Bạch Thước Thượng Thần


“Chuyện đó…… Đây là hiểu lầm, điện...!điện chủ, không phải ta cố ý triệu hoán ngươi…… Không không không, không phải ta cố ý thay đổi khế ước……”
Bạch Thước lôi thôi như khỉ, nhảy vào góc giường giơ tay đầu hàng, khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn.
Phạn Việt lẳng lặng nhìn nàng, không nói một lời.
Bạch Thước vừa cười cứng ngắc vừa thấp thỏm, vẻ mặt còn khó coi hơn so với khóc: “Thật sự ta không cố ý…… Ta ta ta chính là sợ...sợ chết……”
Phạn Việt đột nhiên vươn tay về phía Bạch Thước——
“Tha mạng a điện chủ, ta không dám lừa người nữa, người nể tình ta trên có người già dưới có trẻ nhỏ đừng chấp nhất với ta a a a……” Bạch Thước nhắm mắt lại hô to, đợi nửa ngày cũng không thấy cơn thịnh nộ của bán thần đâu, ngược lại có một chút hơi thở ấm áp phả trên mặt nàng.
Bạch Thước lấy hết dũng khí mở mắt ra, chỉ thấy thiếu niên gần trong gang tấc, đang trỏ ngón tay chọc mặt nàng, biểu cảm này...nói sao ta……theo như Bạch Thước nhận xét, là hiếu kỳ.
Chuyện gì thế này? Gặp quỷ…… Bạch Thước không dám thở mạnh, chớp chớp mắt.
“Ta……” Phạn Việt chậm rãi phun ra một chữ.
Tốt rồi, rốt cuộc cũng nói, chân chó Bạch Thước vội ghé sát vào nghe, sợ bỏ lỡ lời vàng ý ngọc của Hạo Nguyệt điện chủ, nào biết Phạn Việt lại không nói tiếp, Bạch Thước mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, trên mặt tràn ngập dấu chấm hỏi: “Gì?”
“Ngươi……” Thấy Bạch Thước đáp lại, Phạn Việt lại phun ra một chữ, còn lắc cái đầu, vẻ mặt mờ mịt.
“Gì?”
Ta cái gì ta?! Ngươi cái gì ngươi?! Lão nhân gia người rốt cuộc muốn nói cái gì a?!
Bạch Thước kêu rên trong lòng, lại đụng phải ánh mắt mờ mịt của thiếu niên, bỗng nhiên giật mình, trong đầu xẹt qua một cái phỏng đoán, vì thế lấy hết can đảm run rẩy chỉ tay vào mặt Phạn Việt: “Ngươi muốn hỏi……ngươi là ai?”
Thiếu niên gật gật đầu.
Bạch Thước vội vàng chỉ vào chính mình: “Còn nữa…… ta là ai?”
Thiếu niên lại gật gật đầu, nhìn chằm chằm Bạch Thước tò mò mà mê mang.
Bạch Thước trầm mặc nhìn thiếu niên, hồi lâu mới vỗ một cái lên vai thiếu niên, hét lớn một tiếng: “Đồ nhi ngoan, ta là sư tôn của con a, sao con lại không nhớ ta!”
Ngày nắng chói lọi chiếu vào bầu trời, chính ngọ không gió, Đông Hải oi bức khó chịu, Bạch Thước nằm vắt chéo chân trên chiếc ghế gỗ bập bênh dưới tàng cây lắc qua lắc lại ngủ không ngon giấc.
Một mảnh lá sen che trên đầu nàng, vừa hay giúp nàng che khuất ánh nắng gay gắt, lại là một thiếu niên có dung mạo bình thường ngồi quỳ dưới tàng cây, nghiêm túc che nắng cho nàng.
Lão quy chậm rì rì bò từ ngoài vườn vào, hóa thành hình người, tuy tuổi già sức yếu nhưng lại vô cùng minh mẫn, hắn liếc mắt nhìn hai người dưới tàng cây, ho khan thật mạnh một tiếng.
Bạch Thước bị đánh thức, mơ hồ trợn mắt, nhìn thấy lão quy lạnh lùng trừng mắt, ngáp một cái: “Lão Hắc, ngươi về rồi……”
Lão quy ném sọt thảo dược xuống, hừ một tiếng: “Ngươi thoải mái quá ha, để cho lão già này một mình ra đảo hái thuốc.”
Bạch Thước cười khúc khích: “Chúng ta đã giao kèo rồi mà, nếu ta có thể luyện thành công nhất phẩm linh dược thì ngươi phải luyện hết linh dược cung cấp cho nội đảo tháng này.” Nàng vừa nói vừa duỗi người: “Mỗi ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh giấc mới thoải mái, hèn gì ai cũng thích thu nhận đồ đệ, gánh nặng nhẹ bớt, bản lĩnh uống rượu cũng lớn hơn, suиɠ sướиɠ quá!”
Cho dù ở trước mặt ai Bạch Thước đều cất giấu vẻ mặt ngả ngớn lại chanh chua này, duy chỉ khi ở vùng trời đất nhỏ bé dược lư này mới xưng vương xưng bá, vừa nói còn vừa nhìn thiếu niên bên cạnh: “Mộc Mộc, sư tôn nói đúng không?”
“Đúng vậy.” Thiếu niên chất phác gật đầu, không chút do dự.
Bạch Thước vỗ vỗ vai hắn khen ngợi: “Ngoan.”
Ánh mắt thiếu niên sáng lên, khóe môi hơi hơi cong lên.
Bạch Thước giống như thấy gì hiếm lạ lắm, vội lại gần nhìn xem: “Mộc Mộc, con cười sao?”
Thiếu niên giật mình, ngơ ngác nhìn Bạch Thước.
“Cười một cái nữa cho sư tôn nào.”
Thiếu niên ngơ ngác nhìn Bạch Thước, nỗ lực kéo kéo khóe miệng, nhưng lại không giống biểu cảm vừa rồi.
“Không đúng không đúng, sai góc độ rồi, đây là mỉa mai, không phải cười.” Bạch Thước vươn hai ngón tay chọt lên mặt thiếu niên: “Lên một xíu nữa, đến đây……”
Thiếu niên rất nghiêm túc, từng chút một nhúc nhích khóe môi theo đầu ngón tay Bạch Thước, nỗ lực làm ra biểu cảm nàng mong muốn.
“Lạ thật.” Lão quy nhìn thiếu niên dưới tàng cây, rất là cạn lời: “Tinh quái tu trăm năm lại là một kẻ ngốc, ngay cả ngươi cũng có thể nhặt được.”
Lão quy vừa lẩm bẩm vừa nhận mệnh mà ôm cái sọt đầy thảo dược đi vào dược lư.

Vừa mới buông cái sọt, Bạch Thước đã linh hoạt vào theo, thỏ thẻ hỏi: “Lão Hắc, đã đưa đồ đến rồi?”
Lão quy thiếu kiên nhẫn “Ừm” một tiếng.
“Huynh ấy…… Á……Huynh ấy không nói gì cả sao?” Bạch Thước bồn chồn trong lòng, Trọng Chiêu bế quan sau núi, Bạch Thước không dám gặp hắn, lại lo lắng cho thương tích của hắn, liền nhờ lão quy lặng lẽ đưa nửa viên bồ đề linh dược còn dư lại kia.
“Có nói.”
“Nói gì?”
“Đa tạ.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Người ta là thủ đồ của chưởng môn, còn là Tiên quân, có thể nói một câu đa tạ đã không tồi rồi, ngươi còn muốn sao nữa?”
Lão quy hơi dỗi, Bạch Thước cười gượng: “Cũng phải.”
Nàng còn không kịp phiền muộn, lão quy đã đẩy nàng, hất mắt về phía thiếu niên đang đứng ngốc dưới tàng cây ngoài kia: “Nha đầu, cho dù không cần vào đảo tu luyện, nhưng hiện giờ ngươi cũng là nội môn đệ tử mà chưởng môn chiêu cáo toàn đảo, theo quy củ đã lên ngọc điệp của Phiêu Diểu, ngươi thu nhận một tên thụ tinh nhập môn mà không báo, tương lai nội đảo biết được thì ngươi có quả ngon để ăn rồi.”
Bạch Thước vốn đang đắm chìm trong bi thương, vừa nghe xong lời này lại càng lún sâu vào buồn thảm, nàng quay đầu, cũng nhìn thiếu niên, lẩm bẩm mở miệng: “Tổn thọ a, ta cũng sợ chứ……”
Nếu chưởng môn biết nàng giấu Hạo Nguyệt điện chủ ngoài đảo, còn lừa hắn làm thụ tinh, chỉ sợ hận không thể giáng ba đạo sấm sét xuống đánh chết đứa khi sư diệt tổ như nàng.
Nhưng nàng có thể làm sao bây giờ, tự mình tạo nghiệt, chỉ có thể tự mình lãnh.
Đêm đó nàng ăn gan hùm cứu Hạo Nguyệt điện chủ tỉnh lại, vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị đánh chết, nào biết Phạn Việt tỉnh lại giống như tiểu yêu vừa mới hóa hình, từng cử chỉ lời nói y như con nít mới sinh, Yêu lực cũng chỉ còn một chút tinh hỏa, đêm đó nàng nhất thời mất não tự nhận mình là sư tôn, lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, nhưng Phạn Việt lại cho là thật, lập tức ngoan ngoãn kêu một tiếng sư tôn rồi ôm nàng ngủ say, Bạch Thước đáng thương mở to mắt, cử động một chút cũng không dám, thức đến bình minh.

Ngày thứ hai đại yêu quái mở to mắt, vẫn là một câu sư tôn nhỏ nhẹ ngọt ngào, đúng thật là đòi mạng Bạch Thước mà.
Bạch Thước không làm được chuyện gϊếŧ người diệt khẩu, chỉ phải nhận mệnh rằng từ nay phải sống chung với Phạn Việt.

Bạch Thước đưa Phạn Việt uống một viên phù chú hóa hình cây hòe, che giấu yêu khí của hắn, đem hắn biến thành một cây hòe tinh có khuôn mặt bình thường, mấy ngày đầu Bạch Thước sợ Phạn Việt tỉnh lại, làm sư tôn vô cùng chu đáo cẩn thận, thoắt cái qua nửa tháng, tiểu đồ đệ thông minh nghe lời, ôm đồm tất cả việc vặt của dược viên, ngây ngốc nói gì nghe nấy, từ đây Bạch Thước gan to bằng trời, bắt đầu ưỡn ngực làm “Sư tôn” hàng thật giá thật.
Phía sau vang lên tiếng khò khò rung trời, lại là lão quy hái dược mệt mỏi, hóa thành hình rùa chổng vó ngủ say……
Bạch Thước suy nghĩ mông lung, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, đúng lúc này, thiếu niên dưới tàng cây nhìn lại nàng, dịu dàng nhếch khóe miệng, trong lòng Bạch Thước run run, lại không nhịn được hô to.
“Mộc Mộc! Ta đói bụng!” Bạch Thước vừa kêu vừa chắp tay sau lưng đi ra ngoài, thiếu niên dưới tàng cây nghe vậy liền lanh lợi đứng dậy, đi nấu cơm cho Bạch Thước.
Bạch Thước nhìn bóng dáng thiếu niên đứng ở dưới tàng cây cười ngây ngô, má ơi, bán thần làm đồ đệ, kịch bản cũng không dám viết như vậy, cho dù ngày nào đó nàng bị thiên lôi đánh chết cũng có thể lưu danh tiên sử!
Cửa động thanh tu sau núi, Trọng Chiêu đứng ở đỉnh núi, trong lòng bàn tay lơ lửng một viên đan dược tràn đầy linh lực.
Ánh mắt hắn dừng lại ở hướng dược lư ngoài đảo cổ thụ cao ngất trời kia hồi lâu, một phiến lá rơi xuống làm hắn bừng tỉnh.

Trọng Chiêu nhẹ thở dài, nắm bàn tay lại, xoay người bước vào thạch động, tảng đá lớn ở cửa động rơi xuống, che lấp thế giới bên ngoài.
Ngàn dặm ngoài xa, bốn phiến lá ngô đồng chứa linh lực mạnh mẽ bay ra từ Ngô Đồng Phượng đảo, một chiếc dừng ở Thiên cung, ba cái còn lại bay thẳng vào Lãnh Tuyền cung, Tĩnh U sơn, Hạo Nguyệt điện của Yêu giới.
Ngô đồng võ yến, sự kiện trọng đại của tam giới sắp xảy ra.
Tiên Yêu tam giới đều dõi mắt mong chờ đại sự này, ngay cả Phiêu Diểu ở Đông Hải xa xôi cũng náo nhiệt hẳn lên, mấy trăm năm qua trên đảo không có Tiên quân nào, nay Trọng Chiêu có tư cách tham gia, Tùng Phong hạ lệnh cuối tháng này, các đệ tử sẽ tỷ thí để chọn lựa Lưu vân đệ tử mới đi theo Trọng Chiêu, lệnh vừa ban ra, toàn bộ nội môn đệ tử mài kiếm luyện quyền, chỉ đợi đến cuộc tỷ thí cuối tháng chọn một tài năng trẻ, đi xem thịnh hội tam giới.
Nhưng những chuyện náo nhiệt đó đâu có dính dáng gì tới Bạch Thước, cả ngày nàng dẫn tiểu đồ đệ trồng thảo dược trong dược viên, ngày qua ngày hưởng thụ biết bao suиɠ sướиɠ, nhưng chúng đệ tử muốn tỷ thí, nhu cầu linh dược của nội đảo tăng đột biến, trong vòng nửa tháng phải nộp nhiều gấp ba ngày thường, lão quy ba chân bốn cẳng làm không hết việc, Bạch Thước không còn cách nào, chỉ phải mang theo đồ đệ ngốc thức khuya dậy sớm hái linh thảo luyện dược, bận tất bật như con lật đật.
“Mộc Mộc, bên này bên này, ngắt chút Hỗn Long thảo…… Đây chính là phần tốt của Trúc Cơ.”
Trăng mờ gió lộng, Bạch Thước vừa vứt đậu tằm ăn, vừa đón ánh trăng chỉ huy đồ đệ cõng giỏ thuốc nhỏ: “Hái chỗ này nữa, ta đi chỗ khác coi thử coi còn có dược liệu nào nữa không.”
Bóng đêm u ám, cỏ dại mọc thành cụm, chỉ có trong khe hở nham thạch lộ ra một chút xíu ánh sáng nhàn nhạt của linh thảo, thiếu niên vẫn luôn nghiêm túc chọn lựa, không chút nào mất kiên nhẫn.
“Aizz, muốn làm thần tiên mà không tự mình tu luyện, chỉ biết dựa vào linh đan, khó trách mấy trăm năm qua không tu được cái Tiên quân nào.

Hành mệt chết ta……” Bạch Thước lẩm bẩm, thấy tiểu đồ đệ cong eo tìm nửa đêm, cũng chỉ tìm một sọt bé tẹo, không khỏi bĩu môi.
Nội đảo chỉ lo mở miệng đòi dược lư linh đan, lại không nghĩ tới Phiêu Diểu ít có chỗ nào mà linh thảo chịu sinh trưởng, lại không thể biến ra, làm gì có nhiều linh thảo luyện đan như vậy.

Linh thảo trên đảo đều bị hái hết không đủ dùng, Bạch Thước không còn cách nào, chỉ phải lên mấy cái đảo nhỏ xung quanh mò mẫm, lăn lộn nửa đêm nhưng chẳng thu được bao nhiêu.
Tiểu đồ đệ cõng giỏ thuốc cần cù chăm chỉ, Bạch Thước không biết lấy cỏ dại từ đâu ngậm trong miệng, lải nhải dặn dò: “Đồ đệ à, kỳ này nhiều người lui tới dược lư, con phải trốn cho kỹ, ban ngày cũng đừng ra ngoài, Phiêu Diểu chúng ta là đại môn phái, tiểu yêu tinh như con vốn dĩ không vào đảo được, do sư phụ thấy con đáng thương nên mới nhặt con về nuôi, nếu để cho người khác phát hiện, sư phụ cũng phải bị phạt theo……”
Phía sau không có tiếng nào, Bạch Thước vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt sáng quắc của tiểu đồ đệ, không biết từ khi nào hắn hái được một quả đào tiên, nghiêm túc xoa xoa, dâng đến trước mặt Bạch Thước.
“Sư, tôn, mệt, ăn.”
Tiểu đầu gỗ đi theo Bạch Thước lảm nhảm lâu như vậy rồi nhưng vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ biết rặn từng chữ từng chữ, nhưng lại làm Bạch Thước vui vẻ ra mặt.
“Ngoan.” Bạch Thước nhận lấy: “Đúng rồi, sư phụ còn phải dặn dò con, nếu thật sự gặp phải người nào, con liền biến thành một cây hòe nhỏ……”
Bạch Thước vừa nói vừa cắn một miếng đào tiên, linh lực cuồn cuộn chảy vào cổ họng, sặc đến nàng giật mình, vội vàng cúi đầu nhìn đào tiên trong tay, chỉ thấy đào tiên này tỏa ra linh khí bốn phía, quả thực còn sáng hơn so với cây bàn đào mà trong nội đảo Phiêu Diểu cất giấu.
“Con tìm được đồ tốt như vậy từ đâu?” Bạch Thước vội vàng quay đầu hỏi, linh lực nồng đậm như vậy thì nhất định chỗ nuôi sống cây đào này là động thiên phúc địa, sinh dưỡng không ít linh thảo!
Tiểu đồ đệ ngẩn ngơ, không biết vì sao Bạch Thước vui như vậy, nhưng không biết sao thấy Bạch Thước vui thì hắn cũng vui theo, tiểu đầu gỗ chỉ vào chỗ cách đây hơn ba bước: “Đây, nè.”
Gì? Bạch Thước nhìn theo tay tiểu đầu gỗ, ngoại trừ khoảng không đen thui, còn lại không thấy gì cả.
“Chỗ này không có gì a?” Bạch Thước huơ tay trước mắt tiểu đầu gỗ: “Đồ nhi, con gặp quỷ rồi?”
Tiểu đầu gỗ nhíu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Có.

Dẫn, ngươi, xem.”
Thiếu niên nắm lấy tay Bạch Thước, tìm kiếm một chỗ giữa không trung, Bạch Thước đột nhiên giật mình một cái, nháy mắt phản ứng lại.
Gà mờ như nàng sao lại quên mất người trước mặt là đại yêu quái, không phải cây hòe tinh, Phạn Việt có thể thấy, nàng không nhìn thấy, chứng tỏ nơi này có kết giới!
“Khoan đã! Đừng!”
Bạch Thước không kịp ngăn cản, thiếu niên đã nắm tay nàng duỗi về hướng giữa không trung đen tối, một luồng sáng hiện lên, trời đất bừng sáng, quả thực chọc mù mắt Bạch Thước.
__________________________________________________________________________________________________
Chương 35
Lúc này, có hai người đang lăn giường, một nam một nữ, xiêm y tán loạn.
...
Cho dù là nam hay nữ nàng đều quen, là hai gương mặt quen thuộc.
Thứ năm gặp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui