Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người


Bách Lý Giai Ninh nhìn xung quanh, phát hiện túi xách vẫn đặt trên tủ giày ngoài cửa ra vào, trên chân chỉ còn một chiếc giày, không nghĩ ngợi gì nhảy lò cò tới cầm túi xách lên.

Hán Đông Khuê cúi người xuống nhặt chiếc giày còn lại, cười cười đi theo cô ra cửa.
Cô gái này, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như trẻ con.
Anh đứng đằng sau dùng hai tay ôm lấy thắt lưng cô, bế cô ngồi lên tủ giày, sau đó ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân của cô, nhẹ nhàng nâng lên rồi mang giày vào.
Bách Lý Giai Ninh ngây người, nhìn bàn chân nhỏ nhắn của mình được anh ấn vào đôi giày cao gót màu đỏ.
“Anh muốn làm gì? Phải cởi ra mới đúng, sao lại đeo nó vào?”
Hán Đông Khuê thấy cô phần nào khôi phục sức lực, tất nhiên là lại muốn đè cô ra ăn tiếp.

Vừa rồi cô đã dùng chân giúp anh thoả mãn, nhưng dục vọng của anh còn chưa được giải phóng một cách chân chính đâu.
Anh nhanh chóng đứng lên, môi mỏng đột ngột phủ xuống, đôi môi căng mọng của cô ngay lập tức bị lấp kín.

Cô theo phản xạ siết chặt lấy mép tủ giày, Hán Đông Khuê ấn cổ tay cô xuống bề mặt tủ bằng gỗ, cúi đầu dùng lưỡi liếm lên khoé môi cô, sau đó ngậm lấy môi dưới, răng khẽ cắn mút.
Bách Lý Giai Ninh ban nãy tuy đã cao trào nhưng chưa thực sự thấy thoả mãn, rất nhanh đã nhiệt tình đáp lại.

Cô ngửa đầu lên hôn anh một cách cuồng nhiệt, tay cô luồn vào mái tóc đen bóng bồng bềnh của anh.

Phía dưới sớm đã có một vật nóng bỏng thúc vào bụng của cô, cô nâng hai đùi quấn chặt lấy thắt lưng Hán Đông Khuê, cố ý cọ xát.
Nụ hôn này quá mãnh liệt, đầu lưỡi Bách Lý Giai Ninh như sắp bị anh nuốt mất, cô rất nhanh đã cảm thấy khó thở, đành phải chủ động tách ra khỏi môi anh, há miệng thở dốc, hay tay gắt gao nắm lấy bả vai anh.
“Đông Khuê, em muốn.

Cho em đi.”
Hán Đông Khuê luồn tay ra sau lưng cô cởi móc áo lót vứt xuống đất, duỗi tay xoa nắn hai bầu ngực cong vút của cô, giọng anh khàn khàn quyến rũ: “Tự mình cởi áo váy ra, chỉ để lại giày cao gót.”
Chân váy và áo sơ mi lần lượt rơi xuống, trên người cô chỉ còn lại duy nhất một đôi giày cao gót màu đỏ.
“Xuống đây.”
Hán Đông Khuê chỉ tay xuống sàn nhà, hai tay đồng thời giơ ra ôm cô đứng xuống đất, Bách Lý Giai Ninh mang giày cao gót 9 phân, vừa tiếp đất đã lảo đảo suýt ngã.

Anh đỡ lấy thắt lưng cô, đẩy người cô dựa vào bức tường phía sau, nâng một chân cô vắt lên tủ giày, đỡ lấy vật cứng rắn không chút do dự đâm thẳng vào hoa huyệt của cô.
Hành động đột ngột của anh làm Bách Lý Giai Ninh rên rỉ thoả mãn.
Sau một lần cao trào, tiểu huyệt hút càng gắt gao hơn, siết chặt lấy côn thịt của anh, khiến anh suýt thì bắn ra.
“Bảo bối, thả lỏng một chút.” Hán Đông Khuê vỗ nhẹ lên mông cô, giọng nói của anh vô cùng ôn nhu.
Bách Lý Giai Ninh cơ thể trần trụi bị ép vào tường, hai chân thon dài trắng mịn tách rộng, một chân nâng lên đặt trên tủ giày.
Tay cô chống lên tủ, bị anh thọc vào rút ra đến ngây ngất, một chân mang giày cao gót đứng trên đất sắp khuỵu xuống đến nơi.

“Sâu quá… Ưm… a… Sướng chết mất…”
“Bảo bối, em thật con mẹ nó chặt.” Hán Đông Khuê không kìm được phun ra một câu chửi tục.

“Muốn cắn chết anh sao?”
“Không phải, là do anh quá to đấy…” Bách Lý Giai Ninh nức nở kháng nghị.
Không có người đàn ông nào lại không thích loại khen ngợi này, Hán Đông Khuê vui vẻ nhếch môi, gậy thịt đâm chọc càng thêm mãnh liệt.
Động tác kịch liệt làm cho tủ giày phát ra tiếng “cọt kẹt”, hoà vào với tiếng da thịt va chạm, tiếng ngâm nga kiều mị của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông.
“Chân em… đau quá…” Đứng trên đôi giày cao gót vừa nhọn vừa dốc làm cô rất khó giữ thăng bằng, chưa kể một chân còn bị đưa lên cao, trọng tâm toàn bộ cơ thể dồn xuống chân còn lại, khiến bắp chân đau như bị chuột rút, cả người cô run rẩy như sắp ngã.
“Shit! Bảo bối, đừng kẹp chặt như thế.” Cơ thể Bách Lý Giai Ninh vì đau mà căng cứng khiến hoa huyệt không tự chủ được cũng co rút theo, làm cho gân xanh trên trán Hán Đông Khuê nổi lên cuồn cuộn.
“Ra sofa đi… Chân đau lắm, em không chịu được.” Bách Lý Giai Ninh yếu ớt nói, đôi mắt xinh đẹp rơm rớm lệ.
“Được được được, chúng ta ra sofa.

Bảo bối đừng khóc.” Hán Đông Khuê thương tiếc hôn lên khoé mắt ướt át của cô, anh bế cô lên, dùng sức quấn chặt hai chân cô ở bên hông, hai tay giữ lấy cặp mông căng tròn, vừa đi vừa cắm vào rút ra.

Mỗi bước đi đều khiến gậy thịt đâm rất sâu vào nơi mẫn cảm, làm cho hoa huyệt không ngừng run rẩy, mật dịch văng tứ tung xuống sàn nhà, rất nhanh đã ngấm vào thảm lông cao cấp dưới chân.
Cô bị anh đặt quỳ trên sàn nhà, nửa người dưới từ thắt lưng đổ xuống vắt vẻo trên sofa, hai chân quấn lấy eo anh.

Nửa người trên nằm sấp dưới mặt đất, bộ ngực tròn trịa rủ xuống, không ngừng cọ vào thành sofa mềm mại.

Thảm lông cao cấp đắt tiền quả nhiên có chất lượng rất tốt, vừa dày vừa mềm mại che lấp mặt sàn bằng gỗ cứng, quỳ lên không hề có cảm giác đau đầu gối.
Phía sau, giữa hai bờ mông trắng nõn, gậy thịt khổng lồ không ngừng ra vào lúc nông lúc sâu, những cú va đập mạnh mẽ khiến sofa rung lắc dữ dội, không những thế còn tạo ra từng tiếng “bạch bạch bạch” vang dội khắp căn phòng.
Vì Bách Lý Giai Ninh tiết ra quá nhiều mật dịch làm cho nơi kết hợp của hai người phát ra tiếng nước lép nhép vô cùng dâm đãng, dâm dịch vì động tác của anh mà bắn tung toé vào bụng dưới của anh, càng làm anh điên cuồng đòi hỏi.
Anh ôm lấy eo thon của cô, mạnh mẽ kéo sát về phía mình để gậy thịt được tiến vào sâu hơn.

Hai bàn tay của cô không kìm chế được siết chặt thảm lông, tiếng nức nở trong miệng cô càng lúc càng lớn, cơ hồ đã rên rỉ đến khản cả tiếng.
Thân thể cô nhanh chóng đỏ bừng vì tư thế này máu bị dốc ngược, Hán Đông Khuê thấy vậy liền giảm tốc độ, nâng cô dậy ngồi lên đùi anh, dùng đầu mũi cọ vào vành tai cô nói: “Về phòng ngủ nhé.”
Bách Lý Giai Ninh ậm ừ tỏ vẻ đồng ý, cả người trần truồng bị anh bế lên, thả xuống giường.

Anh quỳ xuống mặt giường, gác hai chân cô lên vai, nắm lấy gậy thịt tiếp tục công việc dang dở.
Bách Lý Giai Ninh được anh đưa lên đỉnh hết lần này đến lần khác, hai chân thon dài mang giày cao gót màu đỏ đạp lung tung giữa không trung, đôi lúc gót giày còn sượt qua tai anh, vừa đau vừa sướng.
“Bảo bối, tự cầm chân mình, mở rộng ra.”
Cô nghe thấy thế, ngoan ngoãn dang rộng chân ra, vắt chân vào hai cánh tay của chính mình, hai bàn tay nắm lấy hai gót giày.

Hán Đông Khuê đặt quy đầu trước huyệt khẩu ướt đẫm của cô, “phụt” một tiếng tiến vào.


Cô bị anh nhấp mạnh đến nỗi cả người bị đẩy đến sát thành giường, rất nhanh đã được anh nắm lấy eo kéo về.
Không bao lâu sau, Bách Lý Giai Ninh hét lên một tiếng kiều mị, hai chân quặp chặt lấy cổ Hán Đông Khuê, thân thể ưỡn lên, rút cục cũng đạt đến cao trào lần thứ ba.

Dâm dịch văng ra ào ạt, ma sát với côn thịt tạo thành một lớp bọt trắng, cô mơ hồ cảm nhận được vài giọt bắn cả lên mặt mình.
Một lúc sau, tinh dịch đặc sệt rót thẳng vào hoa huyệt của cô, Hán Đông Khuê hưởng thụ dư vị xuất tinh trong chốc lát rồi mới ngã người xuống giường, hổn hển nói: “Bảo bối mang giày cao gót bị anh đâm, thật quá kích thích.”
Bách Lý Giai Ninh toàn thân mềm nhũn vô lực, hai bắp đùi bị kéo căng mỏi rã rời, cổ họng bởi vì kêu rên sớm đã khàn đặc, hiện tại chỉ có thể rên rỉ yếu ớt như một con mèo con.
Hán Đông Khuê nằm sau lưng cô, thân mật ghé vào tai cô hỏi nhỏ: “Ninh Ninh, anh làm có thoải mái không?”
“Em khát nước.”
Hán Đông Khuê toàn thân trần truồng đứng dậy đi vào phòng bếp, sau đó cầm theo bình nước quay lại.

Anh rót nước vào cốc, ôm Bách Lý Giai Ninh để cô dựa đầu vào vai anh, giúp cô uống nước.
“Bảo bối, còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái nữa hay không?”
Cô tháo đôi giày cao gót màu đỏ ra khỏi chân, tiện tay ném xuống đất, hờn dỗi chu môi.

“Anh làm người ta đau chân.”
Hán Đông Khuê đặt hai chân cô lên đùi, thấy khớp xương ngón cái cùng ngón út và cả gót chân của cô đều sưng đỏ.

Mày kiếm của anh chau lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự thương xót.

“Bảo bối, anh xin lỗi, là do anh không kiểm soát được bản thân.”
Anh nắm cổ chân đưa lên trước mặt thổi thổi, sau đó nhẹ nhàng hết sức xoa bóp lòng bàn chân và bắp chân đau nhức của cô, vừa làm vừa hỏi chuyện: “Bảo bối, hôm nay em đi đâu vậy?”
“Đi gặp bố mẹ đó.

Đông Khuê này, bố mẹ em muốn gặp anh.”
Sáng nay bố gọi cho cô, nội dung cuộc gọi là thế này:
“Ninh Ninh, bố mẹ vừa bay từ Barcelona về nước, dự định ở lại nghỉ ngơi một thời gian ngắn, tiện thể thăm hai đứa các con trước khi lại bay tiếp.

Bố nghe dì Trương nói, mấy hôm nay con về nhà hả?”
“Vâng, con xin ghép phép cả năm, nghỉ sớm mấy hôm cho khuây khoả.”
“Ừm, có chuyện này bố muốn hỏi con đây, chính là về cái cậu Hán kia đấy.


Con và thằng nhóc Tử Phong nghĩ rằng phong toả hết tin tức là hai ông bà già này sẽ không biết chuyện à? Con quên mất bố mẹ của con là ai rồi sao?”
“Hì hì, bọn con chỉ muốn hai người đi du lịch thoải mái, không phải bận tâm chuyện ở nhà thôi mà.”
“Chúng ta đang ở dinh thự Tống gia rồi, lát nữa con về đây ăn cơm đi, mẹ con muốn thẩm vấn con đấy.”
Bách Lý Giai Ninh hồi tưởng lại cuộc nói chuyện lúc trưa, tất nhiên chỉ nghĩ chứ không dám nói cho Hán Đông Khuê, bởi vì nội dung của nó cô cũng không biết là đi theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực.

Bách Lý Giai Ninh ngồi ở sofa đối diện với bố mẹ, nuốt nước bọt, cười giả lả.

“Bố mẹ, hai người muốn chém muốn giết gì thì bắt đầu đi ạ.”
“Nói, hai đứa sống chung bao lâu rồi?” Tống phu nhân lên tiếng chất vấn.
“Quen nửa năm, sống chung gần hai tháng ạ.” Bách Lý Giai Ninh ngoan ngoãn trả lời.
“Mới quen 4 tháng đã sống chung?” Mẹ Tống trừng mắt nói.
“Bố mẹ ngày xưa cũng sống chung trước hôn nhân mà…” Cô cúi đầu, nhỏ giọng kháng nghị.
“Bách Lý Giai Ninh, con còn dám cãi? Ý con là bố mẹ không ra gì nên không dạy dỗ con được tử tế? Con muốn làm mẹ tức chết mới được à?”
“Mẹ, mẹ biết là con không có ý đó mà.” Bách Lý Giai Ninh mím môi cười yếu ớt.
“Sống chung với người ta mà không nói với bố mẹ nửa câu, con gái lớn đủ lông đủ cánh rồi nên không coi ông bà già này ra gì nữa phải không?”
“Con xin lỗi mà, thực ra con cũng không cố ý giấu giếm đâu, là vì lúc trước con chưa thực sự xác định rõ mối quan hệ.”
“Thế bây giờ nói cho chúng ta biết thì chắc là đã xác định rõ rồi đúng không? Hai đứa rút cục là người yêu của nhau hả? Vậy tại sao không yêu đương công khai mà lại lén lút sống chung?”
“Sắp tới con chính thức công khai là được chứ gì?”
“Nếu bố mẹ không biết chuyện, con định giấu đến bao giờ hả? Muốn làm bố mẹ đau tim mà chết à?”
“Mẹ làm sao thế, con yêu đương chứ có đi đánh trận đâu.” Mẹ cô tự nhiên gay gắt như vậy, cô cũng thấy hơi hơi khó chịu.
“Thôi được rồi, em cũng đừng làm căng với con bé quá.” Bố Tống vuốt vai mẹ Tống nhằm xoa dịu lửa giận của bà, sau đó quay sang nói với Bách Lý Giai Ninh.

“Nếu đã xác định rõ quan hệ thì tốt rồi, nhân dịp mấy ngày Tết con đưa cậu ta về nhà mình chơi đi, có được không?”
Sau khi nghe bố nói xong, Bách Lý Giai Ninh lập tức đồng ý, hẹn hai người mùng 3 Tết sẽ dẫn Hán Đông Khuê về ra mắt.
“Thế còn con thì sao? Gặp gia đình nó chưa?” Bố Tống lại tiếp tục hỏi.
“Con chưa gặp người nhà anh ấy, nhưng có một lần anh ấy đưa con đến thăm bố mình.

Bác trai đang nằm điều trị trong bệnh viện, ừm, sống thực vật.”
“Ừ, chuyện Hán gia năm đó được bọn họ bảo mật rất tốt, nhưng bố mẹ cũng biết một chút nội tình.

Dù sao thì con cũng phải tìm cơ hội mà ra mắt nhà bên đó đi, đừng để người ta nghĩ mình không lễ phép.”
“Đúng vậy, nó dẫn con về ra mắt mới chứng tỏ nó coi trọng con, nghiêm túc nghĩ đến chuyện tương lai với con.

Ngày xưa bố con đưa mẹ về ra mắt rất sớm, còn con, nếu nó lần lữa không muốn giới thiệu con với gia đình và bạn bè thì phải xem lại đấy.” Thái độ của mẹ Tống đã hoà hoãn hơn một chút, bà lập tức góp lời.
“Vâng, con biết rồi.” Bách Lý Giai Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
“Còn nữa, scandal với cái cô họ Trịnh, rút cục là như thế nào?”
“Anh ấy bị gài, hoàn toàn không có gì với cô ta đâu ạ.”
“Hừ, hai đứa lo mà giải quyết cho ổn thoả đi.”
“Anh ấy xử lí xong xuôi rồi ạ.”

“Vậy thì tốt, Ninh Ninh, cho dù yêu đương cũng phải giữ lí trí nghe chưa? Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ rất yêu thương và tin tưởng con, đừng để bố mẹ phiền lòng.”
Sau đó hai vị nhân gia hỏi han về sở thích ăn uống của Hán Đông Khuê, xem ra bố mẹ cô cũng khá coi trọng anh chứ không phải đón tiếp một cách qua loa.

Cuối cùng thì Hán Đông Khuê cũng có thể vỗ ngực ngẩng cao đầu khi tiểu bảo bối của anh dẫn anh về nhà ra mắt bố mẹ vợ tương lai.

Lần đầu gặp mặt, dù rất tự tin về bản thân nhưng anh vẫn cảm thấy áp lực vì một chuyện duy nhất anh không thể thay đổi.

“Bố mẹ em có chê anh già không nhỉ? Nhỡ đâu bố mẹ em không thích anh thì phải làm sao?”
Bách Lý Giai Ninh á khẩu, một lúc lâu sau mới nói: “Bố em hơn mẹ em bảy tuổi, anh hơn em tám tuổi, hơn kém nhau có một năm thôi, chắc sẽ không thành vấn đề đâu.”
“Bố em lấy mẹ em năm bao nhiêu tuổi?” Hán Đông Khuê cẩn thận dò hỏi.
“Năm mẹ em 20 tuổi.”
“…” Hán Đông Khuê im lặng một hồi, sốt ruột bò dậy khỏi giường.

“Người 27 tuổi lấy vợ vẫn khác với người ngoài 30 tuổi lấy vợ chứ…”
Bách Lý Giai Ninh kéo tay anh ngồi xuống giường, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh an ủi.

“Anh đừng lo, phụ huynh thường thích con gái mình lấy người đàn ông trưởng thành mà.

Tuy tuổi có hơi lớn một chút nhưng lại chững chạc từng trải, hơn nữa còn yêu chiều vợ con.

Bố mẹ em chắc chắn sẽ thích anh, anh cứ tin em.”
“Giả dụ bố mẹ em không thích anh, không đồng ý cho chúng ta yêu nhau, có phải em sẽ chia tay anh không?”
“Không đâu, bố mẹ em không phải là những người vô lí như thế.”
“Ninh Ninh, anh cảnh cáo em, nếu như em nghe lời bố mẹ em rồi chia tay anh thì anh sẽ chết cho em xem.”
“Đông Khuê, anh đừng suy nghĩ ấu trĩ như vậy.

Bố mẹ em luôn tôn trọng quyết định của con cái, sẽ không bao giờ bắt chúng ta chia tay đâu.” Bách Lý Giai Ninh dở khóc dở cười trả lời.
“Anh đang nói là giả dụ.

Em trả lời anh đi, em sẽ làm thế nào?”
“Em sẽ đi theo anh.

Nếu bố mẹ tịch thu nhà và xe rồi đóng băng tài khoản của em, anh phải nuôi em cả đời đấy.”
Hán Đông Khuê gật đầu, nói một cách nghiêm túc: “Ừ, anh nuôi em thành sâu gạo luôn.”
Dù Bách Lý Giai Ninh đã cho anh đáp án anh mong muốn, Hán Đông Khuê cảm thấy mình vẫn phải chuẩn bị thật tốt, bởi vì biểu hiện của anh sẽ quyết định hạnh phúc nửa đời người về sau của anh.

Nếu bố mẹ vợ tương lai của anh không thích anh thì sẽ thiệt thòi cho Ninh Ninh của anh lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận