Bạch Tuấn Thành không muốn nói dối, càng không muốn giải thích, cho nên ngồi dậy nhìn Giai Kỳ trên sofa hỏi:
“Em biết Đàm Nhạc sao?”
“Biết.”
“Em nói cho anh ta biết chuyện chúng ta kết hôn sao?” Bạch Tuấn Thành chất vấn.
Giai Kỳ không biết Bạch Tuấn Thành quen biết Đàm Nhạc như thế nào, cô trả lời:
“Nói rồi, người đầu tiên em nói chính là anh ấy.
Anh yên tâm, anh ấy tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Bạch Tuấn Thành nguy hiểm nheo mắt lại nhìn về phía Giai Kỳ:
“Sao em chắc chắn anh ta sẽ không tiết lộ ra ngoài?”
“Vì em dùng não đoán được.
Chắc chắn ngay cả ba, anh ấy cũng không nói.”
Lúc này Giai Kỳ đã có chút buồn ngủ nên ngáp dài ngáp ngắn.
Bạch Tuấn Thành bước xuống giường ngồi một ở một góc sofa, tầm nhìn như có thể nhìn rõ khuôn mặt Giai Kỳ trong bóng tối, anh hỏi:
“Sao em biết?”
"Dùng não đoán.”
Nói xong, Giai Kỳ đã chìm vào trạng thái ngủ.
Bạch Tuấn Thành nhìn cô:
“Giai Kỳ?, Giai Kỳ?”
Không ai trả lời.
Đã ngủ thiếp đi.
Bạch Tuấn Thành nhìn Giai Kỳ ngủ, bản thân cũng không biết tại sao lại cười ngốc.
Hình như nhìn thấy cô tâm trạng sẽ rất tốt, không có áp lực, chỉ có nụ cười và ánh sáng.
Bạch Tuấn Thành nâng đầu cô lên, dùng cánh tay của mình làm gối ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô.
Nhớ đến những lời hôm nay của Lưu Hàn Lam, Bạch Tuấn Thành lại rụt cánh tay lại, thôi ngay ý nghĩ muốn bế Giai Kỳ lên giường.
Trong đêm tối, có những chuyện càng ngày càng không thể làm theo bản thân, không biết từ lúc nào mà đã bước ra khỏi con đường ban đầu.
Bạch Tuấn Thành dựa trên sofa, rõ ràng phòng ngủ rất tối nhưng anh cứ như kính hiển vi, có thể nhìn thấy vẻ ngọt ngào của Giai Kỳ khi ngủ, có thể nghe thấy hơi thở nhè nhẹ thanh khiết của cô.
Phía bên kia, đêm nay là một đêm khó ngủ đối với Lưu Hàn Lam.
Trời vừa sáng, Giai Kỳ thấy mình vẫn ngủ trên ghế sofa, vỗ vỗ ngực nhỏ giọng nói:
“May mà không mộng du.”
“Chào ông nội, chào mẹ, chào Quân Đàm.”
Giai Kỳ thấy chỉ có ông nội Bạch, Bạch phu nhân với Bạch Quân Đàm ở phòng ăn thì lập tức chào hỏi từng người một.
Qua một đêm Bạch phu nhân cũng bình tĩnh lại:
“Mau ăn cơm đi.”
"Nhi Nguyệt đâu mẹ?” Giai Kỳ hỏi.
Ông Bạch với Bạch Tuấn Thành có khả năng đi sớm, không thấy là chuyện rất bình thường, nhưng có lẽ Bạch Nhi Nguyệt vẫn đang nằm trên giường.
“Vẫn chưa dậy, để mẹ đi gọi con bé.
Mọi người ăn trước đi.” Bạch phu nhân đứng dậy nói.
Sau khi Bạch phu nhân rời đi, ông nội Bạch mở miệng:
“Giai Kỳ, nghe ba con nói lần này nhân viên công ty nghỉ sớm hai ngày đều là công lao của con."
“Không phải đâu ông nội, còn có công lao của chồng con.”
Giai Kỳ biết rõ người già thích tiểu bối có dáng vẻ gì, Giai Kỳ sẽ có dáng vẻ như vậy, khiến ông nội Bạch thích vô cùng.
Ông nội Bạch: “Tốt tốt, đứa trẻ ngoan.
Hôm nay con có hẹn không?”
Giai Kỳ nghĩ rồi nói bé: “Tối hôm qua đã hẹn Nhi Nguyệt buổi chiều đi dạo phố.”
Ông nội Bạch: “Dô, cháu dâu của ông bận rộn quá, muốn hẹn cháu còn phải hẹn trước.”
Giai Kỳ làm động tác quái đản:
“Nhưng nếu ông nội hẹn, là đèn xanh, dù là ai cũng phải xếp sau ông nội.”
Ông nội Bạch cười thoải mái, nhưng vẫn nói:
“Nếu hai đứa đã hẹn thì cứ đi.
Ông nội không sao.”
Giai Kỳ gật đầu: “Vâng, ông nội.”
Bạch Nhi Nguyệt vuốt tóc, xuất hiện trên bàn ăn, Giai Kỳ hỏi:
“Tóc sao vậy?”
“Ò, đêm qua gội đầu xong, không sấy tóc đã ngủ.”
Giai Kỳ nói: “Lát nữa gội lại là được.”
Ăn cơm xong, Giai Kỳ mượn danh tiêu thức ăn cùng Nhi Nguyệt đi làm chuyện trộm gà trộm chó.
“Thật sự phải như vậy sao, chị dâu?”
“Không như vậy thì em muốn thế nào? Em còn cách khác không?”
“Chị dâu chị mau một chút, đừng để mẹ phát hiện, đến lúc đó hai chúng ta sẽ xong đời đó.”
"Nhi Nguyệt, giúp chị chắn gió.”
Bạch Nhi Nguyệt gật đầu.
Giai Kỳ quấn dây trong sân, bỗng hết dây.
Giai Kỳ nói: “Nhi Nguyệt, chị đã nói không đủ mà.
Thiếu nhiều lắm.”
“Ay dô, chị dâu em đã sớm nói không đủ rồi."
Giai Kỳ nói tiếp: “Đi cởi, bây giờ ra ngoài, buổi trưa đi ra ngoài ăn không trở về nữa.”
Bạch Nhi Nguyệt nhìn thấy bóng dáng mẹ, nhỏ giọng cảnh cáo Giai Kỳ:
“Chị dâu chị mau xuống đây, mau mau, mẹ đến rồi.”
Giai Kỳ xoay người nhảy một cái, ngồi xổm trong bụi hoa, Bạch Nhi Nguyệt cũng vậy.
Bạch phu nhân không phát hiện có hai đứa nhỏ, tự lẩm bẩm:
“Vừa rồi còn nhìn thấy hai đứa đó ở chỗ này, sao bây giờ lại không có ai vậy.”
Sau khi Bạch phu nhân rời đi, Bạch Nhi Nguyệt với Giai Kỳ liếc nhau một cái mới đi ra.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Giai Kỳ xách túi xách lên, đi ra ngoài.
Bạch Nhi Nguyệt nói chuyện với mẹ ở trong phòng khách:
“Mẹ, con với chị dâu đi ra ngoài mua chút đồ, sắp qua năm mới hai bọn con vẫn chưa mua quần áo.”
Bạch phu nhân nói: “Ăn cơm trưa rồi đi.”
“Mẹ, bọn con chỉ đi một lúc thôi.
Ăn trưa xong mới đi thì thời gian quá ít.”
Bạch phu nhân nói: “Được rồi.
Bảo tài xế đưa hai đứa đi.”
Bạch Nhi Nguyệt nói: “Mẹ, chị dâu sẽ lái xe.”
Bạch phu nhận lập tức nhỏ giọng hỏi: “Có phải đều là con bé dạy con nói không?”.