Bách Quỷ Tập

Yêu
quái nói, thầy mo đưa hắn đến đây nói sẽ đưa hắn đến chỗ rất gần ca ca hắn, hắn
xuất hiện ở dưới lầu công ty của Hồ Lộ, điều này chứng tỏ ca ca hắn nhất định
sống ở đó, bởi vậy chỉ cần đến đó tìm thì sẽ nhanh có kết quả thôi.

Nhưng
mà!

“Cậu
không thể thế này mà đi được.” Hồ Lộ kéo thiếu niên, thiếu niên bất mãn nhìn
cô, Hồ Lộ giải thích, “Cậu ăn mặc thế này quá thu hút sự chú ý…” ra ngoài cùng
người như vậy sẽ bị cười chết thôi.

Thiếu
niên suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi nói không sai, nhập gia tùy tục.” Hắn
dừng một chút, rồi lại tràn đầy tự tin nói, “Thị nữ, hầu hạ ta thay y phục đi.”

“Chẳng
phải cậu nói không nợ nhân tình sao!”

“Ngươi
là thị nữ của ta, không còn thuộc phạm trùngười nữa. Có
thể có cơ hội hầu hạ ta thì phải vui đến phát run đi chứ, con người nhỏ bé.”

Cái tên
này… Hồ Lộ cắn răng, hận đến mức máu huyết sôi sục, nhưng nhìn móng tay sắc
nhọn và đôi mắt đỏ của hắn, Hồ Lộ lại nén lửa giận đang ngùn ngụt, lấy trong tủ
quần áo ra một cái áo tay ngắn và một cái quần jean.

“Đây là
quần áo lần trước em họ tôi đến chơi còn để lại, chắc cậu mặc được đó.”

“Chậc,
thị nữ vô năng.” Thiếu niên nhìn cô chê bai, bộ dạng bất lực vô cùng, lắc đầu
thở dài cầm lấy quần áo đi vào phòng.


Hồ Lộ
nắm tay, cô thật muốn móc đôi mắt khiến người ta tức giận của tên tiểu quỷ này
ra.

Thiếu
niên thay quần áo xong, lúc đi ra khiến cho Hồ Lộ phải sáng mắt một phen. Quả
nhiên, khuôn mặt họa thủy thì bất kể ở trong tình huống nào đều là vũ khí giết
người vô hình. Cô ho nhẹ một tiếng, dịch chuyển tầm mắt: “Cậu qua đây tôi chải
đầu cho, chút nữa phải đội cái mũ này che tai lại.”

Lần này
thiếu niên phối hợp ngồi xuống. Hồ Lộ không ngờ hứng gió phơi nắng nhiều ngày
như vậy mà đầu tóc của tên này vẫn mềm mượt, có thể chải từ đầu đến cuối, quả
nhiên… ông trời không công bằng mà! Hồ Lộ vừa chửi thầm vừa chải, không ngờ
thiếu niên đột nhiên chụp tay Hồ Lộ. Nhìn móng tay sắc nhọn của hắn, Hồ Lộ sợ
hãi lắp bắp: “Làm… làm làm gì?”

“Chỉ có
thê tử mới có thể chải tóc cho phu quân từ đầu đến đuôi.” Thiếu niên nghiêm túc
đáp, “Đây là cấm kị. Chú ý một chút đi thị nữ.”

Hắn thả
cô ra, Hồ Lộ thở phào, nhỏ giọng than thở: “Yêu cầu nhiều quá đi…”

Nhưng
mà cũng chỉ phải nhịn một lúc thôi.

Sau khi
đưa thiếu niên ra cửa, Hồ Lộ luôn nghĩ cách, cô muốn tìm một nơi nhiều người
khiến tên này bối rối rồi vứt hắn lại. Cô về nhà thu dọn đồ đạc, mấy ngày nay
tìm đại khách sạn ở là được rồi, hắn muốn tìm người nên chắc không có nhiều
thời gian bám lấy cô đâu.

Hồ Lộ
cho rằng kế hoạch của mình rất hoàn mỹ nên cô cười rất tươi.

Nhưng
điều cô không ngờ là công phu bám lấy người khác của tên này lợi hại ngoài dự
liệu, có mấy lần suýt đá được hắn trong dòng người thì lại bị nắm lấy tóc. Hồ
Lộ lo lắng vò đầu, còn thiếu niên cũng hơi bực bội.

“Sao
ngươi như đứa trẻ vậy, cứ đi lạc mãi.”

Trong
lòng Hồ Lộ nóng vội mắng: “Bà đây mà giống như đứa trẻ đi lạc được thì cũng che
miệng cười thầm rồi. Chẳng phải mẹ cậu đây muốn đi mà không được đây sao!”

Thiếu
niên không biết lòng Hồ Lộ rối như tơ vò, hắn ngang ngược nắm tay Hồ Lộ, lòng
bàn tay ấm nóng khiến Hồ Lộ ngẩn ra. Hồ Lộ chưa từng cho ai biết cô năm nay 25
tuổi nhưng vẫn còn là xử nữ, giống như cô sẽ không bao giờ cho ai biết, mối
tình đầu của cô chưa từng xuất hiện vậy. Những chuyện như bị con trai nắm tay
như thế này, hình như sau lần du xuân cuối cùng hồi tiểu học thì đã biến mất
khỏi cuộc đời cô rồi.

Hồ Lộ
dần dần đỏ mặt. Cô… cô bị một thiếu niên trêu ghẹo.


“Nắm
chắc lấy.” Thiếu niên bực bội nói, “Còn đi lạc nữa là ta đập ngươi đó!”

Một câu
nói phá vỡ mọi giả tưởng của Hồ Lộ, cô giật giật khóe miệng, tâm trạng muốn bán
thứ hàng này đi ngày càng mạnh mẽ. Trận đầu tiên thất bại, cô bắt đầu suy nghĩ
phương pháp khác, phân tán sự chú ý của hắn, sau đó… đá hắn đi.

“Này,
cậu muốn tìm huynh trưởng, nhưng mà huynh trưởng cậu trông thế nào cũng phải
cho tôi biết chứ.”

“Con
người hạ đẳng không nhìn thấy huynh ấy đâu.”

“Cái
gì?”

“Ca ca
ta bị chín tên đạo sĩ đánh tan hồn phách, hồn tán tứ phương, ta đã ngưng tụ hồn
phách còn sót lại rồi, chỉ còn một hồn lưu lạc dị thế, chỉ có tìm được hồn này
thì hồn phách của ca ca ta mới được hoàn chỉnh, huynh ấy mới có thể vào luân
hồi, có được cuộc sống mới.”

Hồ Lộ
gật đầu: “Vậy tức là người anh mà cậu tìm chỉ là một quỷ hồn, quỷ?”

“Không
sai.”

Hồ Lộ
gần như bất chấp thể diện, lập tức ôm ứng cột đèn gần mình mà khóc: “Không, cậu
đừng hại tôi, tìm người là một chuyện, tìm quỷ lại là chuyện khác, tôi nhát
gan, bị dọa là đi đời đó.”

Thiếu
niên bị sức mạnh đột ngột của cô giật cho loạng choạng, hắn nhíu mày nhìn cô:
“Thị nữ, ngươi thật chẳng ra gì.”

“Không
còn mạng thì ra gì để làm gì.” Hồ Lộ nghẹn ngào, “Còn nữa, tôi tên Hồ Lộ.”


Thiếu
niên giơ giơ móng tay nói: “Hồ lô, ta không có nhiều thời gian để phí với
ngươi, chặt tay hay chặt cái tên mà ngươi đang ôm đó, chọn một đi.”

Trong
lòng Hồ Lộ thầm nói trái phải gì cũng chết thôi, vậy là cô gan lỳ, nhắm mắt
nói: “Cậu chặt đi, tôi chết rồi thì không cần hầu hạ cậu nữa, không cần nấu mì
gói cho cậu nữa!”

Nghe
thấy hai chữ mì gòi, thiếu niên hơi chùn bước, hắn bực bội vò đầu: “Được rồi
được rồi, ngươi dắt ta đi để ta quen đường rồi thì ta tự đi tìm. Mỗi ngày ngươi
hầu hạ ta chải đầu ăn uống là được.” Nghe điều kiện này Hồ Lộ mới thả lỏng tay
một chút.

“Thật
sao?”

“Diệp
Khuynh Thành ta chưa từng nuốt lời.”

Ánh
nắng ngày hè đổ xuống khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu niên, lúc này Hồ Lộ mới
biết tên của con yêu quái này, Diệp Khuynh Thành, quả thật là khuynh thành
tuyệt sắc.

Nhưng
mà…

“Sao
cậu lại lấy tên con gái?”

“Hồ lô,
ngươi muốn chết à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận