Lưu Hàn Lam phát hiện hô hấp của cô ta có chút không thuận, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi:
“Tốt lắm sao?”
“Tôi không dám khen cô ấy, khen thì sẽ nở mặt, nhưng đầu óc rất thông minh, là một cô gái nhanh nhẹn.”
Đây là lời dài nhất mà Bạch Tuấn Thành nói sau khi hai người họ gặp mặt, mỗi câu mỗi chữ đều không thể rời khỏi Giai Kỳ.
Giai Kỳ không ăn nhiều cơm, chỉ ăn nhiều thịt, cho nên đứng ở trong phòng đi tới đi lui, vừa xem như tiêu thức ăn vừa đợi người.
Mãi đến gần mười giờ, Bạch Tuấn Thành mới trở về.
Giai Kỳ đứng ở cửa, hai tay chống thắt lưng không cho Bạch Tuấn Thành đi vào phòng.
Tay Bạch Tuấn Thành đút túi đứng ở cửa:
“Làm gì vậy? Làm thần cửa sao?”
Giai Kỳ ôm hai tay trước ngực, đi về phía trước, khom người tiến sát trước người anh hít mũi, lại đi lui phía sau anh, dán mặt lên hít mũi ngửi ngửi, lúc này mới mở miệng:
“Trên người anh có mùi yêu tinh, không thả đi.”
Bạch Tuấn Thành buồn cười, sao vừa ngửi đã xuất hiện yêu tinh rồi vậy:
“Yêu tinh gì?”
“Có mùi hương của nước hoa Dior mới nhất.
Anh đi gặp ai vậy? Chắc chắn là nữ.”
Giai Kỳ vừa mới mua chai nước hoa này, chắc chắn mùi hương không phải của cô.
Bạch Tuấn Thành đặt bàn tay lên trán Giai Kỳ, đẩy “mũi chó” trên người ra nói:
“Mũi thính đó.” Nói xong, anh trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Giai Kỳ sắp phát điên, đột nhiên ý thức được cô không có tư cách quản Bạch Tuấn Thành, lúc này mới dừng ý nghĩ lại.
Bạch Tuấn Thành còn đợi Giai Kỳ đi quấy rầy anh, hỏi là ai, không ngờ Giai Kỳ đã trở về phòng ngủ ngồi trên sofa, ăn táo, xem điện thoại di động, hoàn toàn không để ý tới anh.
Nhưng cô không để ý tới anh, anh lại chủ động đến trả lời cô.
Bạch Tuấn Thành hỏi: “Em đang xem gì vậy?”
Giai Kỳ trả lời: “Cổ phiếu.”
“Có biết xem không?” Bạch Tuấn Thành nghi ngờ Giai Kỳ.
“Không biết, thì tôi dạy em."
Giai Kỳ lắc đầu như trống gạt nước: “Đường K thuộc mức độ bình thường, nhưng em có tuyệt chiêu.
Không cần anh dạy.”
Cô nói xong chớp mắt, tiếp tục xem điện thoại di động.
Bạch Tuấn Thành tắm rửa xong, thấy Giai Kỳ vẫn còn duy trì tư thế xem điện thoại di động, bản thân không thú vị rời đi:
“Tôi đên phòng sách, xem không hiểu thì hãy đi tìm tôi.”
“Ừm, đi đi.” Giai Kỳ ước anh đi càng sớm càng tốt.
Chân trước Bạch Tuấn Thành vừa đi, chân sau Giai Kỳ đã đi xuống lầu, ở trong phòng Bạch Nhi Nguyệt, phát hiện cô bé vẫn đang cười ngây ngô với điện thoại di động.
“Nhi Nguyệt? Nhớ ai à?” Giai Kỳ tựa lưng vào chiếc ghế của Bạch Nhi Nguyệt.
Bạch Nhi Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy Giai Kỳ xuất hiện, cuống quýt thu hồi điện thoại di động, sợ Giai Kỳ phát hiện ra gì đó:
“Chị dâu, chị đến làm gì vậy?”
“Xem em nhớ nhung ai đó.” Giai Kỳ thoải mái trả lời.
Bạch Nhi Nguyệt vội vàng nhìn ra ngoài cửa xem có người giúp việc hay không, sau khi xác định không có ai mới thở phào nhẹ nhõm:
“Chị dâu, mời chị rời đi cho!” Còn duỗi ra cử chỉ mời đi.
Giai Kỳ đứng dậy muốn rời đi:
“ Ay da, không biết mẹ đã ngủ chưa? Tìm mẹ nói chuyện thôi.”
“Chị dâu, chị dâu, chị mau quay lại.
Đến đây.” Bạch Nhi Nguyệt chân trần đuổi theo Giai Kỳ, chặn ở cửa, lại mời Giai Kỳ về phòng.
“Có chuyện gì vậy?” Giai Kỳ hỏi.
Bạch Nhi Nguyệt thẳng thắn một phần:
“Chẳng phải là dựa vào bản thân đề trở về Thương Kiều sao.
Em đang tìm cách.
“Em cười ngây ngô với điện thoại thì có cách gì?”
“Em nói chuyện với bạn, cậu ấy đã đưa ra chủ ý giúp em.”
“Ồ”
Tiếng ồ này của Giai Kỳ có ý đùa giỡn.
Mặt Bạch Nhi Nguyệt đỏ như lửa đốt đám mây.
Hai người họ lại ầm ĩ trong phòng nửa ngày, Giai Kỳ vốn muốn chuyên hóa chuyện lung tung trong đầu, kết quả lại bị đuổi về phòng.
Bạch Tuấn Thành đã vào phòng nằm, thấy cô trở về, tay lật tờ báo không ngừng:
“Còn tưởng lại muốn tôi bế em về chứ.”
“A, toàn thân mùi nước hoa, em không thèm anh bế đâu.”
Bạch Tuấn Thành ngước mắt lên:
“Em ghen sao?”
“Không có.”
Trả lời quá nhanh, tiết lộ suy nghĩ nhỏ trong lòng, ánh mắt Giai Kỳ nhìn xung quanh:
“Anh xem em là ngốc sao? Ghen ai không ghen, đi ghen anh làm gì? Mặt mày anh cũng lớn đó.”
Nói xong, Giai Kỳ đưa tay gãi tóc, cảm thấy lời giải thích của cô hơi dư thừa, cảm giác như vẽ chân cho rắn.
Mà Bạch Tuấn Thành lại cảm thấy lời giải thích này như điểm mắt cho rồng.
Giai Kỳ cảm thấy không thể nói nữa, cho nên trực tiếp lên giường kéo chăn:
“Ngủ thôi.”
Bạch Tuấn Thành nhìn túi thịt phồng lên bên cạnh nhướng mày, cánh tay dài của anh duỗi tắt đèn bàn, phòng ngủ chìm vào mảng tối tăm, tim đập nhanh hơn không dám xoay người, ánh mắt người đàn ông phía sau như ngọn đuốc nhìn cả người cô khó chịu.
Không đúng, sao cô lại ở trên giường chứ?
Giai Kỳ phản ứng lại, ôm chăn rụt người bò xuống giường, tìm được sofa thì vui vẻ nằm xuống.
“Sao không ngủ với tôi?”
"Trên người anh có mùi yêu tinh, em không muốn ngủ với anh.
Em yêu ghế sofa.”
Giai Kỳ đắp chăn mỏng xoay người trên sofa..