Bạch Tuấn Thành đáp: “Ừm.”
Giai Kỳ: “Em mua đồ ăn vặt cho bọn họ nhưng bọn họ đều không dám ăn, hây, anh bỏ quy củ này đi.
Hoặc là anh xem như mình mờ mắt đi.”
Bạch Tuấn Thành nhìn túi lớn phía sau cô đều là đồ ăn vặt:
“Em đến trung tâm thương mại mua cái này sao?”
Giai Kỳ gật đầu: “Ừm, sao vậy?”
Bạch Tuấn Thành nói: “Em ăn từ từ thôi, để bọn họ tan làm rồi ăn.”
Giai Kỳ đi tới làm nũng: “Đừng mà, tan làm sẽ không ngon đâu.”
Bạch Tuấn Thành nói tiếp: “Lại chưa xé bao bì.
Em nghe lời đừng quậy.”
Giai Kỳ ra sức nịnh nọt: “Chồng, mọi người làm việc chăm chỉ cả buổi sáng, chỉ ăn ngày hôm nay thôi, không có lần sau đâu.”
Bạch Tuấn Thành nói: “Ăn đồ của em đi.”
Giai Kỳ ôm cánh tay Bạch Tuấn Thành, liên tục lắc lư khiến Bạch Tuấn Thành không thể làm việc:
“Ông xã, em đã khen với bọn họ, nói chắc chắn anh sẽ để cho bọn họ ăn, anh hãy nể mặt em một chút đi.
Chỉ một lần thôi!”
Bạch Tuấn Thành không nói gì nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể làm gì được đây?
Mặt mũi của vợ là lớn nhất!
Bạch Tuấn Thành đứng lên, Giai Kỳ lập tức ôm chặt lấy cánh tay Bạch Tuấn Thành:
“Anh làm gì vậy?”
Bạch Tuấn Thành nói: “Tôi không ra ngoài nói, bọn họ dám ăn sao?”
Giai Kỳ ôm cổ Bạch Tuấn Thành, vì vấn đề chiều cao mà chỉ hôn được lên cổ Bạch Tuấn Thành:
“Chồng, yêu anh chết đi được.”
Cổ Bạch Tuấn Thành bị đôi môi ấm áp phủ lên như lông vũ nhẹ nhàng đảo qua.
Bạch Tuấn Thành đi ra ngoài nói:
“Không có lần sau.” Dường như cũng là nói với Giai Kỳ.
Nhân viên phòng tổng giám đốc vui mừng.
Bạch Tuấn Thành trở lại văn phòng, không tìm thấy Giai Kỳ, chỉ có mấy gói đồ ăn vặt chưa mở ra ở trên bàn trà cùng một gói khoai tây chiên đã bị xé ra, cánh cửa phòng nghỉ lại còn mở ra.
Bạch Tuấn Thành sải bước đi qua, thấy Giai Kỳ đang ôm đồ ăn vặt còn nguyên, nhét tủ này một chút, ngăn kéo kia một chút.
“Em đang làm gì vậy?” Bạch Tuấn Thành hỏi.
Vân Thư nói: “Cất ở văn phòng của anh, lần sau em đến sẽ ăn.
Bạch Tuấn Thành không từ chối, chỉ nhìn lấy Giai Kỳ, xoay xoay một hồi, không còn chỗ để nhét nữa.
Tạ Mẫn Hành chỉ vào đồ ăn vặt đã không còn chỗ đề trong lòng cô nói: “Những thứ còn lại đều mang về nhà ăn.” Giai Kỳ nói:
“Không được.
Mang về nhà chắc chắn mẹ sẽ nói em là đồ ăn vặt không an toàn, mắt vệ sinh, không lành mi: Tạ Mẫn Hành nói: “Em rất hiểu mẹ đó.”
Vân Thư gật đầu, sau đó hỏi: “Cái này làm sao đây?”
Bạch Tuấn Thành khoanh hai taytrước ngực:
“Em ăn đi.”
Tròng mắt Giai Kỳ đảo quanh, cẩn thận suy nghĩ hỏi:
“Bạch Tuấn Thành, buổi chiều anh còn đến công ty không?”
Bạch Tuấn Thành không nói gì, cần dùng đến anh thì anh là chồng.
Không cần thì chính là Bạch Tuấn Thành!.
Dù anh thật sự là Bạch Tuấn Thành, nhưng nghe thể nào cũng không kìm được.
Giai Kỳ thấy anh không để ý tới mình, lập lúc cười với anh:
“Ông xã, buổi chiều anh đến em cũng đến với anh.” Nói xong còn chớp chớp mắt.
Bạch Tuấn Thành hắng giọng:
“Em đến làm gì?”
“Bưng trà đưa nước cho anh được không?” Giai Kỳ đặt đồ ăn vặt ở trên giường, đi qua lắc lắc cánh tay Bạch Tuấn Thành chớp chớp mắt làm nũng.
Bạch Tuấn Thành nở nụ cười, cười không giải thích được, dù sao tâm trạng cũng rất tốt.
“Tôi đi làm, còn nửa tiếng nửa là tan làm.”
Giai Kỳ biết Bạch Tuấn Thành đã đồng ý, lập tức gật đâu:
“Ông xã vất vả rồi!”
Về đến nhà, Bạch phu nhân nhìn thấy Bạch Tuấn Thành và Giai Kỳ cùng nhau trở về, có chút tò mò:
“Sao đột nhiên trở về vậy? Sao Giai Kỳ lại đi cùng con?”
Ngày thường Bạch Tuấn Thành sẽ không trở về vào buổi trưa.
Bạch Tuấn Thành cởi bỏ nút âu phục, vừa cởi âu phục vừa nói:
“Hôm nay việc không nhiều lắm nên trở về, buổi chiều lại đến công ty.”
Giai Kỳ nhận lấy âu phục Bạch Tuấn Thành cởi ra, thay giày:
“Mẹ, con đến công ty tìm anh ấy."
Bạch phu nhân gật đầu: “Cơm sắp xong rồi, đi rửa tay mau ăn cơm đi.”
Giai Kỳ: “Vâng mẹ, Nhi Nguyệt đâu?”
Bạch phu nhân: “Có lẽ ở trong phòng, mẹ cũng không biết con bé đang làm gì nữa.
Giai Kỳ nhìn Bạch Tuấn Thành, sau đó nói với Bạch phu nhân:
“Mẹ, con đi xem một chút.”
“Đi đi.”
Giai Kỳ treo áo khoác của Bạch Tuấn Thành lên rồi đi tìm Bạch Nhi Nguyệt.
Cô đẩy cửa ra thấy Bạch Tuấn Thành đang ngây ngô bên điện thoại di động.
“Nhi Nguyệt, em sao vậy?” Giai Kỳ hỏi.
Bạch Nhi Nguyệt nhìn thấy Giai Kỳ, cuống quýt giấu điện thoại di động:
“Chị dâu, sao chị vào được vậy?”
“Cửa không khóa.
Em sao vậy? Cười khúc khích với điện thoại di động.”
Ánh mắt Bạch Nhi Nguyệt nhìn xung quanh, không dám nhìn vào mắt Giai Kỳ:.
“Không gì cả.”
Giai Kỳ cũng không hỏi nhiều, trong lòng chắc chắn biết có chuyện.
Giai Kỳ nói: “Mau đi rửa tay, sắp ăn cơm rồi.”
Trong phòng ăn, vì ăn đồ ăn vặt quá nhiều nên Giai Kỳ không thấy đói bụng, cô chỉ ôm chén nhìn cơm nhai từng hạt..