Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Mang Theo Không Gian Khuấy Đảo Thời Đại


Nguyên chủ từ nhỏ đã mất mẹ, ông bà ngoại cũng chẳng đoái hoài gì đến cô.

Ba cô thì lại càng tệ bạc, mới ba tháng sau khi vợ mất đã vội vàng rước người phụ nữ khác về nhà.
Ả đàn bà kia còn dẫn theo hai đứa con riêng, một trai một gái.
Người ngoài không biết, nhưng Lâm Kinh Nguyệt biết rõ, hai đứa trẻ kia chính là con ruột của người đàn ông này.
Thế là bọn họ trở thành một gia đình, còn Lâm Kinh Nguyệt, từ một đứa trẻ vốn đã không được chào đón, nay lại càng trở nên đáng thương, bị coi như người dưng.
Ai cũng có thể giẫm đạp lên cô.
Ban đầu, Lâm Kinh Nguyệt nhẫn nhịn, chịu đựng, cho đến một lần bị hai đứa con riêng của mẹ kế đánh đập dã man suốt hai tiếng đồng hồ, sau đó còn bị nhốt ngoài ban công suốt ba ngày liền.

Đến lúc cô kiệt quệ, chỉ còn thoi thóp, cô mới ngộ ra: thà sống một cuộc đời tự do tự tại, không sợ trời, không sợ đất còn hơn là cam chịu, nhẫn nhục!

Kể từ đó, gia đình họ Lâm bắt đầu những ngày tháng sóng gió.
Lúc đầu, Lâm Kinh Nguyệt vẫn thường xuyên chịu thiệt, nhưng khi cô lớn lên, sức lực càng mạnh mẽ hơn, thì tất cả mọi người trong nhà gộp lại cũng không phải là đối thủ của cô.
Bị đánh cho sợ, bọn họ cũng dần trở nên ngoan ngoãn.
Người đàn ông kia liếc nhìn Lâm Kinh Nguyệt, sắc mặt cô lúc xanh lúc trắng, ông ta dè dặt lên tiếng: ...Chuyện lần này con hơi quá đáng rồi đấy.

Con đẩy Nhu Nhu xuống sông, suýt chút nữa là con bé đã mất mạng, bây giờ nó vẫn còn đang nằm viện.

Ba chưa lĩnh lương, con đưa tạm cho ba ít tiền, viện phí còn thiếu một ít nữa."
Nói một hơi, người đàn ông kia trừng mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt.
Lâm Kinh Nguyệt cười khẩy: "Tôi không có tiền, ông muốn tìm ai thì tìm."

Nói xong, cô sập cửa lại cái rầm.
Người đàn ông suýt chút nữa thì bị đập vào mặt: “...”
Không moi được tiền từ Lâm Kinh Nguyệt, ông ta đành phải chửi rủa vài câu rồi bỏ đi.
Trong nhà không có tiền, Lâm Kinh Nguyệt tin mới lạ!
Cô ngồi trên giường, cười lạnh.

Hôm qua, nguyên chủ và Lâm Tâm Nhu cùng rơi xuống sông, nhưng không phải do cô đẩy, mà là do lúc rơi xuống, Lâm Tâm Nhu đã cố tình kéo cô theo.
Lâm Tâm Nhu biết bơi, đương nhiên không sợ.
Nguyên chủ thì lại là "gà mờ" trong khoản này, sặc nước suýt chết đuối, may mà cô kịp thời xuyên qua, bằng không thì...
Nhìn dòng sông phẳng lặng, Lâm Kinh Nguyệt mặc kệ Lâm Tâm Nhu, thản nhiên trở về nhà, pha một bát trà gừng nóng, sau đó đánh một giấc ngon lành đến tận bây giờ.
Cô xoa trán, thở dài.

Xuyên không đến cái thời đại thiếu thốn này, cô biết sống sao đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận