[Bách Quỷ Dị Văn Hệ Liệt] Vĩnh Niên Kí

Lúc Vĩnh Niên tỉnh lại, thì phát hiện ra mình đang ở 1 chỗ lạ lẫm, tối đến độ giơ bàn tay ra cũng ko thấy được ngón. Vết thương trên người hắn đã thuyên giảm. Cái chân bị trật cũng đã đi đứng được tự nhiên. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện ra nơi này cái gì cũng ko có. Ko có cây, ko có đường, ko có Thái Tuế, ko có Hồ sinh, ko có yêu quái dọa người. Thử kêu to vài tiếng cũng ko có ai đáp lại cả.

Đây là nơi nào?

Mẫn nhi đâu?

Vĩnh Niên cúi đầu nhìn hai tay trống ko của mình, sự lo lắng nhất thời tràn ngập thân thể hắn. Lòng nóng như lửa đốt tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng theo trực giác đi đại theo 1 hướng, Mẫn nhi đang ở phía đước, hắn cảm nhận được 1 cách mãnh liệt là Mẫn nhi đang cầu cứu mình, liền dùng hết sức lực mà chạy đến.

Người dường như đụng phải thứ gì đó, là cửa. Nhưng Vĩnh Niên nhìn ko được, cũng ko quan tâm gì đến điều đó. Hắn cứ quay lại, cắm đầu cắm cổ mà chạy. Mặt ko đỏ, hơi ko gấp, chân cũng ko đau. Thân thể giống như chẳng có phản ứng gì cả, ngược lại còn thấy vô cùng thoải mái, như muốn bay lên được vậy.

Vĩnh Niên lơ mơ phát hiện ra chỗ này ko được bình thường. Hắn hình như đã quên gì đó rồi. Một cái gì đó rất quan trọng.

Là cái gì?

Hắn vỗ vỗ đầu, tất cả đều quy vào nguyên nhân là Mẫn nhi ko có bên cạnh. Tìm được Mẫn nhi thì tốt rồi, Vĩnh Niên mạnh mẽ trấn an mình.

Tiếp tục tiến về phía trước, lại đụng phải 1 vật gì đó giống như là cánh cửa. Lần này, Vĩnh Niên thấy một cái ***g sắt cực lớn, bốn phía đều dán bùa đặc cả. Mẫn nhi của mình đang nắm im lặng trong ***g. Nó cũng đã hóa thành hình người, mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt.

Lòng Vĩnh Niên nhói lên.

“Mẫn nhi…” Hắn mếu máo mở miệng, rất sợ hãi mình sẽ nhìn thấy 1 thi thể ko chút phản ứng.

“Nương…” Mẫn nhi run run đôi môi khô nứt nẻ, mắt miễn cưỡng hé ra 1 chút.

Thở ra 1 hơi nhẹ nhõm, Vĩnh Niên nghẹn ngào suýt khóc lên.

“Con ngoan, cố tỉnh lại, phụ thân sẽ cứu con ra.” Nói xong liền chạy đến gỡ ra mấy lá bùa ngoài ***g sắt. Chỉ lát sau, mấy phù chú kỳ quái kia đều biến thành giấy vụn dưới tay của Vĩnh Niên. Hắn xoay người bước vào ***g sắt, cẩn thận bế Mẫn nhi ra.

Trở lại vòng tay ôm ấp của mẹ mình, thật cảm thấy an toàn vô cùng. Mẫn nhi ôm lấy cổ của Vĩnh Niên mà cọ cọ vài cái. Hắn cũng sờ sờ lên mặt con, phát hiện cơ thể lạnh lẽo trước kia đang dần ấm lên, lòng nhất thời nhẹ nhõm ngay.

Chắc là do đặc thù của thái tuế, nên Mẫn nhi mới như thế. Trước đây, hễ nó mắc bệnh gì dù nặng hay nhẹ cũng rất mau liền bình phục. Chính là ko ngờ mất máu nhiều như vậy cũng có khả năng tự thân hồi phục. Thật ko khỏi ko cảm tạ thể năng kỳ lạ của thái tuế kia mà.

Vĩnh Niên ôm chặt Mẫn nhi 1 lúc lâu, mãi đến khi tim đập bình ổn trở lại, mới chịu cất bước hướng về phía trước mà rời đi.

Nhưng phải đi đâu đây?

Mẫn nhi đã trở lại cạnh mình rồi, nhưng Vĩnh Niên vẫn cảm thấy hình như mình vẫn còn thiếu thứ gì đó. Hắn đã quên mất cái gì vậy. Vật đó thật rất quan trọng, rất quan trọng đi….

Một nơi khác.

