Bạch Thước Thượng Thần


Khoảnh khắc Kim Đan nằm trên tay Bạch Thước, phút chốc ánh ban mai rọi xuống, tia nắng mặt trời rơi lên núi, chim tước bay giữa không trung, núi Vô Danh tĩnh mịch khôi phục sức sống.
Mọi người nhìn ba ngôi mộ Vô Danh kia, nhất thời nhìn nhau không nói gì.
Bỗng nhiên một bàn tay vươn ra, cầm lấy Kim Đan trong tay Bạch Thước, thiếu niên tiến lên chặn lại, nhìn chằm chằm Nam Vãn: “Ngươi muốn làm gì?”
Nam Vãn bị Phạn Việt nhìn chằm chằm, đáy lòng kinh sợ, cau mày hừ nhẹ: “Chẳng lẽ các ngươi đã quên mục đích chúng ta tới Dị thành rồi, thần trí của tà đan này đã biến mất, không còn ai biết tung tích của tâm ngô đồng nữa.

Chỉ là bổn quân muốn xem một chút coi tà đan này có manh mối của tâm ngô đồng hay không thôi.”
Mọi người đã thổn thức cả đêm, chỉ có mình Nam Vãn còn nhớ chính sự, thật đúng là một nhân tài.
Bạch Thước vuốt ve Kim Đan trong tay, nhướng mày: “Kim Diệu tiên tọa đem tâm ngô đồng giấu ở khu mộ Vô Danh, chỉ e ngụ ý chân chính là vì muốn những người tới đây độ hóa Kim Đan tràn ngập oán khí do Dung Tiên tiền bối để lại.

Theo lý mà nói, oán khí Kim Đan đã tan, tâm ngô đồng nên xuất hiện mới phải……?”
Bạch Thước vừa dứt lời, một tia nắng mặt trời dừng trên viên Kim Đan trong lòng bàn tay nàng, ánh sáng vàng kim phát ra từ Kim Đan, phóng thẳng ra sau khu mộ Vô Danh, cách đó gần mười mét, sương mù tản ra, nơi ánh sáng chiếu đến chợt hiện ra một ngôi thạch mộ.
Mọi người lăn lộn cả đêm ở nơi sơn dã này thế mà không ai phát hiện ra thạch mộ, có thể thấy được ngôi mộ này sớm đã bị kết giới che mất, chỉ khi oán khí Kim Đan tan đi mới có thể mở ra.
Thiết nghĩ nơi này mới là nơi chân chính chôn giấu ngô đồng tâm hoả.
Mọi người còn chưa kịp động, Nam Vãn đã phi thân lên, tiên kiếm trong tay bay ra, đánh xuống một kiếm, đại môn thạch mộ không chút sứt mẻ.
Mộ Cửu đi theo sau thấy Nam Vãn lại thất bại, chống nạnh cười nhạo: “Nha, Nam Vãn, Vân Tiêu các ngươi thật là hảo giáo dưỡng, kỹ năng thừa nước đục thả câu là nhất, cướp đồ cũng là nhất nha!”
Sắc mặt Nam Vãn cực kỳ khó coi, hắn đã lãng phí cả đêm ở nơi này, đến cùng lại không vào được nơi giấu ngô đồng tâm hoả!
“Bổn quân không vào được, chẳng lẽ các ngươi có thể?”
Mộ Cửu lắc lư vòng quanh đại môn thạch mộ một vòng, sờ cằm: “Oán khí của Kim Đan này cũng đã giải, theo lý thì coi như chúng ta đã thông qua cửa thí luyện đầu tiên của Kim Diệu lão nhân rồi, Bạch nha đầu, ngươi tới nhìn xem, có phải đại môn này có gì kỳ quặc hay không?”
Mộ Cửu thật đúng là một con hồ ly, lòng đã tỏ tường, có lẽ trong đám người này thợ rèn giỏi đánh nhau nhất, nhưng đầu óc nhạy nhất lại là nha đầu bán tiên thần thần bí bí này.
Bạch Thước vội vàng đi đến trước ngôi mộ, đột nhiên nói: “Các ngươi xem trên cửa đá này có khắc cái gì?”
Mọi người dí sát vào xem, thấy dưới tầng mây có một người đứng trên đỉnh núi, thân mang trường kiếm nhìn thiên địa, mà phía sau hắn, là cửu vĩ đồ đằng.
“Đồ đằng Hồ tộc?” Mộ Cửu nhướng mày.
“Ngọn núi này……” Bắc Thần cũng chậm rãi mở miệng.
“Bắc Thần Thượng quân, là núi Côn Luân đúng không?”
Bắc Thần gật đầu: “Không sai, là Côn Luân.”
Bạch Thước vỗ tay một cái: “Vậy là đúng rồi.

Ta đã hiểu, thứ phù điêu khắc chính là đồ đằng của Côn Luân và Hồ tộc, có lẽ Côn Luân và Hồ tộc hợp lực có thể mở ra thạch mộ.

Bắc Thần Thượng quân, người và Mộ Cửu điện hạ thử xem?”
“Ai muốn cùng Côn Luân hắn hợp lực chứ?” Mộ Cửu hếch mũi lên trời, khoanh tay trước ngực, bộ dạng như ngươi xin lão tử lão tử cũng không làm.
Bắc Thần hững hờ nói: “Bổn quân vào Dị thành, chỉ vì để tạ lỗi với Dung Tiên chưởng môn, hiện giờ Dung Tiên tiền bối đã đi rồi.

Tâm ngô đồng không liên quan gì tới bổn môn.”
“Aizz Bắc Thần Thượng quân……” Bắc Thần quay lưng định đi, Bạch Thước há hốc mồm, nàng không muốn công cốc cả đêm đâu!
Bạch Thước còn muốn khuyên nữa, Nam Vãn lại nâng bước ngăn cản Bắc Thần.
“Bắc Thần huynh, Tiên tộc đồng khí liên chi, chúng ta đã vào Dị thành thì nên đồng tâm hiệp lực, Ngô đồng võ yến không chỉ là một cuộc tranh tài, nó còn liên quan tới việc phân chia động tiên phúc địa giữa Tiên tộc và Yêu tộc trong trăm năm tới, cho dù trận tỷ thí này tộc nào thắng, Tiên tộc ta nên dốc hết toàn lực, Bắc Thần huynh không nên từ bỏ vào lúc này.”
Lợi hại! Đúng là lời của con cháu tám trăm tiên môn chính tông biết nói!
Bạch Thước nhướng mày.
Quả nhiên, Bắc Thần có hơi nhíu mày, dừng chân.
Bạch Thước vừa thấy có hi vọng, vội vàng nói nhỏ với Mộ Cửu: “Tiểu điện hạ, ta đi vào trước, Nam Vãn kia nói không sai, tóm lại chúng ta tới chỗ này là vì tâm ngô đồng, với thân thủ của ngươi, nhất định sẽ không thua Bắc Thần Nam Vãn, nếu ngươi cầm ba đoạn ngô đồng tâm hoả, vậy chẳng phải là tương lai tay trái cầm Tịch Diệt luân, tay phải cầm Ngô đồng kiếm, đến lúc đó tam giới ai có thể uy phong hơn ngươi nữa?”
Mộ Cửu động lòng, lại dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn Bạch Thước, đánh giá trên dưới nàng: “Huynh đệ, mắt ta mờ rồi phải không, ngươi chính là tiên.”
Bạch Thước vỗ vai Mộ Cửu: “Theo lời ngươi nói, vậy tiên yêu vốn là một nhà rồi.”
Mộ Cửu nhìn thoáng qua Bạch Thước, đáy lòng cũng có cân nhắc.
Rõ ràng Bạch Thước là thần tiên, nhưng tâm địa gian xảo, khí tức của thiếu niên và thợ rèn bên cạnh nàng khó phân biệt tiên yêu, lai lịch lại càng cổ quái.

