Cô tiếp tục:
"Tôi chỉ nghĩ rằng, dù sao mỗi tháng anh trai tôi cũng gửi tiền về cho tôi, đi làm cũng mệt mỏi, tôi chẳng cần phải đi làm làm gì.
”
“Đúng lúc tôi thích một chiếc đồng hồ nữ trong cửa hàng bách hóa.
Nếu bà chịu đưa tôi 800 tệ, thì tôi sẽ nhường lại công việc cho bà.
"
800 tệ, bán công việc này đi cũng chỉ tầm giá đó.
Rõ ràng yêu cầu của cô có phần quá đáng nhưng Tưởng Xuân Hoa vừa đau lòng, vừa thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta nghĩ, cô tiểu thư này chắc chắn sẽ không dễ dàng tốt bụng thế, hóa ra chỉ là thấy thích đồng hồ muốn nhân cơ hội vòi tiền.
Tưởng Xuân Hoa liếc nhìn về phía Chu Giang Sinh, ý muốn nhờ ông ta quyết định.
Tất cả những điều này đều không lọt khỏi mắt Kiều Minh Nguyệt.
Cô lơ đãng gẩy gẩy cơm trong bát, lặng lẽ chờ câu trả lời của họ.
Tưởng Xuân Hoa nhắm đến công việc này đã không phải chuyện ngày một ngày hai.
Bà ta muốn công việc đó không phải cho mình, mà là cho cô con gái riêng của bà ta, Chu Giai Huệ.
Chu Giai Huệ năm nay 19 tuổi, nhờ ánh hào quang của mẹ hiện tại đã được Chu Giang Sinh sắp xếp làm công việc tạm thời trong nhà bếp của nhà máy dược, chuyên rửa bát đĩa và làm việc vặt, lương tháng được 16 tệ.
Nhưng Chu Giai Huệ không hài lòng.
Cô ta cho rằng công việc này không có thể diện, lương thấp với lại bị mọi người coi thường, hơn nữa còn không phải công việc chính thức, lúc nào cũng có thể bị điều đi nông thôn.
Vì thế, Chu Giai Huệ đã khóc lóc với Tưởng Xuân Hoa nhiều lần khiến bà ta thương con vô cùng.
Lâu dần, bà ta bắt đầu nhắm đến suất công việc của mẹ Kiều Minh Nguyệt để lại.
Người ta vẫn nói lời của gối chăn dễ nghe, nói mãi rồi Chu Giang Sinh cũng cảm thấy giao công việc đó cho Tưởng Xuân Hoa là lựa chọn tốt nhất.
Chưa kể gì khác, ít nhất lương bổng cũng vào tay họ, còn nếu Kiều Minh Nguyệt tiếp quản thì họ sẽ chẳng thấy được một xu.
Kiếp trước, sau khi cô gái xuyên không chiếm được thân xác cô, công việc đó thực sự bị họ vừa dỗ dành vừa lừa đảo mà lấy đi.
Chẳng bao lâu sau, Tưởng Xuân Hoa giả vờ mang thai rồi dễ dàng chuyển giao công việc cho con gái bà ta, Chu Giai Huệ.
Đúng là những kẻ tính toán đến rơi cả hạt tính vào mặt người khác.
Thấy con gái đã tỏ ra mềm lòng, Chu Giang Sinh không hề nổi giận vì lời đề nghị "sư tử ngoạm" của cô, ngược lại ông ta còn dịu giọng nói tình cảm.
"Nguyệt Nhi, chúng ta là người một nhà, nhường công việc cho dì Tưởng mà còn lấy tiền thì nói ra khó nghe lắm.
”
“Thế này, con thích cái đồng hồ nào, cha sẽ mua cho con.
”
“Còn công việc, con cứ để dì Tưởng làm, hai người sắp xếp thời gian đến nhà máy làm thủ tục chuyển giao là được.
"