Trong cung điện lạnh lẽo có hai người đang kịch liệt tranh luận.

“Tộc trưởng, việc này ngàn vạn lần ko thể được! Ngài nên biết tiểu thái tuế chính là tiêu điểm tranh đoạt của bọn yêu quái. Giữ lại một ngày là tộc của chúng ta có 1 ngày nguy hiểm. Còn nữa, tội tình này sao có thể ko xem trọng được.” Lên tiếng chính là một lão già râu tóc bạc phơ, trên đầu còn có cặp tai dựng thẳng với nhúm lông xù, sau lưng lộ ra 1 cái đuôi dài thật dài. Ko cần nói cũng quá rõ ràng thân phận của lão rồi.

“Ta đã luyện thành cữu vĩ yêu hồ (~ cáo chín đuôi). Hơn phân nữa tộc đều là chỗ của ta. Vân Miểu cốc tương đối bí mật. Đến cả thái tuế kia còn ko biết, nói gì đến bọn yêu quái chứ!”

“Lỡ như bại lộ thì sao đây? Tộc trưởng ko thể như trước kia giăng một đại kết giới giấu bọn họ giữa thôn trang của nhân loại được….” Lão hồ ly gương mặt đầy u sầu quan tâm. Giữ thái tuế lại trong tộc là chuyện quá sức nguy hiểm. Lỡ như bọn yêu quái liên kết tấn công, hậu quả chỉ có thể là diệt vong toàn tộc.

“Không được, cùng một chiêu thức, đừng nói đến thái tuế, ngay cả lũ yêu quái bình thường cũng chưa chắc mắc mưu.” Hồ sinh lắc lắc đầu, phủ định ý kiến này. Bọn yêu quái đã biết đến sự tồn tại của phụ tử Vĩnh Niên. Thả bọn họ ra chỉ sợ có đi ko về.

Hay là, đưa bọn họ đến bên cạnh thái tuế đi?

Hồ sinh lại cảm thấy nhói lên trong lòng, một loại cảm xúc căm hận bỗng nhiên sinh ra.

Có máu của tiểu thái tuế rồi vẫn còn sợ pháp lực không đủ, ko đối phó được thái tuế hay sao. Ta vĩnh viễn đều ko thắng được y sao.

Nặng nề hừ lạnh 1 tiếng, vỗ bàn, sẵn giọng mà nói: “Đừng nói nữa, thái tuế dù gì cũng là thượng thần. Chỉ cần biết kiềm chế, ko cạn tàu ráo máng, giữ lại mạng sống của tiểu thái tuế, thì tộc ta cũng có thể vĩnh cữu trường tồn!”

“Nhưng….Người kia thì xử lý thế nào?”

“Hắn có ân với ta, ta muốn giữ hắn bên cạnh” Hồ sinh hề che giấu suy nghĩ của mình, mắt y hiện lên chút do dự. Ngày tháng vui vẻ ở thôn trang lúc trước đã ko thể nào trở lại được nữa rồi. Chuyện đã đến nước này, ngoại trừ buông tay, ngoài ra thật ko còn cách nào khác.

Tự mình cũng đã âm thầm chịu đựng lâu đến như thế. Thời điểm thử thách cuối cùng cũng đã đến rồi….

“Tộc trưởng ngàn vạn lần đều ko thể! Hắn bất quá cũng chỉ là….”

Hồ sinh ngăn ko cho lão nói tiếp: “Hắn đã ăn kỳ lân đơn. Hơn nữa còn có công lớn là hạ sinh thái tuế. Còn chưa đủ để ở cạnh ta sao?”

“Chính là ko phải cùng tộc, tâm tình đương nhiên ko tương xứng….”

Mắt Hồ sinh càng lúc càng mất kiên nhẫn. Ngay lúc này, một gã thị vệ bỗng hớt hãi chạy từ bên ngoài vào.

“Báo! … Chạy trốn! Bọn họ chạy trốn rồi!”

Vĩnh Niên ôm Mẫn nhi chạy trốn trong bóng tối. Tại sau đi mãi cũng ko thấy điểm dừng. Mẫn nhi còn ngẩng cái đầu nho nhỏ lên nói vài câu với hắn, chẳng bao lâu vì thân thể mệt nhọc đã lăng ra ngủ. Không gian bao la yên lặng đến đáng sợ, bên tai chỉ nghe tiếng bước chân của mình. Bốn bề tối đen, Vĩnh Niên ôm chặt Mẫn nhi trong tay, sự bất an càng lúc càng trỗi dậy mạnh mẽ. Tại sao nơi này lại tối đến thế? Rốt cuộc đây là chỗ nào?

