Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người


Bách Lý Giai Ninh chống tay lên ngực anh, cười nói: “Lên ghế sofa ngồi đi, hay là anh muốn nằm luôn dưới đất?”
Hán Đông Khuê dùng khuỷu tay chống xuống sàn nhà, nhổm người dậy bế ngang người Bách Lý Giai Ninh lên rồi thả cô xuống sofa, không ngờ cô lại lập tức đứng bật dậy, xoay người đẩy anh xuống ghế.
“Bảo bối, sao thế?” Hán Đông Khuê chau mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Anh ngồi yên, không được nhúc nhích.” Bách Lý Giai Ninh đứng trước mặt anh, một chân trụ vững trên sàn nhà trải thảm, một chân mang giày cao gót màu đỏ nâng lên, trực tiếp giẫm xuống mặt bàn trà, nhoài người về phía anh.

Cô hơi cúi người xuống, cổ áo sơ mi rộng mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và khe rãnh sâu hút xinh đẹp động lòng người.
“Bảo bối, em muốn làm gì?” Hán Đông Khuê ngồi dựa lưng vào sofa, một tay vắt ngang thành ghế sau lưng, hai chân mở rộng, bộ dạng có chút nhàn nhã lười biếng.
Bách Lý Giai Ninh đứng từ trên cao nhìn xuống như một vị nữ vương, cô cong một chân về phía trước, dùng mũi giày cao gót nhọn hoắt ấn nhẹ vào ngực anh, sau đó tiếp tục di chuyển dần lên trên, chạm vào xương quai xanh rồi lại vỗ vỗ vào một bên má, cuối cùng nâng cằm anh lên, ánh mắt đầy dụ dỗ.

“Mỹ nam, bổn cung nhìn trúng ngươi, muốn làm nam sủng của ta không?”
Dáng vẻ vừa bá đạo vừa khêu gợi này khiến cho máu nóng trong người Hán Đông Khuê sôi lên sùng sục, trong lòng có chút bất ngờ, nhiều hơn cả là thích thú.
“Bảo bối, hôm nay muốn chơi trò sắm vai?”
“Đúng nha, hiện giờ em là nữ vương của anh.”
Dứt lời, cô hạ cẳng chân thon dài xuống, mũi giày cao gót đặt lên vai anh, dọc theo cần cổ, vòm ngực, xẹt qua bụng dưới của anh, chậm rãi phác hoạ hình dáng cơ thể cường tráng.
Yết hầu Hán Đông Khuê khẽ chuyển động, anh ưỡn thẳng lưng, không tự chủ mà gồng cứng cơ bắp, tất cả giác quan trên người đều tập trung vào một bên chân trắng nõn mang giày cao gót màu đỏ của cô.
Tư thế đứng duỗi chân của cô làm lộ ra quần lót chữ T bằng ren mỏng bên trong, đáy quần cực mảnh, chỉ đủ che khuất cái khe thần bí nơi miệng huyệt, vải màu đen đã hơi ẩm ướt, khiến người ta chỉ muốn phạm tội.
Bụng dưới của Hán Đông Khuê căng cứng, ánh mắt đen thẫm loé lên những tia nóng bỏng.

Trong đầu anh đang nghĩ đến khe hở mê hồn bên trong quần lót chữ T bị anh cắm vào, hô hấp không khỏi gấp gáp.
Mũi giày cao gót nghịch ngợm mơn trớn bắp đùi anh cách một lớp quần ngủ, khiến hai chân anh vô thức mở ra rộng hơn nữa.
Chơi đùa chán chê bắp đùi săn chắc, cô dùng phong thái câu dẫn chớp mắt nhìn anh, tiếp tục di chuyển bàn chân, cuối cùng giày cao gót của cô dừng lại trên đũng quần căng phồng của anh.

Cô dùng mũi giày vẽ thành vòng tròn, sau đó giẫm nhẹ lên vật đang nhô cao kia, khiến anh cảm thấy tê dại như có hàng trăm con kiến bò xung quanh bụng dưới.
Hán Đông Khuê cười khổ trong lòng, đây có phải là màn tra tấn ngọt ngào trong truyền thuyết hay không?
Bách Lý Giai Ninh dùng gót giày cạ nhẹ vào quy đầu sưng to của anh, hơi thở của Hán Đông Khuê lập tức dồn dập, cự vật phồng lên, hình dáng cây gậy thịt thô dài cộm rõ qua lớp quần ngủ trông hơi đáng sợ, nhìn gần như một con trăn lớn đang muốn đội quần chui ra.

Lúc ngủ anh không có thói quen mặc quần lót, quy đầu lúc này đã rỉ ra dịch nhờn làm ướt một mảng quần ngủ.
“Có thích đôi chân của ta không?”
“Thích.”
“Được, thưởng nó cho ngươi.”
Hán Đông Khuê hơi hơi mất kìm chế, khép chặt hai đùi nhốt bàn chân nhỏ nhắn của cô lại, duỗi tay bắt lấy mắt cá chân cô, ấn xuống mũi giày cao gót một nụ hôn, nhẹ nhàng cởi ra rồi thả xuống đất.

“Nữ vương, người xem.” Hán Đông Khuê khàn giọng nói, hai tay cởi quần ngủ vứt bừa sang một bên, vật nam tính lập tức bật ra.

“Vật này của tôi thế nào?”
Giày dép cô mang đều là size 36, tức là rơi vào khoảng 23 cm, vậy mà chiều dài thứ khổng lồ kia gần bằng bàn chân cô, đủ hiểu kích cỡ của nó đáng sợ như thế nào.
“Thật là hùng vĩ, ta rất hài lòng.” Bách Lý Giai Ninh nhìn chằm chằm vào nó, khoé môi hé thành một nụ cười quyến rũ, nhếch mũi chân gãi nhẹ lên yết hầu của anh, dọc một đường thẳng xuống vật đã ngẩng cao đầu bên dưới.

Cô dùng ngón chân cái và ngón chân trỏ kẹp nhẹ lấy quy đầu, day day nhẹ nhàng, sau đó lại lớn mật vuốt từ trên vuốt xuống.
Gậy thịt tối màu và bàn chân trắng nõn mềm mại tạo nên sự tương phản rõ rệt cực kì kích thích thị giác, Hán Đông Khuê nhìn không chớp mắt.

Cổ họng anh bật ra tiếng thở dốc đều đều, thỉnh thoảng còn có tiếng nỉ non khe khẽ.
“Ngươi bị chà đạp như vậy có sướng không?”
“Nữ vương, người nhanh hơn một chút đi.” Anh cầm lấy chân cô nắm chung với vật nam tính của mình, đẩy nhanh tốc độ.

Côn thịt nóng bỏng ma sát ở gan bàn chân càng lúc càng cương cứng, không những thế còn trướng to hơn một vòng.
Nhìn bàn chân của mình dính đầy chất lỏng chảy ra từ quy đầu, cả người Bách Lý Giai Ninh vô thức nóng lên, xúc cảm kì lạ dưới lòng bàn chân khiến cho tiểu huyệt rất nhanh đã ướt đẫm.
Sâu trong cổ họng Hán Đông Khuê phát ra âm thanh rên rỉ dồn dập, hơi thở theo đó càng lúc càng nặng nề, động tác trên tay cũng càng lúc càng nhanh, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.

Toàn bộ các giác quan đều bị kích thích, anh rất nhanh đã rùng mình, quy đầu co giật mấy cái, bắn toàn bộ tinh hoa lên chân cô.

Hán Đông Khuê với tay lấy quần ngủ bên cạnh, lau chùi sạch sẽ chất lỏng đặc sệt trên bàn chân.
“Nữ vương, giờ đến lượt tôi hầu hạ người.”
Anh nâng niu bàn chân nhỏ nhắn của cô như một báu vật vô giá, nhẹ nhàng đưa lên trước mặt, thổi nhẹ một hơi vào lòng bàn chân cô, khiến cô bị nhột mà run lên nhè nhẹ, năm đầu ngón chân màu hồng phấn khẽ co lại.

Anh dùng đầu lưỡi ôn nhu vẽ vòng số 8 trên lòng bàn chân, sau đó đưa miệng lại gần ngón út, đầu lưỡi thè ra liếm nhẹ một đường mặt dưới ngón út.
Đầu ngón chân truyền tới cảm giác ẩm ướt, Bách Lý Giai Ninh kinh hãi mở to mắt.
“Đừng, bẩn…” Bách Lý Giai Ninh cuống quýt muốn rút chân về, lại cảm thấy tay anh giữ chặt, không sao nhúc nhích được.
“Không bẩn, trên người bảo bối chỗ nào cũng thơm ngon.” Anh bắt đầu đưa lưỡi liếm vào khe ngón chân giữa ngón út và ngón áp út của cô, sau đó quay lại tập trung liếm một vòng quanh ngón út khiến bàn chân cô run rẩy kịch liệt, những ngón chân cũng vì thế mà co quắp lại chặt hơn.
Miệng anh bất ngờ ngậm trọn ngón út của cô, vừa liếm vừa mút nhẹ.

Cô hơi cong người về phía sau, đầu ngón chân truyền tới cảm giác vừa tê ngứa vừa ẩm ướt.


Cứ thế, vài giây sau anh lại đổi ngón, theo thứ tự phải qua trái, từ ngón áp út đến ngón giữa, ngón trỏ, ngón cái.
“Ưm…” Cô bật thốt ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ, cắn môi dưới nhìn anh liếm láp chân mình, nước bọt của anh dính đầy bàn chân cô, các đầu ngón chân trong chốc lát bị anh liếm đến bóng loáng.
Anh không buông tha bất kì một ngón chân nào, cuối cùng một đường liếm vào mu bàn chân, chốc lát trên mu bàn chân trắng nõn dính đầy nước miếng của anh.
Tổng giám đốc cao cao tại thượng giờ phút này đang thần phục ở dưới chân cô, nghĩ thôi đã thấy vô cùng kích động.
Cô dùng ngón chân khiêu khích đầu lưỡi anh, bắt chước động tác làm tình nhẹ nhàng rút ra cắm vào trong miệng anh, đổi lấy từng cú gặm cắn khớp xương ngón chân từ hai hàm răng trắng bóng.

Mãi đến khi trên đó phủ kín dấu răng của anh, anh mới nhả ngón chân cô ra, đặt chân cô lên vai anh, cười tà tứ.
“Thích không?”
“Thích lắm…”
“Đợi đấy, anh sẽ khiến em bay lên mây luôn.”
Anh hôn thẳng một đường từ bàn chân đến cẳng chân cô, đầu lưỡi trượt dần lên phía trên, để lại một vệt dài vết tích ướt át.

Chân cô được anh đặt trên vai, bắp đùi trắng nõn xuất hiện ngay tầm mắt, đầu lưỡi ấm nóng lướt nhẹ qua từng tấc da thịt mẫn cảm, gặm cắn phần thịt non mềm bên trong mạn đùi, tạo nên một loạt ấn kí chỉ thuộc về mình anh.
Mật dịch không ngừng tuôn ra, chảy giọng theo đùi, nhỏ giọt dưới sàn nhà.
Anh tham lam hưởng thụ dáng vẻ trầm mê của cô, ngẩng đầu lên cười nói: “Bảo bối chảy thật nhiều nước.”
“Tại anh liếm em…” Bách Lý Giai Ninh dẩu môi oán trách.
“Anh liếm chỗ nào?” Hán Đông Khuê nhướn mày trêu chọc.
Anh quả thực chưa liếm đến chỗ đó, là do cô quá mẫn cảm…
“Anh im miệng!” Cô thẹn quá hoá giận, nhỏ giọng quát.
Hán Đông Khuê cười cười, mặt không đổi sắc nói: “Đứng vững vào nhé.”
Anh đẩy chân váy của cô lên tận hông, vùi đầu vào giữa hai chân cô, Bách Lý Giai Ninh ngượng ngùng không nói nên lời.
Hán Đông Khuê cách lớp quần lót ren mỏng ngậm lấy vườn hoa thần bí, chớp mắt đầu lưỡi đã tìm đến hai cánh hoa hồng hào yêu kiều như gọi mời, liếm láp xung quanh tiểu huyệt.

Ngay sau đó, Bách Lý Giai Ninh liền cảm thấy quần lót của cô đã ướt đẫm, dính chặt vào miệng huyệt khiến cô rất khó chịu.
“Cởi nó ra đi…” Toàn thân cô run lên nhè nhẹ, đầu vô thức ngả ra sau, bàn tay thon dài duỗi ra, nắm lấy tóc anh đè đầu anh xuống.
“Bảo bối, vội vậy sao?” Dáng vẻ động tình của cô làm anh rất hài lòng, anh dùng chóp mũi cọ xát lên viền quần lót, nháy mắt mùi hương quyến rũ đầy phong vị phụ nữ của cô tràn đầy khoang mũi anh.

“Em thơm quá.”
Quần lót của cô rất nhanh bị anh cởi ra, rơi xuống tận mắt cá chân.


Mặt lưỡi bắt đầu liếm vào trong huyệt khẩu mềm mại, một đường vừa nhanh vừa mạnh.

Cô không tự chủ được mà rùng mình, khuôn mặt xinh đẹp lập tức hiện lên vẻ vừa sung sướng vừa thống khổ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Hán Đông Khuê ngước mắt lên nhìn đôi mắt ngập hơi nước của cô, lại nhìn vạt váy chữ A xộc xệch bị vén lên tận ngang eo, cảm thấy đây đích thị là một bức tranh cực kì dâm mỹ, trong lòng dâng lên khoái cảm lạ thường.
Máu của toàn cơ thể cô trong chốc lát dồn về cái chân vẫn mang giày cao gót đặt trên mặt đất.

Những ngón chân cô co quắp trong mũi giày nhọn hoắt, bắp chân gồng lên đỡ lấy thân thể.

Ái dịch liên tục chảy ra từ trong khe huyệt, làm cho lối vào vô cùng trơn ướt, tạo điều kiện thuận lợi cho đầu lưỡi xâm nhập càng sâu hơn.
Hán Đông Khuê đâm sâu lưỡi vào tiểu huyệt rồi miết vào sát vách thịt, khuấy đảo liên hồi, sau đó lại rút ra, liếm láp vòng quanh miệng khe hở bên ngoài, rồi lại đâm vào.

Lưỡi anh bắt chước động tác ra vào của gậy thịt, liên tiếp đưa đẩy lúc nhanh lúc chậm.
Vách tường thịt cũng rất ngoan ngoãn phối hợp theo động tác của anh, đưa lưỡi anh tiến vào càng lúc càng sâu.

Bên ngoài hoa huyệt, bờ môi mỏng mút mạnh hai mép thịt đến mức bóng loáng, khiến chúng đỏ ửng lên như hai cánh hồng yêu kiều đẫm sương.
Hoa huyệt mấp máy không ngừng, mỗi lần mở ra khép lại đều trào ra mật dịch.

Môi mỏng men theo những nếp gấp, tham lam nuốt vào những giọt chất lỏng ướt át ngọt ngào.
Đầu Bách Lý Giai Ninh ngửa về phía sau, hai mắt cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà, tiếng rên rỉ sung sướng tràn ra khỏi đôi môi đỏ.
“Bảo bối, có thích không?” Hán Đông Khuê ngẩng đầu lên nhìn cô, chất lỏng trên đôi môi mỏng của anh phát sáng lấp lánh.
“Nói ít thôi, tiếp tục đi…” Bách Lý Giai Ninh bất mãn nói, dùng tay kéo tóc anh về phía mình.
“Miệng nhỏ tham ăn, thoả mãn em.” Môi anh lại phủ lên lần nữa, mút chặt rồi lại nới lỏng.

“Bảo bối, em ngọt mê người.”
“Ừm a… sướng quá… thật thoải mái…” Bách Lý Giai Ninh đã hoàn toàn bị tình dục khống chế, lớn giọng ngâm nga.
Đùi cô không tự giác càng mở rộng hơn, để Hán Đông Khuê dễ dàng vùi sâu đầu tóc đen bóng vào giữa hai chân cô.
Tư thế này quá sức dâm đãng, nếu có người bất chợt mở cửa phòng khách đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này không chảy máu mũi mới là lạ.
“Đông Khuê, anh tuyệt lắm… A… Em sướng lắm…” Bách Lý Giai Ninh phun ra từng câu phóng đãng làm cho Hán Đông Khuê rất phấn khích, lại càng tách rộng đùi cô hơn, để toàn bộ hạ thân của cô dán sát vào môi anh.
Thấy thân người cô hơi nghiêng ngả, anh nắm chặt mông cô giúp cô giữ thăng bằng, ngón tay thuận thế luồn vào khe hở giữa hai cánh mông dịu dàng vuốt ve.
Hai nụ hoa trước ngực vì khoái cảm mà sưng to căng cứng, như muốn xé rách áo lót mỏng manh.

Cô đưa tay tự cởi khuy áo sơ mi, cầm lấy bàn tay của anh đang đùa giỡn trên mông mình áp lên ngực, nhỏ giọng ra lệnh: “Chăm sóc cả nó nữa.”
Hán Đông Khuê rất cao, cánh tay lại dài, tuy ngồi trên sofa nhưng vươn thẳng tay lên vẫn có thể với tới bầu ngực đẫy đà của cô.

Bàn tay to lớn luồn vào trong áo lót ren đen, dùng sức xoa nắn nhào nặn.

Chân mang giày cao gót của cô đã gồng cứng đến mức mỏi rã rời, nếu như không có Hán Đông Khuê ôm chặt thì cô đã ngã quỵ xuống đất rồi.

Còn cái chân trên không trung lại đang dang rộng ra tới mức không thể nào tưởng tượng nổi, đặt hẳn lên thành sofa đằng sau lưng Hán Đông Khuê, trên mắt cá chân còn treo lủng lẳng một chiếc quần lót ướt đẫm.
Hạ thân cô tràn ngập hơi thở nóng hổi của đàn ông, khuôn mặt đẹp trai chôn giữa hai chân, chóp mũi chạm vào âm đế, đầu lưỡi linh hoạt ma sát với vách tường thịt non mềm, hướng vào sâu bên trong không ngừng đâm chọc.
Tay anh cũng không nhàn rỗi, tà ác tách rộng hai cánh hoa, day tròn rồi ấn mạnh vào viên trân châu nhỏ nhắn.
Mười ngón tay của cô lập tức nắm chặt mái tóc ẩm ướt bởi mồ hôi của Hán Đông Khuê.
“Đông Khuê, đừng ấn nữa… Em không chịu nổi…”
Anh không những mặc kệ mà còn đút thêm một ngón tay vào trong khe huyệt khuấy đảo, cố ý kéo ra một sợi chỉ bạc.

Anh híp mắt nhìn người phụ nữ ý loạn tình mê trước mặt, ánh mắt vừa đắc ý lại có chút tà ác, ngón tay tiếp tục điên cuồng thọc vào rút ra.
“Anh chính là muốn em không chịu nổi, sau đó phun vào trong miệng anh.” Anh biết cô sắp lên đỉnh, đầu lưỡi bất ngờ dừng lại rồi đột ngột đâm mạnh vào hoa huyệt run rẩy.
“Hán Đông Khuê… A… Đồ cầm thú… Mau dừng lại…” Bách Lý Giai Ninh uốn éo eo nhỏ, muốn thoát khỏi đôi môi ma quỷ.

“Em… em… a… a…”
Cô bị đầu lưỡi và hai ngón tay của anh kích thích đến cực hạn, thân thể ưỡn về phía trước, hoa huyệt co rút mãnh liệt, mật dịch tuôn ra ào ạt, nhuộm ướt sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng gợi cảm và cái cằm cương nghị của anh.
Hán Đông Khuê cảm nhận rất rõ vách tường mị thịt xiết chặt lấy lưỡi anh, ngay sau đó một dòng nước ấm tràn vào miệng, anh hé miệng nuốt hết không sót một giọt, thậm chí còn duỗi đầu lưỡi đâm sâu vào vách tường thịt tìm kiếm từng ngóc ngách, mật dịch và nước bọt từ khoé miệng chảy xuống ướt cả cằm.
Sau khi nuốt hết mật dịch đã tiết vào miệng, anh vươn đầu lưỡi liếm quanh khóe miệng, đem chất lỏng trong suốt ái muội mút sạch sẽ.
Ngón tay đang nắm tóc anh của cô buông ra, thân thể mềm nhũn ngã xuống lồng ngực vững chãi trước mặt, tóc tai tán loạn.

Cô vùi đầu vào ngực anh, há miệng thở dốc, sau lưng toát ra mồ hôi đầm đìa, áo sơ mi dính chặt vào lưng.
“Bảo bối, sướng không?” Hán Đông Khuê đón lấy Bách Lý Giai Ninh, ôm chặt eo cô dựa lưng vào thành ghế sofa, âu yếm hôn lên gò má đỏ ửng của cô.
“Ừm, tuyệt lắm… Anh giỏi nhất…” Cô nhắm chặt hai mắt, mở miệng yếu ớt nói.

Nếu bây giờ Hán Đông Khuê yêu cầu bất kì chuyện gì, chỉ cần không vượt quá giới hạn của cô, cô sẽ chẳng buồn nghĩ ngợi mà đáp ứng ngay.
Hán Đông Khuê đúng là đã đưa ra một yêu cầu.
“Anh không muốn làm bạn trai theo kiểu tin đồn mập mờ nữa, anh muốn chúng ta chính thức công khai.”
“Được…”
“Nắm tay nhau đi vào công ty, ở nơi công cộng được tự do ôm ấp hôn môi.

Còn có, em phải đăng ảnh anh lên Weibo với WeChat.”
“Sao anh đòi hỏi nhiều thế?”
“Đây hoàn toàn là những yêu cầu cơ bản của một cặp đôi yêu nhau.”
“Thôi được rồi.”
“Bảo bối, anh yêu em.” Hán Đông Khuê rất hài lòng với câu trả lời của cô.
Thật ra cô cũng muốn nói với anh về chuyện này, bố mẹ cô muốn gặp anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận