Cho dù là một thương nhân lăn lộn trên thương trường nhiều năm, Hán Đông Khuê vẫn cảm thấy hết sức hồi hộp.
Anh hỏi ý cô nên mua gì mang sang biếu bố mẹ vợ tương lai, cô chỉ nói: “Cần gì bày vẽ, bố mẹ em không để ý tiểu tiết đâu.”
“Không được, đây là lần đầu tiên anh chính thức qua nhà em gặp mặt phụ huynh, làm sao có thể đến tay không được.
Đó là phép tắc tối thiểu, anh muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt bố mẹ vợ tương lai.”
“Em nói thật đấy, nhà em chẳng thiếu thứ gì.”
“Thiếu!” Hán Đông Khuê cười tủm tỉm.
“Thiếu cái gì?” Bách Lý Giai Ninh liếc mắt nhìn anh.
“Thiếu một người con rể.”
“…”
Cuối cùng Hán Đông Khuê quyết định sẽ mua đồ bổ và thực phẩm chức năng, với lí do bố mẹ cô rồi cũng là bố mẹ anh, anh muốn quan tâm chăm lo đến sức khoẻ bọn họ.
Ngày hôm sau, anh kéo cô đi trung tâm thương mại cả mấy tiếng đồng hồ, mua cơ man là đồ bổ, nhìn qua thấy có yến sào, vi cá, linh chi, hồng sâm, đông trùng hạ thảo và thực phẩm bảo vệ sức khoẻ, còn có rượu quý và sữa dinh dưỡng dành cho người trung niên.
Biết mẹ cô từng là nhà thiết kế thời trang đẳng cấp, Hán Đông Khuê còn đòi mua trang sức kim cương tặng bà ấy.
Nếu không phải cô kiên quyết phản đối thì có lẽ anh đã mua nửa cái cửa tiệm trang sức của người ta rồi.
Lúc ra về, Hán Đông Khuê ngồi ở ghế lái, trong cốp xe chất đầy quà tặng giá trị lên đến cả trăm vạn tệ, thế mà anh vẫn kêu ca từng này vẫn chưa đủ.
“Không cần đâu, thế này là nhiều lắm rồi.” Bách Lý Giai Ninh ngồi một bên cố gắng tìm lời lẽ ngăn cản, sợ anh lại nổi hứng mua thêm một đống quà vừa đắt vừa không hữu dụng.
“Không được, phải đi mua thêm.”
Cô chép miệng, không hờn giận than thở một câu: “Hán Đông Khuê, anh đừng quá phô trương.”
Hán Đông Khuê trợn mắt nhìn cô: “Thế nào là phô trương?”
“Chỗ đồ bổ anh mua, bố mẹ em ăn 2 năm chắc gì đã hết.” Chưa kể những thứ này nhà cô rất nhiều, nhiều không đếm xuể, tặng thêm chỉ tổ lãng phí.
Nhưng mà tốt xấu gì cũng là tâm ý của anh, cô không muốn nói ra làm anh mất hứng.
“Muốn lấy được vợ thì phải đầu tư, muốn lấy được vợ là bạch phú mỹ như em thì lại càng phải đầu tư.
Anh đâu có phô trương, anh chỉ muốn chứng minh cho bố mẹ em thấy, anh đủ năng lực nuôi em cả đời.
Chứ không bọn họ không chịu gả em cho anh thì sao? Anh già rồi, anh sợ không lấy được vợ lắm.”
“Tại sao anh lại có chấp niệm sâu sắc với chuyện tuổi tác như vậy nhỉ?” Cô không khỏi bật cười.
“Bởi vì 32 tuổi anh mới có người bạn gái đầu tiên, anh sợ bố mẹ em nghĩ anh có vấn đề.
Tại em không biết thôi, mẹ anh còn từng nghĩ anh là gay đấy.”
“Em không thấy anh có vấn đề là được.” Cô nhún vai nói.
“Nhưng anh thì có, lúc soi gương anh thấy mình bắt đầu xuất hiện nếp nhăn ở đuôi mắt rồi.
Nhắc mới nhớ, cái hũ Estée Lauder màu xanh trên bàn trang điểm của em là kem chống lão hoá đúng không? Nếu không muốn dùng chung mất vệ sinh thì mua cho anh một hũ đi.”
“…” Cô chính thức đầu hàng!
Suốt mấy ngày tiếp theo, hai người quấn quýt bên nhau không biết mệt mỏi, cứ ăn rồi làm tình rồi lại ăn rồi lại ngủ, cứ như hai chú mèo lười biếng vậy.
Tất cả các buổi tiệc tất niên Hán Đông Khuê đều để thư kí và trợ lí đi thay, đến nỗi Bách Lý Giai Ninh còn phải thắc mắc: “Để bọn họ uống nhiều rượu quá có sao không?”
“Anh là chủ, trả nhiều tiền lương cho nhân viên như thế mà còn phải đi uống rượu à?”
Hứ, chủ nghĩa tư bản đáng ghét!
…
Trưa ngày 30, Hán Đông Khuê bắt buộc phải tham gia một bữa tiệc lớn, không đi không được.
Lúc bữa tiệc kết thúc đã là 5 rưỡi chiều.
Anh nhìn đồng hồ trên tay, thấy vẫn còn khá sớm, trước khi về nhà liền ghé vào siêu thị mua một ít nguyên liệu.
Về đến nhà thì thấy Bách Lý Giai Ninh đang ngủ trên sofa, điện thoại trong tay vẫn đang chiếu một bộ phim Netflix.
Anh tắt điện thoại rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, làm cô giật mình tỉnh giấc.
”Anh về lâu chưa? Mấy giờ rồi anh?” Cô che miệng ngáp dài, uể oải nói.
“Anh vừa mới về.
6 giờ hơn rồi, em đói chưa?”
“Hơi đói một chút, nhưng mà buồn ngủ hơn.”
“Hôn anh một cái, anh nấu cho em ăn.”
Bách Lý Giai Ninh ngoan ngoãn rướn người lên, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi anh.
“Chưa đủ.” Anh nói rồi cúi đầu xuống hôn mạnh lên môi cô, sau một thời gian yêu đương, kĩ năng hôn của anh bây giờ rất điêu luyện, cô chỉ biết nằm trong vòng tay anh hít thở nặng nề.
Nụ hôn bắt đầu rời sang vành tai, kích thích dục vọng trong cô một cách chầm chậm.
Tiếng trái tim đập thình thịch mạnh mẽ trong lồng ngực anh truyền thẳng vào tai cô.
Ở khoảng cách gần như thế này, cô còn ngửi được mùi rượu nhàn nhạt phảng phất trên người anh.
“Ban nãy có phải uống nhiều rượu không?”
Anh chỉ ừ hử thay cho câu trả lời, bàn tay lần vào trong váy ngủ, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực mềm mại của cô.
Môi anh hôn dọc một đường từ tai xuống cần cổ trắng nõn như thiên nga, mỗi lần anh khẽ cắn lại khiến cơ thể cô run lên nhè nhẹ vì mẫn cảm.
Bàn tay hư hỏng vuốt ve thẳng xuống nơi nhạy cảm giữa hai chân cô, chạm nhẹ vào miệng hoa huyệt.
“Anh say rồi à? Vừa mới về nhà đã lên cơn.” Cô hơi ngại ngùng, dùng giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu chỉ có anh mới nghe được.
Hán Đông Khuê dùng chóp mũi cọ cọ vào xương quai xanh của cô, nhàn nhạt đáp: “Em có thể đẩy anh ra mà.”
Dĩ nhiên là cô không làm như vậy, ngược lại ngón tay thon dài chậm rãi tháo từng cúc áo sơ mi của anh.
Anh thấy động tác của cô thì cười rộ lên, làm lộ ra nếp nhăn mờ mờ ở đuôi mắt, hài lòng cúi đầu cắn nhẹ vào khe ngực sâu hút bên dưới thay cho phần thưởng.
Hormone tính dục khiến cho nhịp tim của cả hai tăng lên gấp mấy lần, đầu anh chôn sâu vào hõm vai cô, bên tai cô là tiếng thở dốc của anh.
“Bảo bối, em ướt rồi này.” Anh ngước mắt lên nhìn cô, vô cùng không đứng đắn kề sát tai cô nói.
“Tháo thắt lưng cho anh.”
Bách Lý Giai Ninh bị người đàn ông đè xuống sofa, cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, cả người mơ mơ màng màng, không tự chủ dính vào người anh.
Bàn tay nhỏ trắng nõn vừa mới chạm vào khoá thắt lưng Hermes, bụng cô bỗng nhiên phát ra âm thanh ùng ục, ngay lập tức đánh tan bầu không khí ái muội giữa hai người.
Hán Đông Khuê ngẩng đầu cười cười, ánh mắt vẫn còn nóng rực nhưng bàn tay đã rút ra khỏi váy ngủ của cô.
“Anh đi nấu cơm, em buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.”
Bách Lý Giai Ninh lúc này mặt đỏ bừng, hai gò má nóng đến nỗi sắp rán được trứng, âm thầm oán trách cái dạ dày không biết điều, cố tình kêu sai thời điểm, làm cô xấu hổ đến mức chỉ độn thổ.
Cô nằm ôm mặt trên sofa tự kiểm điểm bản thân lúc trưa không ăn uống tử tế.
Cơn buồn ngủ đã bay đi sạch sẽ, nằm mãi cũng không ngủ lại được, cô rón rén đi đến phòng bếp.
Cửa phòng bếp không đóng, cô liền ngó đầu vào, lại thấy một soái ca đang cúi đầu chăm chú nấu ăn, động tác trên tay rất thành thục lưu loát.
Lúc này anh đã cởi bỏ áo vest, thay vào đó là tạp dề màu xám kẻ caro.
Tay áo sơ mi xắn lên tới khuỷu tay, vạt áo thẳng thớm buông lỏng ngoài quần tây, chân mang dép đi trong nhà màu đen, dáng vẻ của anh vô cùng tùy ý, nhưng lại quyến rũ đến chết người.
Người ta hay nói đàn ông lúc làm việc nghiêm túc là quyến rũ nhất, nhưng cô thì lại nghĩ khác.
Điều kiện tiên quyết để trở nên quyến rũ chính là phải đẹp trai nha~ Mà người đàn ông tuấn tú bất phàm này chính là của riêng một mình cô.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, hoàng hôn đã ngả xuống, ánh trăng bàng bạc trong trẻo trùm lên vạn vật, hắt xuống sàn nhà trải thảm lông những tia sáng nhàn nhạt.
Cả căn nhà im ắng lạ thường, chỉ có phòng bếp là vang lên tiếng lách cách của dụng cụ nấu ăn.
Hán Đông Khuê đeo tạp dề quanh người, đứng trước bệ bếp quay lưng về phía cô, tay áo xắn cao nhào bột mì.
Bách Lý Giai Ninh đứng dựa lưng vào cửa phòng bếp, im lặng ngắm nhìn dáng vẻ bận rộn của anh, khóe môi xinh đẹp không khỏi cong lên.
Cô cầm điện thoại lên chụp trộm một tấm ảnh, thuận tay đặt làm màn hình nền.
Như cảm giác được có người sau lưng, Hán Đông Khuê quay đầu lại, cô nhanh tay cất điện thoại vào túi áo khoác, thản nhiên hỏi: “Tối nay ăn gì thế?”
“Mỳ trường thọ, cá hấp, chả giò.
Em muốn ăn gì nữa không? À, em thích mỳ nước hay mỳ xào?” Hán Đông Khuê hỏi mấy câu rồi quay người lại, tiếp tục công việc trong tay.
“Mỳ nước đi, em muốn ăn hai quả trứng, ít rau thơm một chút nha.”
“Anh nhớ rồi, em ra ngoài phòng khách ngồi chơi đi, khi nào xong anh gọi em.”
Tuy Hán Đông Khuê và Bách Lý Giai Ninh đều là người theo đạo Công giáo, không coi trọng dịp Tết nguyên đán bằng lễ Giáng Sinh, nhưng anh vẫn đích thân vào bếp nấu mỳ trường thọ và một số món ăn cổ truyền được ăn vào dịp năm mới.
Nấu nướng xong xuôi đã là 8 giờ hơn, Hán Đông Khuê gọi cô vào ăn.
Trên bàn bày sẵn mấy cái đĩa đồ ăn trang trí cầu kì và bát đũa.
Ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, cô nóng lòng muốn ăn vụng một miếng chả giò, bị anh dùng muôi đánh vào tay.
“Tay bẩn, không được bốc.”
Bách Lý Giai Ninh chu môi ngúng nguẩy bước đến bồn rửa bát nhúng tay xuống dưới dòng nước.
Hán Đông Khuê cũng rửa tay rồi cởi tạp dề treo lên thành ghế, bê hai bát mỳ trường thọ nóng hổi đặt lên mặt bàn.
“Ăn thử đi.
Đây là lần đầu anh nấu mỳ trường thọ đấy, ngày bé toàn là bà nội nấu cho anh thôi.
Mẹ anh y hệt em, cực kì vụng về, trong nhà lúc nào cũng phải có hai đầu bếp một Á một Âu.”
Bách Lý Giai Ninh cố tình lờ đi lời chê trách của anh, dùng đũa gắp lên một sợi mỳ dài, lại nghe thấy người đối diện nói: “Mỳ trường thọ phải ăn một hơi hết cả sợi mỳ, không được cắn thành miếng nhỏ.”
Dưới tay nghề khéo léo của anh, sợi mỳ được kéo dài lên tới 1 mét mà không hề bị đứt đoạn.
Cô bỏ đũa mỳ vào miệng cẩn thận nhấm nháp, sợi mỳ vàng tươi dai mềm lướt qua môi lưỡi, nước dùng hầm từ thịt gà trong vắt ngọt thanh, hương vị nồng đậm quanh quẩn trong chóp mũi.
Anh nhìn cô không chớp mắt, nhịn không được mong chờ hỏi: “Thế nào?”
Cô không do dự ngẩng đầu lên, giơ ngón tay cái lên với anh.
“Ngon lắm.
Anh cũng nếm thử tay nghề của chính mình đi.”
Cô vừa nói vừa gắp một sợi mỳ đưa đến bên miệng anh, anh không ngần ngại cúi xuống ăn.
Gắp cho anh ăn xong, cô bắt đầu trộn mỳ trường thọ của mình, ăn một miếng lớn.
Mỳ vừa mới bỏ vào trong miệng liền bị anh bất ngờ chặn lại, răng môi cô bị đầu lưỡi của ai kia thành thạo cạy mở ra.
Hán Đông Khuê lấy đầu lưỡi cuốn hết mỳ trong miệng cô, chuyển vào trong miệng mình.
Bách Lý Giai Ninh còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy anh liếm môi nói: “Ăn kiểu này sướng thật.”
Sau khi ý thức được chuyện anh vừa mới làm, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng.
Cô hờn dỗi lườm anh nói: “Mất vệ sinh.” Nghĩ ngợi mấy giây lại bổ sung thêm một câu.
“Lớn đầu thế này rồi mà còn không biết xấu hổ.”
Bị người phụ nữ kia trách móc, Hán Đông Khuê không những không giận, trái lại bật cười ha hả, vui vẻ đáp trả: “Chuyện xấu hổ hơn còn làm rồi, thế này có là gì.
Bảo bối ngoan, tiếp tục đi.”
Bách Lý Giai Ninh bĩu môi, miệng thì mắng nhưng vẫn học theo người đàn ông hư hỏng cách ăn uống dành cho tình nhân này.
Hai người dùng miệng đút cho nhau ăn như đôi chim, thỉnh thoảng lại hôn nhau một cái ngọt ngào, nửa ngày trời mới ăn xong bát mỳ trường thọ.
Ngồi ăn tối cùng anh trong tiếng nhạc mừng năm mới rộn rã, cô tự nhiên có cảm giác bọn họ như một đôi vợ chồng chung sống lâu năm vậy.
…
Đêm Trừ tịch, nhà nhà quây quần ăn cơm đoàn viên, già trẻ lớn bé ngồi bên nhau xem chương trình ca nhạc mừng xuân, cùng đợi đến thời khắc giao thừa.
Cơm nước tắm rửa xong, Hán Đông Khuê ôm người yêu bé nhỏ ra ngoài ban công đợi pháo hoa.
Hai người nằm quấn lấy nhau trên ghế lười lông thú, chăn lông cừu đắp đến ngang hông.
Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là đến 12 giờ đêm.
Hán Đông Khuê âu yếm hôn lên trán cô, mở miệng hỏi: “Sắp sang năm mới rồi, em có ước muốn hoặc là yêu cầu gì chưa thực hiện được không?”
“Hừm, chắc là thăng chức.
Cái ghế Phó giám đốc phòng Quảng cáo từ khi anh về nước vẫn luôn bỏ trống, em tự thấy mình có đủ năng lực ngồi vào đó nha.”
Chuyện là phó Giám đốc phòng Quảng cáo bị điều tra ra hành vi nhận quà hối lộ của cấp dưới, đưa người thân của người ta vào làm việc bằng cửa sau, ngay lập tức bị Hán Đông Khuê sa thải.
“Ước muốn khác đi.
Cái này không được.” Hán Đông Khuê ngày thường chiều cô như vong, mọi yêu cầu lớn nhỏ của cô anh đều thực hiện, lần này anh lại trực tiếp từ chối một cách thẳng thừng.
“Tại sao không được?” Bách Lý Giai Ninh chống tay xuống ghế nhổm dậy chau mày nhìn anh, ngạc nhiên hỏi.
“Em làm trưởng phòng đã thu hút nhiều ong bướm như vậy, nếu đưa em lên làm Phó giám đốc, cả ngày đi ăn cơm uống rượu bên ngoài, đối diện với ánh mắt hau háu của một đống sài lang hổ báo, anh làm sao mà chịu được.”
Thật ra anh nói cũng đúng, phụ nữ đi xã giao rất thiệt thòi, luôn luôn bị người ta rót rượu đầy ly, chưa kể đến những bàn tay cố ý sờ soạng giữa nơi đông người, những lời dụ hoặc đen tối, thậm chí những cuộc mua vui đầy mạo hiểm.
“Anh yên tâm, em biết cách giữ mình mà.”
“Bảo bối, đám đàn ông đó khôn ngoan và tàn nhẫn hơn em tưởng đấy, thậm chí để đạt được mục đích, bọn họ không ngại đánh thuốc phụ nữ rồi đưa lên giường đâu.
Nói tóm lại là anh không cho phép, hợp đồng thì anh cần thật, nhưng đổi lại để người yêu của mình phải trực tiếp đi bàn công chuyện thì anh không thèm.”
Thấy cơ hội thăng chức duy nhất của mình bị người đàn ông bên cạnh vùi dập từ trong trứng nước, Bách Lý Giai Ninh chỉ biết ấm ức nằm xoay lưng lại với anh, dẩu môi hờn dỗi: “Đồ bá đạo đáng ghét.”
“Ninh Ninh, đầu óc em làm từ gì vậy?” Hán Đông Khuê ôm cô từ đằng sau, hỏi một câu rất không liên quan.
“Hả? Em làm sao?”
“Không muốn làm bà chủ lớn, lại chạy đến đây làm nhân viên, còn muốn đi xã giao, đầu em làm từ gỗ à?” Trong lời nói của anh có chút ý tứ trêu chọc.
“Người ta muốn thử cảm giác làm một nữ cường nhân tham vọng trèo cao, từ một nhân viên quèn từng bước từng bước leo lên địa vị trên một người dưới vạn người, không được à?”
“Được chứ, leo lên giường anh, dưới là đệm giường trên là anh.
Làm vợ của Tổng giám đốc còn to hơn cả Tổng giám đốc, em không biết hả?”
“Sao mà anh càng ngày càng lưu manh thế không biết!” Cô xoay người lại đấm nhẹ vào ngực Hán Đông Khuê một cái.
“Em chưa nói xong, nếu em về tiếp quản cái ghế Phó tổng IRIS thì em sẽ trở thành đối thủ số 1 của Aurora và anh đấy.”
“Ban ngày chạm mặt nhau trên thương trường, ban đêm chạm mặt nhau trên giường.
Chà, ngủ với đối thủ, kích thích phải biết!” Hán Đông Khuê vuốt cằm, híp mắt cười nói.
“Hán Đông Khuê!” Bách Lý Giai Ninh giận dữ hét toáng lên.
Anh cười cười kéo tay cô chỉ vào bầu trời phía xa.
“Pháo hoa kìa!”