Chân càng chạy nhanh hơn nữa, mong chờ có thể nhìn thấy 1 tia sáng phía trước. Chạy mãi, chạy mãi, thời gian chậm chạp trôi qua, hy vọng từ từ biến thành thất vọng, thất vọng dần hóa thành giận dữ, giận dữ cuối cùng chuyển thành sợ hãi.

Chẳng lẽ cả đời đều bị vây bởi chỗ này?

Cả người Vĩnh Niên run lên, hoảng sợ ôm lấy thứ duy nhất mà mình có trong bóng đêm bao la này. Đang lúc hắn sắp sửa mất hết hy vọng, thì trong không khí bỗng phản phất truyền đến hương thơm đến gay cả mũi. Hình như có 1 đóa hoa rực rỡ đang nở trước mặt mình. Các dây thần kinh của Vĩnh Niên run lên hướng theo mùi hương đó mà đi đến.

Cuối cùng cũng thấy được gì đó ngoài bóng tối. Lòng Vĩnh Niên vô cùng vui mừng, tựa như mắt mình đã thấy được cảnh đẹp nhất trần đời cũng ko bằng. Một biển hoa mênh mông vô bờ bến. Các loại hoa tranh nhau khoe sắc, gió nhẹ thoàng qua, vầng thái dương trên đầu thật rực rỡ….

Vĩnh Niên bước nhanh hơn.

[Đừng….]

Bỗng nhiên có tiếng nói chui vào đầu Vĩnh Niên

[Đừng….Bước đến….]

Tiếng nói đứt quãng ngập ngừng, tràn đầy lo lắng bất an.

[…. Nguy hiểm….]

Vĩnh Niên nhìn quanh, chẳng thấy gì cả, trên đầu bỗng nhiên tí tách đổ mưa. Hắn dùng tay che đầu, mới phát hiện trong tay cơ mang nào là cát.

[Đừng….]

“Ta nên chạy đi đâu đây?” Vĩnh Niên cất tiếng hỏi, giọng nói đầy nỉ non sâu lắng.

[Hướng….] Lới nói tiếp theo, rốt cuộc lại nghe ko được.

Vĩnh Niên cảm thấy như mình bị bỏ rơi. Bóng tối bất tận thật quá đáng sợ. Hắn cuối cùng cũng chịu ko được mà bước chân hướng về phía trước.

[Đừng….] Âm thanh hổn hển thoát ra như ngăn cản. Vĩnh Niên làm như chẳng thèm nghe nữa, cứ liều mạng bước tiếp lên. Trong bóng đêm bỗng xuất hiện một cơn lốc xoáy khổng lồ, cuốn lấy toàn bộ mọi sự vật vào trong nó.

Vĩnh Niên hét lên thật chói tai, cố liều chết giãy dụa. Muốn chạy thật nhanh tránh xa lốc xoáy. Nhưng nó cứ như một cái mạng nhện. Biết rõ mình bị nguy hiểm, nhưng ko thể động đậy, chỉ có thể bất lực nhìn đối phương từ từ ăn mình.

Mẫn nhi, phụ thân thật xin lỗi con!

Vĩnh Niên ôm chặt Mẫn nhi, hối hận trào dâng.

Rào rạt rào rạt….

Không trung lần thứ hai lại rơi xuống mưa cát. Chỉ chốc lát sau bỗng có 1 chiếc roi dài ngoẵn trắng xoa bắt đầu rơi xuống. Vĩnh Niên thấy thế bất chấp tất cả tay trái ôm chặt Mẫn nhi, tay phải nắm lấy đầu roi kia.

Chiếc roi như có linh tính, quấn chặt lấy tay của Vĩnh Niên, kéo hai cha con bọn họ thoát ra khỏi cơn lốc xoáy từ từ rút lên trời.

Trong nháy mắt, mắt tiếp xúc với ánh sáng chói lọi. Vĩnh Niên không thích ứng kịp nên nhắm chặt lại. Bên tai bỗng nghe được tiếng gào lên đầy giận dữ: “Sao ngươi ngốc thế? Đã bảo ngươi đừng đi hướng đó rồi mà, còn ngu đến độ chạy vào đó chịu chết!” Lúc nhìn thấy gương mặt thân quen cũng là lúc đưa đầu đón nhận một trận mắng chửi ào ào đỗ xuống.

Vĩnh Niên như bị quây lấy bởi ảo giác, tỉnh tỉnh mơ mơ mà mở miệng: “Thái tuế!”

Khóe môi Hạng Bàn run rẩy. Đối với cách xưng hô như vậy, y thật chẳng hài lòng chút nào.

“Là Hạng Bàn!”

Một đôi mắt sắc bén đảo qua lòng của Vĩnh Niên. Hắn đang thật cẩn thận mà ôm chặt Mẫn nhi. Vĩnh Niên cũng cảm nhận được ánh mắt của y. Tinh thần hắn trong nháy mắt liền căng thẳng, cảnh giác mà lui ra sau, bày ra vẻ mặt có thể liều mạng bất cứ lúc nào.

Hạng Bàn thật dỡ khóc dỡ cười.

“Vĩnh Niên, đó là con của ta.” Ta sẽ không hại nó đâu áh. Hạng Bàn lòng đầy ủy khuất, nhưng lại thấy Vĩnh Niên vừa rồi đã trải qua không ít chuyện đáng sợ, nên nhìn đâu cũng sợ là chuyện đương nhiên. Thế là, y tự nhiên lại muốn nhích lại gần hắn thêm chút nữa (=.=ll)

Vĩnh Niên cũng hơi thả lõng người, nhưng tay vẫn ôm lấy Mẫn nhi ko chịu buông.

“Này, Mẫn nhi bị thương rất nặng, để ta truyền chút linh khí cho nó….” Hạng Bàn thật cẩn thận bước đến, Vĩnh Niên vẫn đề phòng nhìn y trừng trừng mà lui về sau thêm nữa bước.

Mày Hạng Bàn nhăn chặt lại, ko dám bước thêm nữa, chỉ là vẫy tay 1 cái, phát ra 1 vầng sáng trắng dịu dàng. Vĩnh Niên lại khẩn trương. Hạng Bàn chỉ cười trấn an, tay nhẹ nhàng đẩy 1 cái, ánh sáng bỗng hóa thành làng khói nhẹ từ phía dưới nâng lấy Mẫn nhi lên, ấp ôm lấy lấy bọn họ vào trong, rồi rất nhanh biến mất.

Vĩnh Niên lo lắng sờ sờ trán nó, thấy thân nhiệt nóng hơn bên ngoài một chút, giây tiếp theo thì mặt mày hắn đều đỏ cả lên.

Ừhm….

Mẫn nhi miễn cưỡng phát ra tiếng làm nũng, hơi vặn vẹo thân hình, thay đổi vị trí 1 chút, rồi lại tiếp tục ngủ thiếp đi trong lòng Vĩnh Niên.

Tuy nó ko mở mắt, nhưng cũng đủ để Vĩnh Niên yên tâm, lòng nhất thời nhẹ đi rất nhiều. Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra, ánh mắt nhìn Hạng Bàn đã mất đi sự căm thù.

“Ngươi mệt rồi, để ta bế nó cho.” Hạng Bàn cố gắng phá vỡ bức tường phòng thủ của Vĩnh Niên. Ko ngờ vừa nghe đến đây, hắn lại như bị giẫm phải đuôi, mà ôm Mẫn nhi chặt hơn nữa. Thật giống như gà mẹ đang bảo vệ con mình, sợ có người nào đó bỗng nhiên bay đến cướp mất nó đi.

Thấy thế, Hạng Bàn cười khổ, cũng không bắt buộc mà nói: “Muốn bế thì cứ bế đi. Nhìn ngươi nhếch nhách như vậy, chúng ta về nhà nghĩ tạm thôi.”

Nhếch nhác?! Vĩnh Niên khó hiểu, cúi đầu nhìn lại mình 1 lượt. Quần áo sạch sẽ chỉnh tề, đến 1 hạt bụi cũng ko bám vào nữa mà.

“Nếu ngươi cứ đi tới như vậy là ko xong đâu.” Hạng Bàn hơi cười cười nói: “Ngươi phải nhớ….”

“Nhớ cái gì?” Vĩnh Niên có chút bực mình, thật ko hiểu được Hạng Bàng đang nói gì.

Hạng Bàn nhìn hắn 1 cái ý vị thật cao sâu.

“Ta thì chẳng sao cả. Nhưng vật đã đánh mất đối với ngươi mà nói là vô cùng quan trọng đi. Mau mau nhớ lại 1 chút. Này, ai cũng chẳng thể giúp ngươi được.”

Vĩnh Niên đầu đầy hỗn hoạn. Hạng Bàn nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

“Đừng nóng vội, chúng ta về nhà rồi từ từ nghĩ. Ngươi thật sự đã quá mệt mỏi rồi.

Vĩnh Niên cẩn thận đáng giá sơ qua Hạng Bàn. Hung thần này có thể tin được ko? Hắn bất an nghĩ thầm. Do dự 1 lúc lâu, cuối cùng cũng quyết định ký thác thân mình vào vòng tay rộng lớn kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui