Sau khi bịn rịn chia tay Hán Đông Khuê ở cầu thang, Bách Lý Giai Ninh trở về phòng của mình, việc đầu tiên là tẩy trang, sau đó tắm nước nóng.
Mặc vào người váy ngủ rộng rãi, cô ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da.
Nhìn thấy hũ kem Estée Lauder, lại tiện tay cầm điện thoại mua cho Hán Đông Khuê một hũ.
Làm xong bước skin care trước khi đi ngủ, cô mới đặt lưng xuống giường, đắp chăn đến ngang cổ.
Chăn ấm đệm êm cùng với hương tinh dầu cam bergamot trong trẻo the mát thoang thoảng khắp căn phòng khiến cho cơn buồn ngủ ập đến.
Cả người cô vùi sâu vào trong ổ chăn, khuôn mặt áp lên gối.
Trong ánh đèn ngủ lờ mờ, Bách Lý Giai Ninh vừa mới nhắm mắt thì ngoài ban công bỗng vang lên âm thanh “cốc cốc” rất nhỏ.
Ban đầu cô còn tưởng là tiếng gió đẩy cành cây va vào cửa sổ, nhưng âm thanh đó cứ liên tục vang lên, càng lúc càng to và dồn dập hơn.
“Ồn chết đi được.” Cô nhỏ giọng cằn nhằn một câu, cơn buồn ngủ lúc này đã biến mất, não bộ chậm chạp hoạt động trở lại.
Phòng ngủ của cô và ban công ngăn cách với nhau bằng cửa sổ sát đất.
Trước khi đi ngủ, cô đã kiểm tra ban công kĩ càng rồi mới khoá cửa.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Trộm à? Không thể, dinh thự Tống gia có cả người gác cổng lẫn vệ sĩ, kẻ xấu căn bản không thể đột nhập vào được.
Chẳng lẽ là ma? Không đúng, từ lúc sinh ra cho đến năm 18 tuổi xách váy sang Mỹ du học, cô vẫn luôn ngủ ở phòng này, chưa bao giờ gặp phải ma quỷ gì.
Tiếng động vẫn chưa dừng lại, muốn ngủ cũng không ngủ được, sống chết gì thì vẫn phải kiểm tra.
Bách Lý Giai Ninh tìm thấy trong góc phòng một cây gậy bóng chày, cô cầm theo nó rồi nhón chân đi đến trước cửa sổ sát đất.
Một tay nắm chặt cây gậy, một tay duỗi ra chạm vào bức rèm trước mặt.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó vung tay cái roẹt kéo rèm ra, cây gậy trong tay giơ cao.
Nhìn thấy người bên ngoài, cô khiếp sợ trợn mắt, suýt chút nữa bị dọa cho hết hồn.
Cô còn nghĩ rằng mắt mình có vấn đề, liền luống cuống lấy tay dụi mắt mấy cái, nhưng mở mắt ra vẫn thấy đối phương đang đứng sừng sững ở đó.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, Hán Đông Khuê vừa gõ cửa vừa vẫy tay ra hiệu cho cô mở khoá từ bên trong.
Cửa vừa mở ra, cô túm chặt quần áo của anh, hoảng hốt thì thầm: “Đông Khuê, anh xuống đây bằng cách nào?”
“Leo thang dây xuống.” Hán Đông Khuê chỉ chỉ tay lên phía trên.
“Anh có đồng minh.”
Phòng Tống Tử Phong cũng ở trên tầng 3, không biết Hán Đông Khuê thuyết phục kiểu gì, em trai cô đồng ý giữ đầu thang dây bên trên cho anh leo xuống.
Hán Đông Khuê đi chân đất vào phòng, đóng cửa ban công lại rồi dang tay ôm chầm lấy Bách Lý Giai Ninh, hôn lên trán cô một cái.
“Em thơm quá, mới vừa tắm à?”
Trên người cô đúng là vẫn còn mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Cô ngửa đầu ra sau, vừa đấm vào ngực anh vừa nói: “Chuyện nguy hiểm như vậy mà anh cũng dám làm, chẳng may ngã xuống thì sao? Muốn nửa đời về sau tàn phế phải ngồi xe lăn à?”
“Ngã làm sao được? Hiện tại anh vẫn an toàn còn gì?” Anh dùng mũi cọ cọ lên đỉnh đầu cô, hít hà mùi thơm trên tóc cô.
“Từ nay về sau cấm anh lặp lại mấy trò này, làm người ta sợ muốn chết.”
“Bảo bối, anh hứa sau này sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Hôm nay bất đắc dĩ lắm mới phải làm thôi.”
Anh nói xong, không nhịn được vòng tay xuống ôm lấy eo cô, sau đó cúi đầu cắn lên môi cô, vừa say sưa gặm cắn vừa hôn, hai người ôm nhau hôn một đường đi vào trong phòng.
Anh đẩy cô xuống giường, thì thầm vào tai cô: “Đêm nay thử cảm giác ăn vụng.”
Đôi tay anh cũng không nhàn rỗi, cách một lớp váy ngủ mỏng manh trực tiếp phủ lên bầu ngực mềm mại của cô xoa nắn, răng môi vẫn ra sức cắn mút trên cổ cô, cố tình tạo ra vài dấu dâu tây đỏ hồng.
Cô không từ chối, ngửa đầu hưởng thụ những nụ hôn ướt át của anh, bàn tay thon dài chạm vào cúc áo của anh.
Vốn dĩ muốn cởi bỏ quần áo của Hán Đông Khuê, nhưng cô chợt nhớ ra cả bố mẹ và gia đình cô ruột của mình vẫn còn ở dưới nhà liền rút tay về, đồng thời ngăn cản bàn tay anh cũng đang muốn cởi váy của cô: “Đừng cởi, lỡ đâu có người đột ngột gõ cửa thì sao?”
“Tuỳ em.” Nói rồi, bàn tay của anh tốc tà váy ngủ của cô lên đến ngang eo, sau đó kéo quần ngủ xuống đến đùi, tay cầm lấy dục vọng to lớn dữ tợn của mình chọc chọc vào bắp đùi đang mở rộng của cô.
Anh nâng hai chân của cô vòng lên hai bên hông rắn chắc của mình, quần áo trên người cả hai đều không cởi, chỉ có nửa thân dưới của anh xâm nhập vào giữa hai chân cô với tốc độ chóng mặt, rất nhanh đã đi vào nguyên cây.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, từng hơi thở nóng rực hoà quyện, Hán Đông Khuê dùng môi chặn lại tiếng kêu của cô.
Anh thẳng lưng cắm vào, mỗi một lần cắm đều rất nhanh rất mạnh, chiếc giường bên dưới không ngừng kẽo kẹt theo động tác của anh.
Bách Lý Giai Ninh còn có thể cảm nhận được chân giường đang lắc lư dữ dội, bắt đầu thấy sờ sợ.
Mẹ cô đã bắt hai người ngủ chia phòng tức là có chủ ý riêng, nếu để bà ấy nghe được thì cô chắc chắn xong đời, không bị giảng đạo lí nguyên một tháng trời mới là lạ.
Tiếng rung lắc của chiếc giường càng lúc càng lớn, cô lo lắng nói với anh: “Bố mẹ em vẫn ở dưới tầng, mà cái giường này rung mạnh quá, em sợ bị phát hiện.”
“Thế xuống đất nhé? Hay em muốn làm trên tường?”
“Xuống đất cũng được, bên dưới có thảm lông.”
“Hay là thử địa điểm khác đi?” Anh dùng tư thế ôm cô đưa đến cửa sổ sát đất, đẩy cô dựa lên bề mặt kính trong suốt, tiến vào từ phía sau.
Cô chống người lên cửa kính đón nhận từng đợt tấn công mạnh mẽ của người đàn ông, thân thể tiếp xúc với mặt kính lạnh ngắt cộng với khoái cảm dưới hạ thân truyền đến khiến cô phải rùng mình.
“Bảo bối, muốn tăng tình thú không? Chúng mình ra ban công nhé?” Anh chỉ hỏi cho có, không đợi cô trả lời đã trực tiếp vươn tay mở cửa dẫn ra bên ngoài.
Ban công phòng ngủ của cô nhìn thẳng xuống khu vườn sau nhà, anh ấn cô nằm bò ra thành ban công, ghé sát tai cô thì thầm: “Duỗi thẳng lưng, ưỡn mông ra.”
Trời chưa về khuya nhưng đã bắt đầu nổi gió, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến hai vai cô hơi co lại, hai đầu nhũ hoa dựng thẳng đứng lên như mời gọi Hán Đông Khuê.
Người đàn ông hưng phấn vòng hai tay đưa lên phía trước ngực cô, nắn bóp nhào nặn hai đoá hoa đào tròn trịa.
Làn váy ngủ xoã tung phủ lên nơi kết hợp của cả hai, nếu có người đứng bên dưới nhìn lên cũng sẽ không thể lập tức phát hiện hành động lớn mật này của hai người.
Không khí càng lúc càng lạnh, nhưng hai con người đang điên cuồng làm tình ngoài ban công lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh một chút nào cả.
Bởi vì kịch liệt vận động mà nhiệt độ cơ thể của cả hai tăng vọt, thậm chí trên trán và hai bên thái dương Hán Đông Khuê còn túa ra không ít mồ hôi.
Từng giọt mồ hôi theo hai bên tóc mai chầm chậm tí tách rơi xuống lưng cô.
Bách Lý Giai Ninh bị cắm đến mức toàn thân nhũn ra, nếu không có Hán Đông Khuê giữ chặt phía sau, không chừng cô đã ngã chúi đầu xuống dưới vườn rồi.
Hai cánh tay cô nắm chặt vào thành ban công, khuôn mặt ửng hồng vì tình dục, mái tóc dài bị gió thổi bay tán loạn.
Hán Đông Khuê cúi người xuống, môi lưỡi của anh để lại vô số dấu hôn nóng ấm trên tấm lưng trắng nõn mịn màng của cô.
Chóp mũi hai người tràn ngập hương vị hoan ái nồng đậm xen lẫn với mùi hoa cỏ thiên nhiên tươi mát.
Bởi vì sợ có người nghe thấy, cô chỉ có thể nỗ lực khắc chế âm thanh của mình bằng cách cắn lên mu bàn tay.
“Đừng tự cắn mình, cắn vào tay anh này.” Hán Đông Khuê đưa một bàn tay đến bên môi cô.
Tay của anh rất sạch sẽ, móng tay hồng hào được cắt ngắn gọn gàng, không hề có vết bẩn.
Cô cũng không khách sáo, cắn ngập lòng bàn tay của người đàn ông phía sau.
Anh không thấy đau, trái lại còn có vẻ rất hài lòng, vật khổng lồ bên trong thúc mạnh tới trước khiến cô thoải mái đến nỗi phải dùng giọng mũi rên hừ hừ.
Lúc chuẩn bị cao trào, Bách Lý Giai Ninh đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng dưới khu vườn.
Yêu đương vụng trộm trong chính nhà của mình khiến cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa hưng phấn, hoa huyệt bên dưới không tự chủ co rút dữ dội.
Chất lỏng màu trắng văng ra tung toé, từ giữa hai chân của cô chậm rãi lượn lờ chảy xuống.
Hán Đông Khuê bị kích thích, tốc độ thọc ra rút vào càng nhanh và mạnh hơn, cô bị anh cắm đến mơ hồ, đôi môi đỏ mọng không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ: “A…”
Hán Đông Khuê bóp mông cô, cười khẽ: “Bảo bối, nhỏ giọng thôi.”
Nhỏ giọng cái con khỉ, rõ ràng là anh đang cố ý!
Người bên dưới hình như nghe được tiếng cô, liền ngẩng đầu nhìn lên trên.
“Tiểu thư, cô đang làm gì vậy?” Dì Trương thấy Bách Lý Giai Ninh đứng dựa nửa người trên ban công ngó đầu xuống, cảm thấy có chút kì lạ liền hỏi.
“Buổi tối ăn no thành ra khó ngủ, tôi đứng đây hóng gió một chút.”
“Tiểu thư, bên ngoài lạnh lắm, đứng lâu dễ bị trúng gió.
Cô mau vào nhà đi ngủ đi.”
“Tôi biết rồi, dì cũng nghỉ sớm đi.”
Cũng may dì Trương nói xong liền đi vào trong nhà, lúc này Hán Đông Khuê mới dùng sức bóp chặt cằm cô, ghé sát tai cô hỏi: “Cảm giác vụng trộm suýt bị phát hiện thế nào?”
“Đồ mặt dày đáng ghét, làm nhanh lên.”
Phía trên ban công, hai thân thể va chạm liên tục không ngừng phát ra âm thanh “bạch bạch bạch” vô cùng mờ ám.
Thế mà mọi người dưới nhà không ai phát hiện ra màn kích tình nóng bỏng này.
Chẳng biết có phải là do kích động hay không mà Hán Đông Khuê đạt cao trào rất nhanh.
Anh đã bắn rồi nhưng vẫn không rút gậy thịt ra, cứ thế chôn bên trong cơ thể của cô.
“Thoả mãn rồi thì biến về phòng của anh đi.” Bách Lý Giai Ninh mất kiên nhẫn đẩy anh ra, “phụt” một tiếng gậy thịt rời khỏi hoa huyệt ấm áp.
“Mới có một lần, làm sao mà đủ?”
Hán Đông Khuê dùng tư thế bế công chúa để đưa cô về giường, cửa sổ sát đất vừa được đóng lại thì bên ngoài phòng ngủ của cô cũng đồng thời vang lên tiếng gõ cửa.
Hành động của hai người khựng lại ngay lập tức, cả hai ngước mắt lên nhìn cánh cửa bằng vẻ cảnh giác.
“Ninh Ninh, con để quên túi xách dưới nhà này.”
Bách Lý Giai Ninh bị tiếng mẹ gọi làm cho hoảng hốt, cô đẩy Hán Đông Khuê ra ngoài ban công, khẽ thì thào: “Trốn đi, nhanh lên.
Không được để mẹ em nhìn thấy.”
Bên ngoài mẹ cô vẫn đang gõ cửa.
Hán Đông Khuê kéo cửa sổ sát đất ra, dùng giọng điệu thản nhiên nói: “Lát nữa chết với anh.”
Nói rồi anh bước ra ngoài ban công, tiện tay khép kín hai cánh cửa.
Cô vặn chốt bên trong, kéo rèm cửa sổ lại, cầm nước hoa xịt phòng hương hoa cam xịt khắp căn phòng, sau đó sửa sang lại váy ngủ sao cho hơi xốc xếch giống như người mới rời giường, còn không quên xoã tóc che kín cổ, sau đó mới đi ra mở cửa.
Tống phu nhân nhìn qua vai cô vào trong phòng ngủ, ngoài chăn gối hơi hỗn loạn ra thì không có gì khác thường.
Sau khi vào phòng, bà hơi chần chừ rồi gặng hỏi: “Thằng bé kia có xuống gặp con không?”
Bách Lý Giai Ninh bụng đánh lô tô liên hồi nhưng ngoài mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, vội lắc đầu nói: “Không ạ, anh ấy vừa về phòng đã ngủ rồi.
Con nhắn tin còn không trả lời.”
“Lúc nãy mẹ nghe thấy tiếng nói mà nhỉ?” Mẹ Tống đặt túi xách của cô lên mặt bàn, liếc mắt hỏi tiếp: “Còn nữa, chưa ngủ mà sao mẹ gọi mãi mới ra mở cửa?”
“À, con đeo tai nghe, mẹ nghe thấy tiếng nói là do con hát theo lời bài hát đấy.”
Bà quan sát cô một hồi lâu, ngoại trừ mái tóc bù xù và bộ ngực hơi phập phồng ra thì nhìn từ bên ngoài con gái của bà cũng không có điểm gì lạ, duy chỉ có vẻ phong tình trong đáy mắt là không thể che giấu được.
Tuy bà nghi ngờ trong phòng không chỉ có một mình Bách Lý Giai Ninh nhưng sự thật trước mắt lại chứng minh điều ngược lại, bên trong quả thực không có ai khác.
Cuối cùng ánh mắt của bà cũng rời đi, bà nhẹ nhàng nói một câu: “Xịt nước hoa nồng nặc lại còn đóng cửa im ỉm, đứng bên ngoài cũng ngửi được.
Con muốn chết ngạt hay sao?”
“Hì hì, con quen rồi.
Bao năm nay vẫn xịt mùi này, có làm sao đâu.
Mẹ về phòng nghỉ ngơi đi ạ, bố con còn đang chờ mẹ đó.”
“Cái con bé này, chỉ giỏi ăn nói linh tinh.
Ngủ sớm đi, con gái đừng nên thức khuya.”
“Vâng vâng, con biết rồi ạ.” Bách Lý Giai Ninh vội vàng đáp.
Mẹ Tống bước ra khỏi phòng, còn không quên hỏi: “Sáng mai hai đứa muốn ăn gì, để mẹ bảo dì Trương chuẩn bị?”
“Bọn con ăn gì cũng được, anh ấy không ăn được món cay thôi.” Đầu óc cô vẫn còn đang rối rắm đây này, làm gì còn tâm tư nghĩ đến chuyện ăn uống.
“Bố nhà cô, thế mà không dặn sớm.
Lúc tối mẹ gắp cho nó mấy món có ớt nó vẫn ăn hết, làm mẹ cứ tưởng nó ăn được cay chứ.
Thằng bé này khá phết, mẹ là mẹ duyệt rồi đấy.”
“Người lọt vào mắt xanh của con, không xuất sắc không lấy tiền.” Cô vỗ ngực tự hào nói.
Mẹ cô “Ừ” một tiếng rồi đóng cửa phòng rời đi.
Cô áp sát tai vào cửa nghe ngóng một hồi, không thấy động tĩnh gì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, vừa đi vừa chạy ra ban công.
Nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của cô, khoé mắt Hán Đông Khuê không nhịn được lộ ra nét cười.
“Anh còn cười được cơ à?” Cô bực bội nói.
“Anh có cười đâu.” Hán Đông Khuê chối biến.
“Rõ ràng là anh vừa mới cười.”
“Anh thực sự không hề cười.”
“Được thôi, anh không cười, là hái hoa tặc cười.”
Nửa đêm nửa hôm đột nhập phòng phụ nữ đè người ta ra giường, không phải hái hoa tặc thì còn là gì?
“Hái hoa tặc gặp phải dâm dâm cô nương, bị hút khô không còn một giọt.” Hán Đông Khuê cười nhăn nhở.
“Ban nãy mẹ nói gì với em thế?”
“Anh mau về phòng đi, mẹ em nghi ngờ rồi đấy.
Bà ấy phải nói là… gừng càng già càng cay, tinh lắm, không đùa được đâu.”
Phen này cô bị mẹ doạ sợ, Hán Đông Khuê lúc đầu còn tự tin, sau khi nghe cô doạ dẫm thì tâm tình cũng chẳng tốt hơn là bao.
Dù không muốn nhưng vẫn phải gọi cho Tống Tử Phong, nhờ em vợ tương lai thả thang dây xuống một lần nữa để anh leo lên phòng.
Bách Lý Giai Ninh cảm thấy buổi tối hôm nay quá mức căng thẳng, hết dì Trương rồi lại đến mẹ suýt chút nữa là phát hiện ra chuyện xấu của cô và Hán Đông Khuê, cả người ngã xuống giường, đang định nhắm mắt ngủ bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào dưới tầng.
Lại chuyện gì nữa đây?
Cô bật dậy xỏ chân vào dép, mở cửa đi cầu thang xuống xem tình hình.
Người đứng dưới chân cầu thang là Hướng Dĩ An, em họ của Bách Lý Giai Ninh, vẻ mặt cô ấy bây giờ vô cùng gấp gáp.
Tống lão gia và Tống phu nhân cũng bị tiếng ồn làm phiền, hai người khoác áo choàng ngủ đi xuống, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Bác, cháu không thấy Nam Nam đâu cả.” Nam Nam là con trai của Hướng Dĩ An, sang tháng là tròn 4 tuổi.
“Lần cuối nhìn thấy thằng bé là lúc nào?”
“Lúc ăn cơm xong, thằng bé chơi với chị Ninh ạ.”
Bách Lý Giai Ninh nghe thấy tên mình thì ngay lập tức hồi hồn, bất chợt nhớ lại chuyện gì đó, vỗ trán la to: “Con nhớ ra rồi, thằng bé kêu chán, muốn đi tìm đồ chơi.
Nó nói vậy tức là vẫn ở trong nhà thôi.”
“Gọi thêm người làm, chia nhau ra đi tìm nó đi.” Tống lão gia khoát tay.
Cả nhà bắt đầu lùng sục khắp nơi, mọi ngõ ngách trong dinh thự đều không bỏ sót.
“Dĩ An, chị xin lỗi, do chị không trông nom thằng bé cẩn thận.” Bách Lý Giai Ninh cắn môi, áy náy nói.
“Không phải lỗi tại chị, thằng bé này… haizzz… nó mắc chứng tăng động nhẹ, không bao giờ ngồi yên được một chỗ.
Nó từng đột ngột mất tích như thế này mấy lần rồi.”
Bách Lý Giai Ninh gật đầu, sau đó ôm lấy Hướng Dĩ An, vỗ lưng an ủi.
“Yên tâm, Nam Nam nhất định không có việc gì đâu.
Nó chỉ loanh quanh đâu đó trong nhà thôi.”
“Đều tại em, em là mẹ nó mà không để mắt đến nó.” Hướng Dĩ An vừa khóc vừa đấm vào ngực mình.
“Chị không biết đấy thôi, trẻ con bị tăng động rất dễ làm ra hành động dại dột, nghịch dao nghịch lửa, còn có nhảy từ trên cao xuống.”
Bách Lý Giai Ninh cầm lấy tay em họ, ra sức trấn an: “Đừng lo, thằng bé thông minh lắm, nó sẽ không làm gì nguy hiểm đâu.”