"Quân Đàm chỉ là một lính nhỏ, tiền lương của lính nhỏ có thể bao nhiêu? Sau này còn cưới vợ nữa, sao anh lại ngu ngốc như vậy!”
Bạch Tuấn Thành nghe đến muốn cười nhưng lại cười không ra tiếng, những lời này được nói ra từ miệng của một cô gái hai mươi tuổi sao, trong lời nói Giai Kỳ đều là suy nghĩ cho anh, suy xét cho người nhà anh, thậm chí không tiếc người nhà mình.
Bạch Tuấn Thành không cảm động là giả.
Bạch Tuấn Thành trấn an nói:
“Giai Kỳ, em nghe tôi nói trước, bình tĩnh lại"
Giai Kỳ hít sâu một hơi, nhưng vẫn tức giận:
“Anh nói đi, em nghe.”
Bạch Tuấn Thành nói: “Nhẫn, dây chuyền, vòng đeo tay của mẹ cộng lại mấy tỷ, em cảm thấy chúng ta thiếu tiền sao?”
Giai Kỳ: “Đó là do em gạt bọn họ.”
Bạch Tuấn Thành nói: “Nhưng chuyện em lừa gạt là thật! Người đàn ông bí mật mua lại đó là tôi với ba.”
Giai Kỳ không tin: “Anh đừng lừa em.”
Bạch Tuấn Thành nói: “Căn cơ của nhà họ Bạch luôn ở nước ngoài, chắc chắn trước đây em đã lên mạng tra qua.”
Giai Kỳ hơi sốt ruột: “Em đã lên mạng tra qua, nhưng trên mạng việt rất ảo, em nhìn cũng không tin, sau khi hai chúng ta kết hôn, em thấy trong nhà vốn không thần bí như vậy nên biết trên mạng là giả, nhất định là các người bỏ tiền ra xin biên tập cho Bạch Thị chút thần bí.”
Bạch Tuấn Thành nói: “Em nên kiểm tra xem biên tập viên đó là ai.”
Giai Kỳ nói: “Mặc kệ anh ta là ai, anh đừng chuyển chủ đề, nói chuyện chính đi.”
Bạch Tuấn Thành nói: “Được rồi, bàn chuyện chính.
Người bí ẩn mua đồ trang sức đó chính là mẹ.
Bạch Thị quả thật đúng như lời nói trên mạng.”
Giai Kỳ nghe thấy giọng điệu quả quyết của Bạch Tuấn Thành, hỏi:
“Vậy anh còn cần đầu tư gì?”
Bạch Tuấn Thành giải thích: “Ông nội là tướng quân, Quân Đàm lại tham gia quân đội, cả nhà chúng tôi đều có liên quan đến chính trị, căn cơ của Bạch Thị luôn ở nước ngoài, tài sản hùng hậu, nếu như trực tiếp rót nguồn vốn lớn vào trong nước thì sẽ bị quốc gia hiềm nghi, sau đó sẽ bị điều tra thời gian dài, hơn nữa sẽ có khả năng gặp tới những phiền phức không nên có, theo lý mà nói thân phận của ông nội không nên sáng lập công ty, nhưng chúng tôi lại có Bạch Thị, chúng tôi đã suy nghĩ đến danh tiếng của ông nội và tiến trình của Quân Đàm, chúng tôi về nước phát triển chắc chắn sẽ cần dùng đến nguồn vốn lớn nên ba mới đề nghị hợp tác mở công ty, sau đó phát hiện không hợp nên mới cho giải tán hết.”
Giai Kỳ có chút mơ màng: “Tài sản ở nước ngoài của anh được bao nhiêu? Mà anh lại dám nói lớn tiếng như vậy.”
Bạch Tuấn Thành nói: “Chưa tính, có thể là nhiều hơn một quốc gia phát triển!”
Giai Kỳ nắm lấy tay Bạch Tuấn Thành:
" Anh nói kỹ cho em nghe.”
Bạch Tuấn Thành cười lắc đầu nói: “Khống chế cảm xúc của em lại.”
Giai Kỳ gật đầu.
Hai ba tiếng sau…
Chỉ nghe Giai Kỳ nói một câu: “Em được gả vào hào môn rồi sao?”
Bạch Tuấn Thành “xụyt” nở nụ cười:
“Em mới biết à.” Tiện thể nhéo mặt Giai Kỳ.
Trong đầu Giai Kỳ có chút không xác định, nhưng đã đồng ý với Bạch Tuấn Thành là sẽ không ầm ĩ.
Giai Kỳ mơ màng đi ra khỏi văn phòng.
Bạch Tuấn Thành đuổi theo:
“Đi đâu vậy?”
“Hả? Về nhà”
“Đợi lát nữa rồi đi, lát nữa tôi cũng trở về."
“Anh không làm sao?”
“Em về một mình tôi không yên tâm.”
Giai Kỳ thẹn thùng, cúi đầu xoa lòng bàn tay Bạch Tuấn Thành:
“Có gì mà lo lắng chứ, kỹ thuật xe của em rất tốt.”
Bạch Tuấn Thành kéo Giai Kỳ vào văn phòng.
Thư ký ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô Mạc thật sự rất tức giận.
Giai Kỳ nhàm chán ngồi trên sofa, đi tới đi lui:
“Lúc nào thì anh tan làm?”
Bạch Tuấn Thành nói: “Sốt ruột rồi sao?”
“Ừm, nhàm chán.”
Bạch Tuấn Thành nói: “Gần đây có một trung tâm mua sắm, em đi dạo chút đi, lát nữa cùng trở về.”
Giai Kỳ nhấc túi xách lên đi thẳng lên tầng một của trung tâm thương mại.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, Giai Kỳ túi lớn túi nhỏ trở về chia cho nhân viên đồ ăn nhẹ.
Nhưng mọi người đều không dám ăn.
Giai Kỳ bảo: “Ăn đi.”
Cô gái thư ký: “Cô Mạc, công ty có quy định giờ làm việc không được ăn vặt.”
Giai Kỳ: “Quy định quỷ gì chứ? Ai quyết định vậy?”
Cô gái thư ký: “Chậc, là tổng giám đốc.”
Giai Kỳ lấy một gói khoai tây chiên, sau khi mở ra, vừa ăn vừa nói:
“Đều ăn đi, công ty ba tôi cũng có quy định này, nhưng lén ăn không bị phát hiện là được.
Tôi chắc chắn sẽ không báo cáo đâu.”
Nhân viên văn phòng tổng giám đốc đều rất thích Giai Kỳ, có nhân viên lén chỉ vào camera giám sát cách đó không xa.
Giai Kỳ quay đầu lại nhìn thấy: “Các người ăn trước đi, để tôi đi vào thương lượng với tổng giám đốc.”
Nói xong, cô thu hồi đồ ăn vặt vừa mở ra, sau đó ôm một đống đồ ăn vặt của mình đi vào văn phòng.
“Bạch Tuấn Thành, anh quy định thời gian đi làm không được ăn vặt sao?” Giai Kỳ hỏi.