Bạch Si

Hai ngày sau khi ta nhận được thông báo tiến vào chung kết thì nhận được điện thoại của Neil.

“Bác sĩ đã xem qua báo cáo ngươi gửi, tình huống so với mong đợi còn tốt hơn.” Hắn nói, “Phần máu bầm tích tụ trong não đã tiêu biến một phần, phần còn lại diện tích khá lớn, bác sĩ kiến nghị mang bệnh nhân chuyển tới bệnh viện Nhật Bản để theo dõi thêm, họ sẽ quyết định nên phẫu thuật lấy nó ra hay không.”

“Bác sĩ có kiến nghị chúng ta lúc nào nên đi không?” Ta hỏi.

“Vẫn nên tiến hành cành nhanh càng tốt.” Hắn trả lời, “Bác sĩ nói hắn bốn tháng qua khôi phục rất khá, nhưng để tránh di chứng, đại não sau khi bị tổn thương nếu hơn nửa năm mới điều trị thì cơ năng của nó đã định hình rồi, khi đó nếu tiến hành phẫu cũng không hiệu quả nữa.”

Ta im lặng vài giây, không nói gì thêm.

Trong phòng khách, tiếng cười của A Địch, Tiểu Lục và Lục Bách Đông truyền tới, mấy phút trước rõ ràng ta hãy còn  tham dự cùng họ, thế nhưng hiện tại, ta cảm giác bản thân đang đứng tại một ốc đảo xa xăm nhìn về phía đó.

“Bác sĩ có nói phục hồi như cũ là ý gì không?” Câu hỏi khiến ta nghẹn trong lòng, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra.

Sau đó ta mua hai vé máy bay khứ hồi đến Tokyo, một cho Lục Bách Đông, còn lại cho mẹ của ta.

Thởi gian dự tính khi Lục Bách Đông nằm viện vừa vặn diễn ra trận chung kết, ta đương nhiên không có biện pháp tự mình đến Nhật bản cùng với hắn, nên đành phải phiền mẫu thân đại nhân ngự giá thân chinh đi một chuyến, thuận tiện để hắn và phụ thân liên lạc với nhau khi cần thiết.

Có lẽ vì khoảnh khắc ly biệt gần kề, ta và Lục Bách Đông ở cùng nhau càng thêm dính. A Địch tấm tắc nghi vấn khi thấy tính cách của ta đổi thay quá lớn, đối với Lục Bách Đông trở nên ngoan ngoãn phục tùng, về nghi vấn của hắn, ta cũng chỉ cười qua chuyện.

Không biết từ lúc nào, ta bắt đầu có thói quen mất ngủ.

Mỗi ngày, vào buổi tối, lúc hắn đã ngủ say, đến lượt ta mở mắt.

Hắn ngay trước mắt của ta như vậy, chân thật như vậy, chỉ cần mở mắt ra, ta liền có thể nhìn thấy hắn.

Vì vậy ta luyến tiếc không muốn nhắm mắt lại.

Mỗi ngày, trời vừa sáng, ta nhìn ánh dương quang xuyên qua cửa phòng, chậm rãi từng tấc, từng tấc một rọi lên gương mặt của hắn.

Hắn rất mẫn cảm, lông mi thật dài rung động, ta biết một khắc sau hắn sẽ tỉnh lại, nên liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Quả nhiên mấy phút trôi qua, ta cảm giác được hơi lạnh từ đôi môi của hắn. Tiếp theo đó, ta sẽ vờ như bị hắn hôn tỉnh, hai chúng ta nằm trên giường, yên tĩnh nhìn nhau.

Ngày trôi qua chân thật, chỉ cần hồi tưởng thôi đã cảm thấy hạnh phúc, nhưng ta vẫn phải đếm ngược. Mỗi lần trên lịch đánh dấu gạch đi một con số, khoảng thời gian hạnh phúc của ta dường như sẽ chết như một phần nào đó. Một góc sâu thẳm trong tâm hồn.

Rốt cục thì lằn gạch màu đỏ và xanh đã kề sát bên nhau, chuyến bay của Lục Bách Đông  là ngày mai.

Đêm hôm đó, ta thức trắng. Trái tim ta dâng lên một cỗ tịch mịch, ta nhẹ nhàng vươn tay vuốt lông mi của hắn. Như ta mong muốn, khi đầu ngón tay ta vừa chạm vào, hắn liền mở mắt, ánh mắt tinh anh không hề mang đến cảm giác lơ mơ vừa mới dậy, hiển nhiên hắn cũng không  ngủ được.

“Đi Nhật bản rồi, ngươi sẽ trở về sao?” Ta hỏi hắn.

Hắn nâng ngón tay của ta, hôn lên, rất ôn nhu, “Ta đương nhiên sẽ quay về.”

“Ngươi đến Nhật bản, tuy là kẻ người gặp người thích hoa gặp hoa nở, cũng sẽ không bị kẻ khác câu hồn chứ?” Ta nhìn hắn, sau đó nhếch miệng, “Ngươi sẽ luôn nhớ về ta, đúng không?”

Hắn quay lại nhìn ta, đôi mắt đen sâu thẳm, ta không hiểu được ánh mắt hắn muốn nói điều gì.

“Nếu ngươi không thích ta đi Nhật bản, ta không đi.” Hắn dùng giọng nói cam kết, khiến ta hoàn toàn trầm mặc.

Ta không nhìn hắn nữa, ta xoay người nhìn lên trần nhà. Hắn cũng không ép hỏi ta thêm, hắn luôn luôn như vậy, im lặng chờ đợi ta phản ứng.

Căn phòng quá mức im lặng, đến nỗi kim phút dịch chuyển cũng có thể gây tiếng vang, ta trở mình, bước chân xuống giường, móc ra trong một chiếc túi gần đó một chiếc hộp màu đen. Trong chiếc hộp nhung này chính là thứ mà có người từng nói với ta, trên toàn thế giới này, chỉ có một cặp nhẫn duy nhất, ta thô lỗ đẩy chiếc nhẫn luồn vào ngón trỏ của hắn.

“Nếu như ngươi thực sự muốn ở lại Nhật bản, đem nó gửi về Đài Loan cho ta.” Ta nói, giọng điệu như một lời tuyên thệ chắc chắn.

Hắn im lặng nhìn ta, không trả lời cũng không cự tuyệt ta. Từ từ, hắn cúi đầu xuống hôn ta, ta nhắm mắt lại.

Ta đương nhiên biết, nếu như hắn thực sự muốn chạy, một chiếc nhẫn làm thế nào có thể giữ được hắn đây? Nhưng ta giống như là đứa trẻ nhỏ tham luyến mùa hè, chỉ cần mình đắm chìm trong ánh nắng ấm áp và nhấm nháp cây kem ngọt ngào, thì mùa đông vĩnh viễn sẽ không tới.

Ta nghĩ hắn đã biết, lời nói dối này của ta thật vụng về.

Hắn tựa như mùa hè nóng bức, rồi đây sẽ rời xa ta. Hơi ấm đó, ánh sáng đó một khi biến mất, trong tim ta sẽ chỉ còn lại mùa đông dài đằng đẵng.

Từ nay về sau, ta sẽ vì hắn mà sống trong mùa đông.

Ta đợi chờ.

Chờ một ngày mùa hè của ta sẽ trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui