Bạch Tuấn Thành không mở miệng nói chuyện, lúc này thư ký gõ cửa tiền vào, nói một câu ở bên tai Bạch Tuấn Thành.
Bạch Tuấn Thành luôn che giấu biểu cảm rất sâu, nhưng lần này anh không kiềm chế được kinh ngạc, lập tức đứng dậy:
“Xin lỗi, tôi ra ngoài nhận điện thoại.”
Có chủ tịch là tai mắt của chủ tịch Vương, cho rằng là vấn đề tài chính, lập tức trả lời:
“Chuyện gì quan trọng hơn cả cuộc họp vậy?”
“Vấn đề tài chính.”
Bạch Tuấn Thành không muôn giải thích nhiều, nhưng vẫn phải nói.
Chủ tịch tai mắt đó vừa nghe quả khai là như thế, bèn hỏi thêm:
“Vấn đề gì? Mọi người ở đây đều là chủ tịch, đều có quyền được biết về vấn đề tài chính của công ty.”
Bạch Tuấn Thành nhìn mấy chủ tịch khác, thấy mọi người đều có vẻ mặt tò mò.
Ông Bạch cũng có chút tò mò, bọn họ vẫn hành động sao lại có vấn đề về tài chính được?
Bạch Tuấn Thành cầm điện thoại ngồi, xuống nói:
“Tập đoàn Mạc Thị muốn đầu tư một tỷ cho chúng ta.”
Một câu khiếp sợ bốn phía.
“Mạc Thị nào? Là Mạc Thị mấy ngày trước sắp phá sản sao?” Có chủ tịch hỏi.
Bạch Tuấn Thành gật đầu.
“Bọn họ có liên quan gì đến chuyện này? Không phải bọn họ vừa mới ổn định lại sao?”
Bạch Tuấn Thành lần nữa gật đầu.
Có người khó hiểu hỏi: “Mạc Thị và Bạch Thị có quan hệ gì?”
Bạch Tuấn Thành: “Không quan hệ gì cả.”
Chỉ là hai nhà có quan hệ thông gia mà thôi.
Ông Bạch nghe được tin tức này cũng khiếp sợ, sau đó là cảm động, thông gia như vậy là phúc của bọn họ.
Không ai biết gia sản của nhà họ Bạch, Giai Kỳ càng không biết, chuyện này nhất định là Giai Kỳ về nhà nói cho hai vợ chồng Mạc Thị biết, vậy mà hai người họ lại có thể gắng sức dốc được một tỷ đầu tư cho bọn họ, ông Bạch không biết nên nói thế nào, nhìn từ góc độ thương nhân thì vợ chồng Mạc Thị rất ngốc, nếu Bạch Thị phá sản tốt xấu gì cũng có Mạc Thị chống đỡ, không đến mức sau này chịu tội.
Nhưng về góc độ riêng tư thì lại rất cảm động.
Hành động này của Mạc Thị là trói buộc bọn họ lại một chỗ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Bỗng nhiên Bạch Tuấn Thành nhớ lại buổi sáng Giai Kỳ trang điểm, trong lòng bỗng ấm áp lạ thường.
Cô vợ bé rất tốt bụng, rất dễ thương, và anh cũng rất thích.
Bạch Tuấn Thành đứng dậy rời khỏi phòng họp, gọi điện thoại cho ba vợ.
Lúc Bạch Tuấn Thành trở về, nhìn thấy trong phòng họp yên tĩnh .Chủ tịch tai mắt hỏi:
“Khi nào tiền sẽ đến tài khoản?”
Bạch Tuấn Thành đáp: “Một tỷ của Mạc Thị đã vượt qua cổ phần của tất cả cổ đông ở đây cộng lại.”
Bạch Tuấn Thành nói xong dừng lại khiến cho mọi người hoảng sợ, đây là có ý gì?
Chủ tịch tai mắt không hài lòng:
“Đây… đây là sao? Xem thường chúng tôi à?”
Bạch Tuấn Thành nói: “Tôi sẽ không đồng ý đầu tư của Mạc Thị.” Nói xong, anh đứng dậy rời đi.
Ông Bạch nghe được chuyện vợ chồng Mạc Thị bỏ ra một tỷ đầu tư, trong lòng có tính toán, hơn nữa tính toán này ngày càng bành trướng, ông ấy không có sắc mặt tốt với mấy chủ tịch ngồi đây, bọn họ có thể hợp tác với nhà họ Bạch đã là ơn lớn, hiện tại ông Bạch muốn thu hồi ơn này lại:
“Mấy vị chủ tịch, Bạch mỗ cũng đã nghĩ rõ, sau này bất kể công ty phồn vinh hay là suy bại, tôi cũng không thể chi phối được, hơn nữa bọn tôi sẽ không nhận đầu tư của Mạc Thị, nếu các người cảm thấy lo lắng thì hôm nay có thể hủy hợp đồng, tôi sẽ không cần tiền vi phạm hợp đồng của mọi người, hơn nữa trong vòng năm phút tiền sẽ đến tài khoản của mấy người, nếu như có chủ tịch đồng ý đánh cược với ba con bọn tôi thì tôi rất cảm ơn.”
Chủ tịch tai mắt nói đùa: “Chủ tịch Bạch, đây là chuẩn bị thanh lý sao?”
Ông Bạch gật đầu: “Chính là có ý này.
Những chủ tịch ngồi ở đây, dù các người lựa chọn như thế nào, Bạch mỗ đều hiểu.
Cửa ải khó khăn của công ty là do hai ba con bọn tôi tạo thành, không nên để mọi người gặp nạn.”
Chủ tịch tai mắt: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ hủy hợp đồng.”
Cả phòng họp bắt đầu ồn ào.
Có người cũng đề nghị: “Tôi cũng hủy hợp đồng.”
“Tôi cũng hủy hợp đồng.”
Chưa đầy mười phút, chủ tịch muốn hủy hợp đồng ký vào thư luật sư, quả thật chưa đến năm phút, tiền của bọn họ đều đã được chuyển vào tài khoản.
Mọi người đều lấy được tiền của mình, lúc này trong lòng như muốn sụp xuống.
Ông Bạch nhìn người phụ nữ hơn ba mươi tuổi duy nhất không hủy hợp đồng hỏi:
“Chủ tịch Lý, cô hủy hợp đồng không?”
Chủ tịch Bạch: “Không hủy, Vương Huy phản bội công ty, cậu ta nên bị trừng phạt, đây là chuyện cậu ta nên làm, bởi vì một mình Vương Huy sai làm mà chủ tịch Vương hủy hợp đồng, còn tình cảnh nguy hiểm của công ty, tôi nghi ngờ Vương Huy bán đứng thông tin công ty có phải sự chỉ đạo của ba vợ cậu ta hay là chủ tịch Vương phản bội công ty.
Còn nữa, mấy chủ tịch không có đầu óc đều hủy hợp đồng theo, đều chỉ lo lắng đến lợi ích trước mắt, không nghĩ tới sau này trong nhà chủ tịch Vương có công ty, ông ta chỉ là đầu tư cho Bạch Thị, cho dù ông ta thu hồi đầu tư thì công ty nhà ông ta vẫn có thể kiếm tiền, còn Lý Trân Trân tôi thì không giống vậy, tôi chỉ có chút tiền này, sau khi rút về, tôi sẽ không còn đường sinh tài, trung tâm quản lý tài chính thì lại cảm thấy không đáng, nếu tôi muốn đầu tư thì tôi lại khai bộ thời gian và sức lực đi điều tra thị trường, điều tra công ty khác, tin rằng rất nhiều chủ tịch ở đây và tôi đều giống vậy, tôi không có nhiều sức như vậy, hơn nữa tập đoàn Bạch Thị là sản nghiệp mà từ khi bắt đầu tôi đã đi theo, cho nên tôi quyết định vượt qua giai đoạn khó khăn này với công ty.”