Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

"Tâm Ma Dẫn?" Cẩn Tiên công công sững sốt một chút, cảm giác suy nghĩ tựa như cũng bay tản ra...

Một trận hỏa hoạn diễn ra trong đêm tối, toàn bộ thành trì, vạn người đều đang kêu rên. Hắn một hài tử nhỏ bé chỉ biết kinh hoảng than khóc. Cha đứng ở trên tường thành giơ kiếm cuồng hống, vì đỡ cho hắn liền bị một mũi tên bắn trúng.

"Châu nhi.... Con trai ta... phải sống tốt." Cha đưa tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ sợ hãi của hắn, một lần cuối ngắm nhìn khuôn mặt hắn, nhắn nhũ với hắn.

"Phụ thân... phụ thân..." Hắn chỉ biết kêu gào khóc than khi cha hắn ngã xuống.

"Rốt cuộc là làm sao lại như vậy?"

Hắn cảm thấy trước đó chưa từng tuyệt vọng như thế, tất cả thân nhân đều mất mạng ở trong trận hỏa hoạn này, thành rất nhanh thôi sẽ bị công phá, đến lúc đó Đại Lương thiết kỵ sẽ đạp phá mảnh đất này, hắn sẽ bị roi ngựa quấn vào cổ, bị một đường kéo mà chết. Nghe nói Đại Lương binh sĩ hết sức tàn nhẫn, cho dù hắn chết, bọn họ vẫn sẽ đem da hắn lột ra... Thà khuất nhục chết đi như vậy, không bằng tự mình kết thúc. Hắn nhìn đoản kiếm trong tay.

"Hay là.... Cứ như thế này. Kết thúc đi!" Không bằng cứ chết đi như vậy... Một cái thanh âm nhẹ nhàng vừa nói.

Hắn bỗng nhiên liền cười.

Ánh mắt ngưng tụ từ từ lần nữa giải tán, ảo cảnh cũng nhanh chóng tiêu tán, Cẩn Tiên công công trở lại trong hiện thật, hắn nhìn kiếm trong tay nhẹ nhàng cười: "Khi đó, vẫn là một đứa trẻ yếu hèn ah. Cũng đã rất lâu không nghĩ tới ngày đó."

Vô Tâm bị đánh lui về sau, đứng không vững, tay ôm trước ngực lộ vẻ đau đớn, sầu thảm ca ngợi một tiếng: "Công công tâm như bàn thạch."

"Ngươi nghe nói qua Côn Luân chưa, đó là một nơi rất lạnh rất lạnh, quanh năm tuyết rơi, ngàn năm cũng sẽ không hóa. Ta ở nơi đó luyện kiếm sáu năm, lòng ta đã sớm lạnh cùng Côn Luân sơn tuyết. Tâm Ma Dẫn đối với ta mà nói thật không thể dùng." Cẩn Tiên công công, tay vuốt nhẹ theo lưỡi kiếm, nói.

"Chết đi!"

Cẩn Tiên công công giận quát một tiếng, quơ kiếm về phía Vô Tâm. Kiếm vừa vung lên, sương khí liền nhanh chóng thoát ra, đóng băng một đường hướng tới chỗ Vô Tâm. Vô Tâm vội bật lên cao né đi những mũi băng sừng sững nhọn hoắc đang tới.

Cẩn Tiên công công khẽ nhíu mày, đường băng kia liền nổ tung, những mảng băng cùng sương khí bao trùm lấy Vô Tâm. Hắn vội chắp tay, Bàn Nhược Tâm Chung hiện ra. Nhưng sương khí kia vẫn không lui đi. Ngược lại là bao phủ lấy chuông đồng, cùng lúc đóng băng nó.

Vô Tâm khốn đốn trong chuông đồng bị đóng băng, không thể tìm thấy tung tích của Cẩn Tiên công công.

"Ở phía sau." Quả Quả vội chạy ra, hét lên một tiếng, tiếp ứng cho Vô Tâm.

Nhưng vận tốc âm thanh của nàng vẫn không nhanh bằng kiếm khí của Cẩn Tiên công công.

Trước mặt Vô Tâm hư ảo chuông đang đóng băng đồng nhất thời bị Cẩn Tiên công công trên không tung người đánh xuống, chia năm xẻ bảy, Vô Tâm cũng bị một kích đó đánh bay thẳng vào tường.

Cẩn Tiên công công nhẹ chạm chân xuống sân. Liếc nhìn Vô Tâm thảm bại nằm giữa đống đổ nát trong bức tường hỏng.

Phía sau đao khí liền tới.

"Thú vị đây." Cẩn Tiên công công dùng kiếm chặn ngay hướng đao tới, cười một chút.

"Nói gì lắm thế?" Hòa thượng râu dài đánh ra một chiêu. Đem Cẩn Tiên công công kích xa về phía sau. Còn ông ta đứng chắn trước Vô Tâm.

"Xem đao!"

Hòa thượng râu dài lia đao, đánh tới. Một đao kích ra tựa hồ mọi thứ xung quanh đều vỡ vụn.

"Toái Không Đao!" Cẩn Tiên công công nhảy lên giữa không trung.

"Cẩn thận ah! Mau tránh đi!" Quả Quả thét lên mách bài.

Cẩn Tiên công công trên không đem sương khí đông lại thành mũi băng cùng lúc hướng về hòa thượng râu dài đánh xuống. Tuy được Quả Quả mách nước nhưng hòa thượng kia vẫn không thể né được mũi băng đang lao đến. Hòa thượng râu dài bị trúng một chiêu, liền ngã xuống đất.

Quả Quả bên trên nhắm mắt lắc đầu thất vọng. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt kinh ngạc nhìn về phía Quả Quả. Nàng thậm chí còn biết rõ Cẩn Tiên công công sẽ đánh ra chiêu gì? Ở hướng nào sao? Nàng không lúc nào không làm họ bất ngờ!

"Nếu là mười năm trước, ta thật sự không phải đối thủ của ông." Cẩn Tiên công công thẳng thắn nhận định. Hắn cũng không có ý xem thường một chiêu vừa rồi hòa thượng râu dài tung ra.

Cẩn Tiên công công bỏ qua hòa thượng râu dài đang gượng dậy trên đất, bước về phía Vô Tâm, nói. "Tiểu Vô Tâm, Pháp Diệp tôn giả cũng bại rồi. Sao không gọi các vị tiểu bằng hữu của ngươi xuống hỗ trợ?"

"Tên nương nương khang (từ cổ đại ám ý nam đồng tính) ẻo lả kia, ai cho phép ngươi gọi hắn Tiểu Vô Tâm." Quả Quả chân mày nhíu chặt lại, trỏ tay chỉ thẳng mặt Cẩn Tiên công công, gắt lên.

"Nha đầu! Là ngươi tác oai tác quái?" Cẩn Tiên công công ngước mắt nhìn lên, giọng điệu lạnh lẽo nhưng vẫn mang theo một chút hơi nóng, hỏi.

"Đúng vậy đó. Thì sao nào?" Quả Quả hai tay chống hông, vênh mặt lên trời. Ngữ âm đầy ngông nghênh, khiêu khích.

Đối diện với Phong Tuyết Kiếm đỉnh danh trên giang hồ, ở đây cao thủ cũng đã hoàn toàn bị hắn đánh bại hết. Vậy mà nàng cũng chưa biết sợ là gì? Lại còn ngạo nghễ như vậy! Đúng là hết nói nổi cái máu liều của Quả Quả. Đây cũng là tâm trạng chung của tất cả mọi người trong Đại Phạn Âm Tự. Họ thật muốn biết rốt cuộc nàng có bao nhiêu bản lĩnh mà lại ngông cuồng như thế?

"Cô chán sống rồi sao?" Tiêu Sắt tức giận mắng.

"Tự tìm chết!" Cẩn Tiên công công hướng mũi kiếm đến, gầm lên.

Lôi Vô Kiệt sững sốt một chút, lập tức một quyền đánh ra trước khi Cẩn Tiên công công xuất chiêu. "Liều thôi. Lên!"

Tiêu Sắt vừa quay lại cục diện đã thấy Lôi Vô Kiệt lao xuống bên dưới, hắn vội nhào tới ngăn cản kêu lên: "Không thể!"

"Lôi gia Vô Phương Quyền, tới!"

Cẩn Tiên công công tròng mắt căng lên khi phát hiện Tiêu Sắt trên mái đình, mà không hề chú tâm đến một quyền của Lôi Vô Kiệt. Thân hình chợt lóe, Lôi Vô Kiệt một quyền đi thẳng vào tường. Tử y trên thân Cẩn Tiên công công liền tan biến trả lại lục y như ban đầu.

"Tiêu Sắt, ngươi bị phát hiện rồi!" Quả Quả từ lúc nào đã đứng sau lưng Tiêu Sắt, hân hoan lên tiếng.

Tiêu Sắt lắc đầu thở dài một hơi. "Lắm lời!"

"Mau xuống đó đi!" Quả Quả ở phía sau liền co chân thủ thế đạp vào mông Tiêu Sắt khiến hắn rơi xuống sân. Trước khi hắn chuẩn bị tư thế xong đẹp đẽ để hạ người xuống.

Tiêu Sắt bất ngờ bị đạp xuống. Lúc đầu hắn có chút lúng túng, nhưng một giây sau đó liền định thần lại, xoay người chuyển hướng, hai tay ôm lên trước ngực, nhẹ nhàng tiếp đất cực ngầu, đi đến đứng bên cạnh Vô Tâm. Khi vừa an toàn đáp xuống, Tiêu Sắt không quên quăng cho Quả Quả một cái liếc mắt thật sắc.

Lúc này Quả Quả đã ngồi xuống mái đình, hai chân đung đưa. Vẻ mặt cười tươi hớn hở, quan sát tình hình bên dưới.

Cẩn Tiên công công một mặt sững sờ khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng Quả Quả co chân đạp vào mông Tiêu Sắt khiến hắn rơi xuống sân. Trong lòng Cẩn Tiên công công không khỏi rét lạnh. Hắn thật muốn hỏi, nàng có biết người bị nàng đạp xuống có thân phận cao quý đến dường nào không?

Hắn chính là Lục hoàng tử của Bắc Ly, Vĩnh An Vương Tiêu Sở Hà! Chỉ với thân phận hoàng tử cao cao tại thượng kia thôi đã khiến nàng hoàn toàn không thể chạm tới. Huống hồ gì hành động vừa rồi chính là đạp hắn? Càng không nói tới lại là đạp vào mông ah!

Điều đáng nói hơn nữa là, vị này đây còn chính là vị hoàng tử mà Đương Kim Thánh Thượng yêu quý nhất ah! Cho dù nàng thần thông quản đại đến mức có ngàn vạn cái đầu thì cũng không đủ cho đao phủ chặt xuống đâu ah!

Tiêu Sắt bấy giờ mới mở to rồi híp mắt nhìn đến Cẩn Tiên công công ở đối diện. Cẩn Tiên công công dần thu lại vẻ sững sờ kia, lăng lăng nhìn về Tiêu Sắt một hồi, không có mở miệng nói chuyện.

Lôi Vô Kiệt sau khi đâm đầu vào tường xong thì tự mình lòm còm đứng lên, đầu còn say sẩm, vừa mới nhìn lại chẳng qua là hắn một quyền đi vô ích, hắn cảm giác gò má có hơi đau nhói, nhẹ nhàng lau một chút, mò tới đứng bên cạnh hòa thượng râu dài cung tay phòng thủ.

"Lương Phong Suất Dĩ Lệ, Du Tử Hàn Vô Y." Cẩn Tiên công công thở dài, nhẹ giọng đọc câu thơ.

Vô Tâm chau mày, không hiểu ý hắn đột nhiên đọc bài thơ này là muốn ám chỉ điều gì?

"Chúng ta đi!" Cẩn Tiên công công quay người bỏ đi, đem kiếm cắm trở về trong vỏ, cơ hồ đều không có nhìn Vô Tâm một cái liền trực tiếp đi vào trong kiệu.

Dừng trước đỉnh cổ kiệu Cẩn Tiên công công nhẹ giọng nói: "Tiểu Vô Tâm, người của Cửu Long Tự rất nhanh thôi sẽ tới, ngươi hãy mau chạy đi thì hơn."

Vô Tâm nghe vậy thần sắc không thay đổi, chẳng qua chỉ nói: "Chạy không thoát được."

"Đúng. Mệnh của ngươi có thể chạy thoát. Nhưng mệnh của ngươi chạy không thoát." Cẩn Tiên công công nói xong, đi thẳng vào kiệu.

"Không phải đã nói ngươi không phép gọi hắn Tiểu Vô Tâm rồi hay sao???... Tên công công lì lợm này!" Quả Quả ngồi trên mái đình tức tối đập tay xuống mấy miếng gạch ngói, quát.

Linh Quân cùng Bá Dung nhìn lên Quả Quả ngỡ ngàng đến cả kinh không nói nên lời. Bốn tên tráng hán khốn hoặc trong ánh mắt, rồi mới nâng lên cổ kiệu, trực tiếp đi tới cửa Đại Phạn Âm Tự.

"Nha đầu cẩn thận cái miệng của ngươi." Cẩn Tiên công công ngồi trong kiệu, hắn không có vén rèm lên để gằn giọng mắng ra.

"Tạm biệt tên nương pháo xấu xí. Không hẹn ngày tái ngộ." Quả Quả giơ cao cánh tay vẫy vẫy chào. Vẻ mặt cũng không mấy thật ý.

"Đúng vậy, nếu lần sau gặp ngươi. Ta nhất định sẽ một kiếm giết chết ngươi." Cẩn Tiên công công một tay sờ lên kiếm, một tay siết chặt trên đùi. Sát khí rõ ràng theo thanh âm tỏa ra.

Quả Quả lè lưỡi, kéo mắt xuống làm trò châm chọc hướng theo đỉnh cổ kiệu của Cẩn Tiên công công.

Lôi Vô Kiệt nhóng người ngóng theo hướng cổ kiệu. Tiêu Sắt từ đằng sau đạp vào mông hắn một cái.

"Ngươi làm gì?" Lôi Vô Kiệt có chút bực bội quay lại hỏi.

"Ngươi điên rồi sao? Tùy tiện hướng về phía Phong Tuyết Kiếm xuất thủ. Ngươi có biết nguy hiểm đến mức nào không? Nếu vừa nãy Cẩn Tiên công công có tất sát chi tâm, ngươi bây giờ đã là một người chết!" Tiêu Sắt giận mắng.

"Tiêu Sắt ngươi đừng có ức hiếp tiểu đệ của ta." Quả Quả ngồi trên mái đình nhìn xuống liền lên tiếng bênh vực Lôi Vô Kiệt.

"Ta còn chưa nói tới cô. Còn cô nữa. Không biết trời cao đất dày. Dám mang hắn ra làm trò cười. Dám khiêu khích sát tâm trong hắn. Cô tưởng với võ công mèo cào và một chút Vu Thuật của cô có thể đối phó nổi hắn sao? Nếu không phải Lôi Vô Kiệt đánh quyền ngăn cản, thì giờ cô đã bị hắn xiên thành xâu thịt viên rồi. Đúng là muốn đi đầu thai sớm." Tiêu Sắt bước lên phía trước vài bước, chỉ thẳng vào mặt nàng, lớn giọng giáo huấn một trận ra hồn.

Mọi người trong sân được một phen tá hỏa. Hóa ra vị tiểu cô nương này võ công không tới đâu mà gan lại to như vậy??? Dám giỡn mặt với tử thần. Đúng là ngựa non háo đá!

"Cái gì mà một tí Vu thuật chứ??? Ta là một Cường Giả. Cường Giả đó nga! Một cái phất tay của ta cũng đủ để lấy mạng tên công công bóng lộ đó rồi." Quả Quả bị Tiêu Sắt mắng cho một trận như tát nước vào mặt, nàng tức tối phất tay quát lên.

"Cường Giả???" Mọi người trong sân một lần nữa kinh hãi khiếp vía. Vị cô nương này vừa mới bảo mình đạt được đệ tứ cảnh giới Cường Giả trong Vu thuật sao??? Họ không nghe lầm chứ??? Không phải Vu thuật của Vu tộc xưa nay không truyền cho người ngoài sao??? Cổ Hoạt Thành từ rất lâu cũng không còn xuất hiện trên giang hồ nữa. Vị cô nương này có phải đang nói khoác không??? Chuyện này làm sao có thể xảy ra???

Chương này phần lớn được trích từ chương 15: Bát Phương Thiên Ma Vũ và chương 16: Diêu Đầu Thánh Tăng trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui