Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Mộc Tây bất mãn nói: "Thịt rơi thành như vậy, cậu cũng không sợ người nhà Tiểu Bạch ghét bỏ, ôm thật không có cảm giác rồi! Về sau lão tử ngày ngày làm bữa tiệc lớn dinh dưỡng nuôi cậu trở lại, cũng không tin cậu không lên cân!"

"Vậy cũng không cần." Quý Nghiên kính sợ lui mấy bước ra khỏi cô. "Mấy đồ ăn cậu làm, mình không phải là phàm phu tục tử mà hấp thụ được. Vẫn là lưu cho người khác thôi." Nói qua mắt vô tình hay cố ý xẹt qua bóng dáng đang ngồi một góc trên ghế sa lon trầm mặc.

Mộc Tây chỉ nghe ra nửa câu đầu ý ở bề mặt, nửa câu sau không thèm chú ý. Cô nhíu mày, khí thế mười phần nói: "Cậu coi thường lão tử, lão tử cũng biết nấu ăn rồi."

"Vâng, sẽ nấu. . . . . . Mỳ ăn liền sao!"

"Mẹ nó, Quý cô nương, không có đánh cậu một chút da lại ngứa đúng không?" Mộc Tây cắn răng nghiến lợi nói.

Hàn Niệm chen vào nói: "Cô nương Tây Tây thân yêu, cô có phải quên chuyện chính rồi hay không?"

Lời còn chưa nói hết, ánh mắt Mẫn lão đại lạnh lùng quét đến, giống như hắn đoạt bà xã của anh ta.

Hàn Niệm vô tội nhớ lại quá khứ.

Cũng bởi vì một lần kia, hình tượng hắn ở trong lòng anh ấy đã bị kéo vào danh sách đen cả đời, rõ ràng thì cũng đã rõ ràng rồi không trở lại được sao? Chẳng lẽ anh ta sợ hắn làm cái gì với Mộc Tây hay sao?

Mộc Tây vỗ trán một cái. "A, đúng rồi, còn chuyện quan trọng! Cô nàng Quý cậu rất chờ mong phải không?"

Quý Nghiên mờ mịt hỏi: "Quan trọng cái gì?"

"Ah, cậu không biết?" Mộc Tây nói qua nhìn về phía Bạch Thắng."Anh không có nói cho cô ấy biết sao?"

Bạch Thắng nhún vai một cái.

Quý Nghiên càng thêm mờ mịt.

"Không sao, không biết cũng tốt, cất giữ cảm giác thần bí. Ha ha, tất cả chân tướng lo lắng vào ngày mai sẽ công bố, bảo đảm làm cho cậu kinh ngạc!"

"Nhìn cậu đi giống như tâm tình rất tốt?" Quý Nghiên nói.

Mộc Tây: "Đó là đương nhiên."

Quý Nghiên trầm ngâm, có thể làm cho tâm tình cô ấy tốt như vậy, là có chuyện gì đây?

"Mộc Tây cố ý khiến A Thắng đón chị từ đảo đặc công trở về, huấn luyện lâu như vậy, rất vất vả chứ? Trước ăn một ít." Mẫn Luyến Y đặc biệt nấu canh cho Quý Nghiên.

Quý Nghiên nhận lấy, nói tiếng cám ơn."Tây Tây tìm chị trở về?"

"Ừ, cô ấy nói có chuyện này nhất định không thể để cho chị bỏ qua. Khiến Tiểu Thắng Thắng giúp một tay, bà xã trong mộng của người ta sốt ruột, coi như Mẫn Y Thần không mở miệng, anh ấy khẳng định cũng sẽ đi đảo đặc công dẫn cô ra ngoài." Hàn Niệm liếc mắt đưa tình nói.

Quý Nghiên nhíu mày, nhìn Mẫn Y Thần đang cùng Mẫn Ấu chơi game một chút, lại nhìn Mộc Tây một chút, lời Hàn Niệm có thâm ý a! Tại sao Tây Tây muốn cô ra ngoài, còn là Mẫn lão đại mở miệng, chẳng lẽ lúc cô không có ở đây hai người này đã phát sinh gian tình gì?

Bạch Thắng vừa nhìn nét mặt của cô cũng biết cô đang suy nghĩ gì, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc này Mẫn Ấu ngước mắt liếc cô một cái, lành lạnh nói: "Ánh mắt anh trai mới sẽ không kém như vậy."

Quý Nghiên ngẩn người.

Mẫn Luyến Y nói: "Tiểu Ấu."

Mẫn Ấu hừ lạnh, Mộc Tây đi lên trước nói: "Tiểu quỷ, đừng tưởng rằng nhóc con lão tử cũng không dám động tới nhóc, nhóc ở đây âm dương trách nói, có tin hay không lão tử phế bỏ nhóc?"

Mẫn Ấu khinh thường nói: "Chị đánh thắng được em sao?"

"Mẹ nó!" Mộc Tây xù lông, đây là lời của một đứa trẻ mới mười tuổi nói ra sao? Cô cuộn tay áo lên, giọng hung dữ: "Có muốn một mình đấu hay không?"

Tiếng nói còn chưa có nói hết, tay Mẫn Y Thần duỗi ra một cái, kéo Mộc Tây ngồi xuống ở chỗ bên cạnh mình. thân thể Mộc Tây mất đi thăng bằng, ngã ngồi ở trên ghế sofa, cô theo phản xạ lên tiếng kinh hô, thân thể bởi vì quán tính ngửa ra sau, còn chưa có ngồi thẳng, chỉ nghe thấy Mẫn Y Thần trầm thấp nói: "Yên tĩnh một chút."

Mẫn Ấu lộ ra vẻ mặt hả hê.

Tay Mẫn Y Thần đặt ở trên đầu của bé, vuốt vuốt tóc của bé nói: " Em còn muốn máy chơi game bản số lượng có hạn kia, hãy biểu hiện tốt."

"Tại sao?" Mẫn Ấu không phục hỏi.

Mẫn Y Thần không trả lời, Mẫn Ấu quệt mồm, bất mãn nhìn Mộc Tây đang ngồi ở bên cạnh anh trai nhóc,tâm hồn nhỏ bé bị thương tổn nghiêm trọng.

Quý Nghiên cảm thấy rất thần kỳ.

Chỉ có cô và Bạch Thắng hai người trong phòng, vị trí nha, đương nhiên cùng ở trên giường. Hai người đã thật lâu không có cùng giường chung gối rồi, Quý Nghiên nằm ở trong ngực Bạch Thắng, không nhịn được hỏi: "Tiểu Bạch, tại sao Mẫn Ấu nhìn qua có địch ý với Tây Tây lớn như vậy?"

"Không phải địch ý." Bạch Thắng chậm rãi nói: "Là bao che."

"Có ý gì?"

"Về sau em sẽ biết."

"Lại là như thế này." Quý Nghiên bất mãn lầm bầm, mọi người đều đã thương lượng xong rồi đến treo ngược khẩu vị cô? !

Ngày thứ hai, Mộc Tây say mê cuồng nhiệt lôi kéo Quý Nghiên đến khách sạn quốc tế Hoàng Triều.

Cũng không nói phải làm gì? Một đường mang Quý Nghiên vào một gian 'phòng cho tổng thống', Quý Nghiên nghi hoặc không thôi, Tây Tây rốt cuộc đang đùa thần bí gì? Kết quả sau khi vào phòng, cô không ngờ còn có thể nhìn thấy một người cho là lần tới rất khó gặp mặt.

"Hàm Mặc?" Quý Nghiên kinh ngạc mở miệng.

Mộc Tây đi vào trong phòng, Quý Nghiên cả người ngẩn ngơ, bước chân cũng không khỏi chậm mấy nhịp, thiếu chút nữa ngã nhào.

Dương Hàm Mặc ngước mắt, nhìn thoáng qua các cô."Các em vì sao lại đến chậm vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui