Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn


Dù không biết liệu mình có duyên để đáp lại tình cảm của anh hay không nhưng ít nhất ân nghĩa này, cô phải trả!
Cô muốn giúp Tạ Lệ có một cuộc sống dễ dàng hơn, hạnh phúc hơn trong những năm tháng thanh xuân.

Nghĩ đến Tạ Lệ, Kiều Minh Nguyệt không kìm được mà nở một nụ cười chân thành.

Vừa bước vào phòng, Kiều Minh Nguyệt lập tức khóa cửa lại và bắt đầu lục lọi, kiểm kê tài sản của mình.

Tên của Kiều Minh Nguyệt là do ông ngoại cô - Kiều Chấn Bang - đặt, có ý nghĩa là "vầng trăng duy nhất của nhà họ Kiều", thể hiện rõ sự cưng chiều mà cô nhận được.

Mỗi năm, gia đình luôn may cho cô ít nhất bốn bộ quần áo mới, tiền tiêu vặt cũng thường xuyên được cho vài đồng, thậm chí mười mấy đồng một lúc.

Sau khi ông ngoại qua đời và mẹ cô lâm bệnh, anh trai ruột của cô - Kiều Minh Xuyên - vì lo lắng cho em gái nên mỗi tháng đều gửi tiền về từ đơn vị, ban đầu là 10 đồng sau đó tăng lên 15 đồng.

Nhờ vậy, qua nhiều năm vừa tiêu vừa tích góp, cô đã dành dụm được một khoản tiền kha khá.

Kiều Minh Nguyệt lôi ra từ phía trong bàn học một chiếc hộp thiếc, phủi bụi trên đó.


Bên trong toàn là tiền O.

O.

Đồng 10 tệ và những tờ nhỏ lẻ cộng lại, tổng số tiền là 263 đồng 9 hào 2 xu.

Cộng với 500 đồng vừa moi được từ Tưởng Xuân Hoa, hiện tại cô đã có hơn 700 đồng tiền mặt.

Vào thời đại này, con số đó đủ để được coi là giàu có.

Nhưng Kiều Minh Nguyệt chưa dừng lại.

Sau khi đếm tiền tiết kiệm, cô lật chăn lên bò vào phía trong cùng của giường nhớ lại miếng ván gỗ cất giấu trong ký ức và lật nó lên.

Giữa miếng ván có một thanh trượt ẩn giấu.

Không biết ai đã làm nó nhưng khi kéo đúng cách một cái ngăn bí mật sẽ hiện ra.


Kiều Minh Nguyệt thò ngón tay vào và lấy ra một cái túi bên trong chứa hai quyển sổ tiết kiệm.

Có lẽ là vì cảm nhận được điều gì đó bất an, mẹ cô trước khi qua đời đã sớm giao lại sổ tiết kiệm của ông ngoại và của gia đình cho Kiều Minh Nguyệt, dặn dò cô không được để cha biết chuyện này.

Thực tế, Chu Giang Sinh cũng từng hỏi qua nhưng cô một mực khẳng định không biết.

Chu Giang Sinh nghĩ rằng mẹ cô đã giao toàn bộ số tiền đó cho con trai là Kiều Minh Xuyên.

Vì không dám đụng đến con trai, Chu Giang Sinh đành bỏ qua.

Nhưng sau đó, ông ta luôn dành cho cô những ánh mắt lạnh lùng trong một thời gian dài.

Nhớ lại, Kiều Minh Nguyệt cảm thấy buồn cười.

Chu Giang Sinh làm sao có thể vui vẻ được, cả mấy chục năm lương của ông ta đều nằm trong tay mẹ cô.

Giờ đây, ông ta tay trắng, mỗi tháng phải gom góp từng chút tiền lương.

Với mức lương 52 đồng mỗi tháng, sau khi mẹ cô qua đời, dù có tích góp hết sức cũng chỉ dành dụm được một hai trăm đồng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận