuê thở dốc, cười ái muội bên tai cô.
“Ý anh là miệng nhỏ bên dưới ăn ngon không?”
“Ngon…” Cô bị lời lẽ phóng đãng của anh kích thích khiến cả người run rẩy, ái dịch chảy ra ào ạt, hàm răng cắn chặt môi dưới, khoé mắt có chút ươn ướt.
Hán Đông Khuê hưng phấn vòng tay về phía trước xoa nắn hai bầu ngực đang không ngừng lắc lư, tốc độ dưới hạ thân càng nhanh hơn.
“Làm ở chỗ này rất sướng phải không?”
Cô chưa kịp mở miệng, anh đã vươn tay ra sờ soạng chỗ hai bộ phận đang kết hợp, thay cô trả lời luôn câu hỏi.
“Ướt sũng như vậy, tất nhiên là sướng rồi.”
Anh bỗng nhiên giảm tốc độ, rút gậy thịt ra một chút, chất lỏng chảy xuống ướt cả một mảng đùi, anh làm như không thấy, nắm lấy chân Bách Lý Giai Ninh đem cô xoay lại đối mặt với mình, trầm giọng nói: “Ninh Ninh, nhìn anh.”
Cuối cùng cô cũng có thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông vừa mới mạnh mẽ ra vào cơ thể mình.
Trán anh túa đầy mồ hôi, đuôi lông mày rậm rạp lộ ra vẻ sắc bén, đôi con ngươi đen thẫm sáng ngời, gương mặt tuấn tú tràn đầy ham muốn trần trụi, thoạt nhìn vô cùng nóng bỏng và gợi cảm.
Bắp thịt rắn chắc trước ngực và trên bụng anh căng lên, cánh tay đang nắm lấy eo cô nổi đầy gân xanh.
Hormone nam tính tỏa ra mãnh liệt, khiến toàn thân cô chìm trong tê dại.
Hán Đông Khuê cũng chăm chú nhìn người con gái trong lòng mình, làn da trắng nõn vì ham muốn mà ửng hồng, cần cổ dài như thiên nga hơi ngửa về phía sau, khoé miệng dính vài sợi tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo như xuất hiện trong các bức tranh nữ thần giờ đây chứa đầy hương vị hoang dã nguyên thủy.
Những ngón tay thon dài của anh khẽ đưa lên trên mặt cô, chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt.
“Bảo bối, em là con lai sao?”
“Ông ngoại em là người Anh quốc, vậy đến đời em còn tính là lai không?” Bách Lý Giai Ninh một tay ôm ngang hông anh, một tay đặt trên bụng anh khẽ vuốt ve dọc theo cơ bụng.
“Anh không chắc, nhưng lai hay không cũng chẳng sao, dù gì thì ngay lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã nảy sinh cảm giác ưa thích, sau một buổi tối ăn cơm là phải lòng em luôn rồi.”
“Đồ háo sắc!” Bách Lý Giai Ninh tươi cười để lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Háo sắc với một mình em thôi.” Dứt lời, hai đùi cô bị nâng lên cao gác lên vai anh, lưng dựa vào bàn ăn phía sau, cô không cần cúi đầu nhìn cũng biết hạ thể có bao nhiêu dâm đãng.
Hai cánh hoa bị đâm đến không khép lại được, hé miệng mấp máy để lộ ra vách thịt màu đỏ hồng bên trong hoa huyệt, mật dịch trong suốt róc rách chảy ra.
Cảnh tượng trước mắt quá mức dâm mỹ, Hán Đông Khuê nhìn đến đỏ cả mắt, cự vật cứng rắn lại lần nữa cắm vào hoa huyệt, động tác tuy kịch liệt nhưng rất có tiết tấu, quy đầu cực đại liên tục chen vào bức tường mị thịt.
Ghế gỗ bị hai thân hình đè nặng phát ra âm thanh “cót két”, nơi bọn họ kết hợp mật dịch chảy ra nhỏ giọt tí tách xuống sàn nhà, đọng lại thành một vũng nước nhỏ.
Giờ phút này, ở trên bàn ăn, cô biến thành mỹ vị đẳng cấp nhất trong miệng anh.
Hán Đông Khuê híp mắt hưởng thụ gương mặt xinh đẹp của cô bởi vì trầm mê trong dục vọng mà đỏ bừng cả lên, trong lòng anh tràn ngập cảm giác sung sướng.
Đây chính là bảo bối của anh, của một mình anh!
Anh nắm lấy bầu ngực của cô nhét vào miệng liếm mút chùn chụt, hai ngón tay vân vê nụ hoa bên ngực còn lại, sau đó nhào nặn nó thành đủ hình dạng.
Mỗi khi anh đẩy vật nam tính vào trong, cô lại hơi rụt bả vai, cần cổ theo đó co lại, xương quai xanh nhô lên hợp với cần cổ trắng nõn tạo thành một cái hõm nhỏ.
Hán Đông Khuê cúi đầu xuống, nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh mảnh mai của cô, trêu ghẹo nói: “Xương quai xanh của em thật là đẹp, chưa từng thấy hõm vai nào tinh xảo như vậy, khi nào anh phải bắn thử vào đây mới được.”
“Anh vừa phải thôi!” Bách Lý Giai Ninh xấu hổ quát nhỏ.
Thay đổi tư thế chưa được bao lâu, cô rất nhanh đã cao trào, hoa huyệt cắn chặt gậy thịt gắt gao, mật dịch tưới đẫm lên quy đầu đỏ rực.
Vật nam tính của anh bị vặn xoắn đến cực đại, khiến cho anh nặng nề hít sâu một hơi, đột ngột đẩy nhanh tốc độ.
Đến tận lúc đạt tới giới hạn cuối cùng, anh mới đâm mạnh vào tận sâu bên trong hoa huyệt, phun ra dòng tinh dịch nóng rực vào tử cung của cô.
Hán Đông Khuê sướng đến mức da đầu tê dại, cảm nhận từng dòng khoái cảm từ xương cụt dọc theo sống lưng lan thẳng lên đến đỉnh đầu.
Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, nhẹ giọng nỉ non.
“Ninh Ninh, anh phát điên vì em mất thôi!”
Trước khi yêu cô, anh chưa bao giờ nghĩ chuyện nam nữ hoan ái lại có thể vui sướng đến vậy.
Anh chỉ nghĩ đơn giản đó là chuyện để giải quyết nhu cầu sinh lí, sau là để duy trì nòi giống, nối dõi tông đường.
Bây giờ thì anh đã hiểu tại sao Hán Đông Vũ trước khi gặp Đồng Tĩnh Nghi lại thường xuyên đổi bạn giường như vậy rồi.
Hán Đông Khuê cảm thấy may mắn vì 32 mùa xuân của anh đều chôn vùi trong học tập và sự nghiệp, nếu không e là anh đã sớm kết hôn với một thiên kim nào đó mà mẹ anh giới thiệu, không chừng đến bây giờ đã có con nhỏ bắt đầu đi nhà trẻ rồi cũng nên.
Nếu vậy thì anh sẽ không gặp được Bách Lý Giai Ninh, chỉ cần nghĩ đến giả thiết đó thôi là anh lại thấy đáng sợ.
“Anh đang nghĩ gì mà tập trung thế?” Bách Lý Giai Ninh dựa vào ngực anh, vuốt ve những múi cơ săn chắc ướt đẫm mồ hôi của anh.
Hán Đông Khuê nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên ngực đưa lên trước miệng, cúi đầu hôn xuống mu bàn tay trắng nõn của cô.
“Anh đang cảm ơn Đồng Tĩnh Nghi ngày hôm đó đã nhờ em đi xem mắt thay, nhờ vậy anh mới có thể gặp em.
Anh cũng cảm ơn bản thân vì đã giữ gìn tấm thân trong sạch 32 năm để dành cho em.”
“Anh quan trọng trinh tiết đến thế cơ à, xử nam 32 tuổi?”
“Không quan trọng, nhưng nếu hai người dành lần đầu tiên cho nhau thì hạnh phúc sẽ càng trọn vẹn hơn.”
“Có mà anh bận đến mức không còn thời gian tìm vui bên ngoài ấy, chứ anh thử rảnh rỗi xem? Gớm, lại chẳng bị bóc tem từ lâu rồi.”
“Đúng là anh từng nghiện công việc, nhưng đàn ông ai chẳng có nhu cầu sinh lí.
Bạn bè anh cũng giới thiệu cho anh nhiều đối tượng lắm chứ, có điều anh chỉ thích ân ái với người mình thực sự có tình cảm mà thôi.
Anh không muốn coi phụ nữ là công cụ giải quyết, thế nên đành làm bạn với hai bàn tay.”
“Hứ, văn vở khoác lác.” Bách Lý Giai Ninh bĩu môi, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Bởi vì tiêu tốn quá nhiều sức lực và calo, cô rất nhanh lại thấy đói bụng, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, lại càng đói cồn cào.
Lần này cô đã rút kinh nghiệm sâu sắc, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Hán Đông Khuê để anh đút cho ăn.
“Bảo bối, ăn no chưa?” Vẻ mặt anh rất dịu dàng, rất ôn nhu nhưng ánh mắt lại lộ ra sự thèm thuồng đói khát của một con sói.
Bách Lý Giai Ninh đề phòng nhìn anh.
“Anh muốn làm gì?”
“Ngoan, chúng ta tiếp tục.”
Bất chấp sự phản đối của cô, cả đêm hôm đó, chỉ cần anh nổi hứng thì sẽ hung hăng đè cô dưới thân, còn thẳng thừng tuyên bố “cứng là cắm”.
Không phải cô không nghĩ tới chuyện phản kháng mà căn bản là phản kháng không nổi.
Toàn thân cô đã mềm như sợi bún từ lâu, đến hít thở cũng khó khăn, làm gì có sức lực để mà phản kháng?
Bách Lý Giai Ninh không còn biết cô đã cao trào bao nhiêu lần nữa.
Hán Đông Khuê giống như nắng hạn gặp mưa rào, lôi kéo cô làm từ trên giường tới bên cửa sổ sát đất, trên sofa, cạnh tủ sách, trong phòng tắm với đủ mọi loại tư thế, hung hăng cường bạo đến mức tiểu huyệt của cô sưng đỏ, hai chân không thể khép lại.
Hơn một tuần qua anh đã nghẹn quá lâu, vì thế chờ đến khi anh thực sự phát tiết, Bách Lý Giai Ninh đã bị cả sung sướng lẫn thống khổ tra tấn đến mức hôn mê bất tỉnh.
Sau khi đã được thoả mãn dục vọng, anh vẫn không rút cây gậy kia ra, cứ chôn nó trong tiểu huyệt ấm áp của cô.
Anh cẩn thận ôm cô vào lòng, điều chỉnh tư thế để cô nằm thoải mái nhất, sau đó âu yếm hôn lên cái trán lấm tấm mồ hôi và vành tai đỏ hồng của cô, đây là hành động anh thường làm sau khi hoan ái.
Nhìn chằm chằm người mệt mỏi đang ngủ say bên cạnh, Hán Đông Khuê khẽ đưa tay vén vài sợi tóc mái loà xoà ra đằng sau tai cô.
Bỗng nhiên xuất hiện cảm giác ngưa ngứa trước mặt, lông mày cô hơi nhíu lại, làn mi dày khẽ lay động.
Anh dùng ngón cái vuốt ve dọc theo chân mày cô, khẽ khàng vẽ lại hình dáng hàng lông mày ấy, sau đó ngón tay lướt xuống men theo cái cằm nhỏ rồi xuống xương quai xanh xinh đẹp.
Vô số dấu hôn xanh tím trải dài trên làn da tuyết trắng của cô, đôi môi nhỏ nhắn hơi hơi sưng đỏ vì bị anh hôn, bầu ngực mềm mại đẫy đà còn nguyên dấu răng của anh.
Hai bên eo và bên trên cặp mông tròn trịa in hằn dấu tay mang đầy vẻ chiếm hữu của người đàn ông.
Tầm mắt của anh không tự chủ dần dần đi xuống dưới, giữa hai chân cô lộ ra một cây gậy thịt dữ tợn.
Mặc dù cô đã ngủ, hoa huyệt vẫn gắt gao bao vây lấy côn thịt khiến anh hưởng thụ vô cùng sung sướng.
Nhìn gương mặt mê man của cô, không hiểu sao anh lại muốn hung hăng yêu thương cô.
Mặc dù tự nhận mình là một người đàn ông có tự chủ cao, không ham mê tửu sắc, nhưng ở trước mặt cô, lần đầu tiên anh hiểu được thế nào là không bằng cầm thú.
Cầm thú này lại muốn yêu cô thêm một lần nữa…
Chỉ trách bảo bối của anh quá mê người, anh dường như vĩnh viễn thấy ăn chưa đủ.
Hán Đông Khuê ôm lấy thân thể quyến rũ của cô, khẽ vỗ về đường cong trắng nõn trước ngực, dùng sức xoa bóp.
“Ưm…” Ngón tay người đàn ông giống như có ma lực, làm cho người đang ngủ vô thức run rẩy.
Anh cúi đầu ngậm lấy nụ hoa trước ngực cô, không ngừng cắn mút khiến nó đỏ bừng rồi đứng thẳng lên, một tay nắm lấy nụ hoa bên kia, chà xát lôi kéo, làm cho người con gái vốn đang ngủ say không kìm lòng được mà rên rỉ.
“Bảo bối thật mẫn cảm…” Khóe miệng anh nhếch lên thành một đường cong cong tà tứ, trong giọng nói trầm thấp mang theo một chút dụ hoặc mê người.
“Em mệt lắm, để yên cho em ngủ đi…” Bách Lý Giai Ninh thấp giọng kháng nghị.
"Cái miệng nhỏ của em lại ẩm ướt rồi, còn muốn ngủ?” Hán Đông Khuê cười xấu xa, tay anh ve vãn trên bắp đùi trắng mịn của cô, càng lúc càng hướng lên trên, cuối cùng dừng lại trước cửa huyệt đã hơi ướt át, bàn tay to lớn thăm dò lối đi chật hẹp, gây cho cô từng trận tê dại.
Còn tưởng sẽ có một giấc ngủ trọn vẹn, cô bỗng cảm giác được một vật nam tính cương cứng từ từ di chuyển trong tiểu huyệt.
“Hán Đông Khuê, em xxx cả nhà anh!” Bách Lý Giai Ninh tức giận chửi bới, tuy miệng phun ra lời thô tục nhưng hai mắt vẫn díu chặt, không mở ra nổi.
“Cút ra ngay!”
Hán Đông Khuê nhìn hai quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cô, tự nhiên lại không đành lòng tiếp tục tra tấn cô nữa.
Anh xoay người để cô nằm lên trên người anh, gậy thịt giữa hai chân vẫn chôn sâu trong cơ thể cô, lấp kín hỗn hợp tinh dịch lẫn mật dịch từ trận hoan ái trước đó.
Tư thế này làm gậy thịt thẳng đứng chọc vào cơ thể, quy đầu chạm phải điểm mẫn cảm của cô, làm cô yêu kiều “A” một tiếng.
Nhưng cô đã quá mệt mỏi rồi, toàn thân trên dưới không còn sức lực phản kháng, chỉ có thể thở dốc rồi giãy giụa mấy cái, nhỏ giọng cầu xin trước khi tiếp tục say ngủ.
“Sắp chết rồi… đừng làm nữa.”
“Được rồi, anh không làm nữa, cứ để như vậy ngủ thôi.” Anh vuốt ve cái lưng trơn mịn của cô, giọng trầm khàn lười biếng.
Tiểu Đông Khuê được vùi đầu vào Tiểu Giai Ninh ở góc độ vô cùng dễ chịu khiến anh rất hài lòng, hơi thở của anh dần ổn định, cùng cô chìm vào giấc ngủ.