Sở trường của Mộ Cửu là nhìn người, nhưng lại không nhìn thấu Bạch Thước, ngược lại hắn càng hứng thú, huống hồ lời dụ hoặc tay cầm hai thanh pháp khí nhất phẩm xác thật không nhỏ.
Mộ Cửu hất cằm về phía Bắc Thần: “Bắc ngốc nghếch, võ yến trăm năm một lần, hai tộc tiên yêu chúng ta đã tới hết rồi, ngươi trở về tay không không mất mặt, tiểu gia ta cũng mất mặt lắm đó, thử xem?”
Bắc Thần mặt vô biểu tình, quay lại với đồ đằng trên thạch mộ, trường kiếm ra khỏi vỏ, cũng không phí lời.
Mộ Cửu cũng thu thần sắc cợt nhả, Tịch Diệt luân hiện trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy hai người đồng thời nhảy lên, hai luồng linh lực một trắng một đỏ tung ra từ thiết kiếm Côn Luân và tiểu Tịch Diệt luân, tiên yêu chi lực đồng thời chạm vào vách đá, quang mang lộng lẫy hiện lên, linh lực tiêu tán, cửa mộ theo tiếng mở ra, một bậc thang xuất hiện trước mắt mọi người.
Ánh mắt Bạch Thước sáng lên: “Mở rồi!”
Lần này không đợi Nam Vãn nhanh chân đến trước, Mộ Cửu tiến lên một bước, dẫn đầu nhảy lên thạch mộ, mọi người cũng không chậm trễ, bước xuống thềm đá.
Khung cảnh dưới bậc mộ thập phần giản dị, chỉ là đào tạc vách đá mà thành, dưới mộ có một dòng suối tĩnh lặng, men theo thềm đá xuống trăm bước hiện ra một gian thạch thất.
Giữa thạch thất, lẳng lặng treo một quả ngô đồng tâm hoả.
Mộ Cửu trừng mắt nhìn, mặt đầy hiếu kỳ.
Tâm hoả kia tỏa ra linh lực thuần tịnh vô cùng.

Khi tới gần, mọi người liền cảm nhận được linh đài ngày càng rõ ràng, linh lực bị Khóa Linh trận áp chế lại có chút buông lỏng.
Thế mà có thể dùng thân pháp khí áp chế thần pháp của Thiên Đế Mộ Quang, không hổ là thánh vật Phượng tộc!
Đừng nói dùng nó luyện kiếm, cho dù đặt bên cạnh tu luyện, cũng nhất định có thể tiến triển cực nhanh.
Ánh mắt mọi người cháy rực, ngoại trừ Phạn Việt, ngay cả Hoa Hồng cũng hơi nheo mắt.
Hai mắt Bạch Thước lại càng phát sáng, nàng là người duy nhất trong mộ không cảm nhận được linh lực của ngô đồng tâm hoả, nhưng nàng chỉ dùng mắt nhìn cũng biết đây là bảo bối!
Phù sa không chảy ruộng ngoài, đại bảo bối này nhất định phải là của A Chiêu nhà nàng!
Ai cũng có tư tâm, ngay khi đám người Bạch Thước bước đến gần tâm hoả nửa thước, ngô đồng tâm hoả lơ lửng giữa không trung lóe lên ánh lửa, nháy mắt hóa thành hai quả.
Dị biến này hù Mộ Cửu sửng sốt, cả đêm hắn đã chịu kinh hãi nhiều, sợ có trá, theo phản xạ có điều kiện lui về sau một bước: “Chuyện...chuyện gì thế này?”
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, ngược lại là Bạch Thước nhìn chằm chằm hai quả tâm hoả kia, hình như ngộ ra điều gì: “Các ngươi không cảm thấy đoạn ngô đồng tâm hoả thứ nhất này quá khó lấy, cũng phí nhiều thời gian lắm sao?”
Mộ Cửu sờ cằm, đồng ý gật đầu: “Không sai, người đầu tiên trấn thủ tâm hoả chính là Thượng quân đỉnh phong, tuy rằng chỉ là một viên Kim Đan cũng đủ đánh bại chúng ta, ba ải đều khó như vậy mà chỉ cho chúng ta thời gian ba ngày, căn bản là không thể nào lấy được ba đoạn tâm hỏa giấu ở Dị thành.”
“Cho nên thật ra trong núi này chỉ có hai cửa khảo nghiệm.

Cửa thứ nhất là độ hóa oán niệm của Dung Tiên tiền bối, cửa thứ hai chính là hai tộc tiên yêu hợp lực mở thạch môn.”
Bạch Thước bĩu môi.
“Mở thạch môn?” Nam Vãn khó hiểu: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Chuyện này quả không đơn giản.” Bạch Thước buông tay: “Con cháu hai tộc tiên yêu bắt tay hợp tác, loại chuyện này mấy vạn năm qua chỉ có Phượng Nhiễm bệ hạ và Thường Thấm Yêu quân làm được.”
Nói thật là vậy, tuy nhờ mấy thế hệ thần quân nỗ lực, hai tộc tiên yêu tạm dừng chiến hỏa, nhưng chỉ là hòa khí ngoài mặt, bên trong ngầm đấu tranh không ngừng.

Kim Diệu là người được Mộ Quang đào tạo năm đó, lại chịu sự ảnh hưởng của Phượng Nhiễm, vẫn luôn lấy việc trừ khử oán hận giữa hai tộc làm nhiệm vụ của mình.

Hắn bố trí nhiệm vụ này trong Ngô đồng võ yến, một chút đều không ngoài ý muốn.
Trong Tê Phượng các ở đảo Ngô Đồng, Phượng Huyền nhìn Bạch Thước đĩnh đạc nói trong thủy kính, rất vui mừng mà sờ sờ râu.
“Không thể ngờ được trong đám con cháu trẻ tuổi của Tiên tộc lại có đệ tử thông minh như thế.

Kiếp vừa rồi của Dung Tiên cũng nhờ nàng nhìn thấu tiên cơ, chỉ dẫn Bắc Thần và tiểu tử Hồ tộc.

Đáng tiếc……” Phượng Huyền thở dài một tiếng: “Tiên cốt của đứa trẻ này quá kém, vô duyên với đại đạo, e là tuổi thọ miễn cưỡng chỉ có thể hơn trăm năm.”
Kim Diệu cũng tỏ vẻ tiếc nuối: “Tuy không có tiên duyên, nhưng nha đầu này thiên tư thông minh, giỏi mưu lược, đợi việc này qua đi, vào Thiên cung nhận một chức văn, có linh khí của Cửu Trọng Thiên tẩm bổ, có lẽ có thể có cơ duyên.”
“Chưởng tọa từ tâm.” Phượng Huyền gật đầu khen ngợi, bỗng nhiên lại nói: “Chưởng tọa cảm thấy Ngô đồng võ yến lần này, người thắng sẽ là con cháu nhà ai?”
Ánh mắt Kim Diệu lướt qua Bắc Thần, Nam Vãn, Mộ Cửu trong thủy kính, cuối cùng ngừng lại trên người Trọng Chiêu.
“Côn Luân tu chính là đạo thanh tĩnh, Vân Tiêu lại quá mức coi trọng thắng bại, tuy Hồ tộc cơ trí sáng suốt, nhưng lại thiếu chút khí độ, chỉ có người này, nhìn như bình thường, nhưng lại trầm ổn nội liễm, trận chiến lúc nãy với Kim Đan của Dung Tiên, bổn tọa thấy Tiên lực của hắn không dưới Bắc Thần.”
Phượng Huyền tán đồng: “Chưởng tọa tuệ nhãn tinh tường, không biết người này đến từ phái nào, chưa từng nghe nói Tiên tộc có người này trước đây.”
“Phiêu Diểu.”
“Phiêu Diểu?” Phượng Huyền kinh ngạc.

Phiêu Diểu xuống dốc đã lâu, trăm năm qua ngay cả Thượng quân cũng không có, không thể ngờ được vậy mà lại có con cháu ưu tú như thế.
“Phiêu Diểu cũng từng là tiên môn lục phủ, có điều sau khi Lăng Ba đạo trưởng vũ hóa ngày càng lụn bại, Ngô đồng võ yến lần này, hắn chắc chắn nhất trận thành danh, chỉ cần có hắn, nhiều nhất trăm năm, Phiêu Diểu chắc chắn có cơ duyên quay về lục phủ.” Kim Diệu sờ râu, cười nói.
Phượng Huyền cũng tán đồng với Kim Diệu, đang định mở miệng, lại thấy ánh mắt Kim Diệu dừng trên người thiếu niên bên cạnh Bạch Thước, không khỏi tò mò: “Chưởng tọa hoài nghi thiếu niên này?”
Kim Diệu nhìn Phượng Huyền: “Chẳng lẽ trong lòng trưởng lão không có?”
Phượng Huyền mỉm cười: “Thiếu niên này ta nhìn không rõ.

Đã nhìn không rõ, thì không nói bừa.”
“Mong trưởng lão chỉ giáo.

Chung quy con cháu Tiên tộc đều ở Dị thành, tuy có thủy kính quan trắc suốt ngày, nhưng bổn tọa cũng phải cho chưởng môn các phái một lời giải thích.”
Phượng Huyền nhìn về phía Hoa Đại Thiết trong thủy kính: “Không biết chưởng tọa có nghe qua Dị thành vương có một đứa con gái, mười tám tuổi đã có thể rút kiếm Dị vương, trời sinh thần lực, thế gian hiếm thấy.”
Kim Diệu gật đầu: “Tất nhiên có nghe, với thần lực này, bổn tọa còn từng cho rằng Dị thành vương sẽ lập nàng làm người kế nhiệm, sau này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói mấy năm trước đứa nhỏ này bị đuổi khỏi Dị thành.

Chẳng lẽ thợ rèn lai lịch quỷ dị này là……?”
“Trời sinh thần lực, lại không bị Khóa Linh trận trong Dị thành quản chế, tất là dị nhân.” Phượng Huyền nhìn về phía thủy kính: “Thiết nghĩ nàng chính là vị tiểu điện hạ kia.”
“Đã là con gái của Dị thành vương, vì sao phải che giấu thân phận giữa đám con cháu? Chẳng lẽ là vì ngô đồng tâm hoả? Không đúng, với thân thủ của nàng đủ để đánh một trận với Thượng quân đỉnh phong, ý nghĩa của ngô đồng tâm hoả đối với nàng không lớn.

Vậy rốt cuộc vì sao nàng lại quay về Dị thành lúc này……?” Kim Diệu nghi hoặc trong lòng.
Phượng Huyền mở miệng, đặt một quân lên bàn cờ: “Mấy năm trước ở vùng băng tuyết cực Bắc Yêu tộc, con cháu Phượng tộc từng thấy cảnh Dị thành vương nữ một côn chém chết báo tuyết, từ đó trở đi tam giới không còn tin tức của nàng nữa.”
“Vùng cực Bắc? Dùng côn làm pháp khí……” Kim Diệu ngưng thần, nhìn về phía Phượng Huyền: “Hạo Nguyệt điện! Ý trưởng lão là Dị thành vương nữ đến từ Hạo Nguyệt điện?!” Kim Diệu cả kinh.
“Chưởng tọa có nghe qua hai vị đại tướng của Hạo Nguyệt điện chủ chưa?”
“Trấn Sơn, Thiên Hỏa?!” Kim Diệu thất thanh: “Nàng chính là Thiên Hỏa Yêu quân?”
Hạo Nguyệt điện có thể quật khởi Yêu giới chỉ trong mười năm ngắn ngủn, cùng Lãnh Tuyền cung, Tĩnh U sơn thành thế kiềng ba chân, ngoại trừ điện chủ Phạn Việt đã gần đến bán thần, càng nhờ điện hạ thu nạp hai vị đại tướng Trấn Sơn, Thiên Hỏa chỉ biết danh hào Yêu quân, không ai biết lai lịch hai người này, chỉ biết Yêu lực hai người cao thâm, pháp khí đều là côn, Trấn Sơn từng một côn đánh rớt Sinh Tử môn ở Tam Trọng Thiên của Yêu giới nên nổi tiếng, còn Thiên Hỏa Yêu quân là nhờ Hạo Nguyệt điện lần lượt tranh đoạt động thiên phúc địa với Lãnh Tuyền cung mà vang danh.
Hơn phân nửa mười hai sứ Lãnh Tuyền cung bại dưới tay nàng, nàng sát phạt quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, cơ hồ có thể làm chủ nửa Hạo Nguyệt điện.
Hai người này cực trung thành và tận tâm với Phạn Việt, chính là nửa bầu trời của Hạo Nguyệt điện.
Nàng xuất hiện ở Dị thành, chẳng lẽ thiếu niên kia……
“Chẳng lẽ thiếu niên này là……?”
Thần sắc Kim Diệu trầm xuống, ánh mắt rơi trên người thiếu niên bên cạnh Bạch Thước, đang muốn đứng dậy, lại bị Phượng Huyền trưởng lão đè lại.
“Chưởng tọa đừng vội.” Phượng Huyền lắc đầu: “Hạo Nguyệt điện chủ đã gần đến bán thần, nếu hắn muốn gây bất lợi cho mấy đứa trẻ này, không đến mức vòng vo tam quốc như giờ.”
Kim Diệu nghiêm lại, bình ổn tâm trạng, nghĩ đến bản thân thống lĩnh Tiên tộc, lại nhất thời vì thân phận thiếu niên này mà tâm cảnh đại loạn, không khỏi cười khổ: “Trưởng lão nói phải.

Trước mắt ngoài mặt con cháu hai tộc tiên yêu còn có hòa khí, Hạo Nguyệt điện chủ thân là bán thần, cho dù toàn bộ Dị thành e là cũng chẳng thể lọt vào mắt hắn.

Động vào mấy đứa trẻ này, khác nào đối nghịch với toàn bộ Tiên tộc, hắn không ngu xuẩn như vậy.

Vậy vì sao hắn lại xuất hiện ở Dị thành?”
“Lão hủ cũng không đoán ra dụng ý của Hạo Nguyệt điện chủ.

Với thân phận của hắn, xác thật Dị thành không có gì đáng để hắn mưu tính.

Chỉ còn một ngày nữa là Ngô đồng võ yến kết thúc, Hạo Nguyệt điện cũng được mời tới Ngô Đồng đảo, ngày ban Ngô Đồng pháp khí, hắn cũng sẽ xuất hiện.

Đến lúc đó chưởng tọa tự mình hỏi Hạo Nguyệt điện chủ một câu cũng được.”
Kim Diệu gật đầu: “Chỉ có thể như thế.”
“Bọn họ đã thuận lợi thông qua hai ải, không biết chưởng tọa đặt đoạn ngô đồng tâm hoả thứ ba ở đâu?”
Kim Diệu cười nói: “Kỳ thật bổn tọa cũng không giấu đoạn ngô đồng tâm hoả thứ ba.”
“Ồ?”
“Ngô đồng võ yến lần này, vốn chính là muốn Dị thành có thể thấy ánh mặt trời lần nữa, dị tộc có thể hành tẩu trong tam giới.

Đây cũng là ước nguyện của Dị thành vương và bổn tọa, cho nên đoạn tâm hoả cuối cùng bổn tọa tán ở trên không Dị thành, bổn tọa và Dị thành vương đã ước định, chỉ cần con cháu tiên yêu có thể hóa giải oán niệm của Dung Tiên, đem Kim Đan giao cho Dị thành vương, Dị thành vương liền sẽ triệu tập con dân dị tộc toàn thành, hợp lực triệu hồi đoạn ngô đồng tâm hoả cuối cùng ra, mà người được bá tánh dị tộc lựa chọn chính là người thắng cuộc Ngô đồng võ yến lần này.”
Phượng Huyền sửng sốt, nhớ tới chuyện Trọng Chiêu cứu đứa bé dị tộc: “Trọng Chiêu có ân với con dân dị tộc, tất nhiên bọn họ sẽ cho hắn đoạn ngô đồng tâm hoả thứ ba này, khó trách chưởng tọa sẽ nói sau khi yến hội kết thúc, người này nhất định có thể nổi tiếng khắp tam giới, hóa ra trong lòng sớm có định luận.”
Kim Diệu gật đầu: “Trong lòng có công, đối xử tử tế với chúng sinh tam giới mới xứng có được ngô đồng tâm hoả.”
Hai người nhìn nhau cười, Kim Diệu phất tay, thủy kính tan đi.
Lầu các phía tây Phượng đảo, Trấn Vũ cũng nhìn mọi người trong thạch thất, khóe miệng lộ ra ý cười nghiền ngẫm.
Phục Linh đứng một bên, ánh mắt ngưng trên người Trọng Chiêu.
Trấn Vũ nhìn về phía nàng: “Ngươi quen tiểu tử Tiên tộc này?”
Phục Linh cả kinh, lại giương mắt hỏi: “Cung chủ cảm thấy người này như thế nào?”
“Tiên cốt tuyệt hảo, đạo tâm trầm ổn, là một nhân tài.

Như thế nào? Ngươi muốn dùng hắn?”
“Không sai.”
Trấn Vũ hơi hơi nhướng mày: “Hắn cũng không phải là hạng người như Chá Tang, đạo tâm kiên định, lại sắp kế nhiệm Phiêu Diểu, muốn hắn nhập yêu bỏ tiên, chỉ e không có khả năng.”
“Loại người như Chá Tang cùng lắm chỉ có thể đảo loạn một bãi nước đục thôi, người này mới là người chân chính có thể giúp Lãnh Tuyền cung khai thác cơ nghiệp.

Hạo Nguyệt điện là cục xương khó gặm, Hồ tộc cũng sâu không lường được, nếu cung chủ muốn thống lĩnh Yêu tộc, nhất định cần nhân tài như vậy.”
“Ồ?” Trấn Vũ kinh ngạc: “Xem ra ngươi và hắn không đơn giản, thế mà lại coi trọng như vậy.

Có điều e là việc này khó làm……”
Phục Linh sửng sốt: “Ý của cung chủ là gì?”
Ánh mắt Trấn Vũ lộ ra một tia khó lường.
“Chỉ một cái Ngô đồng võ yến cỏn con sao lại đáng để bản tôn tự mình tới Phượng đảo này.

Ngươi đoán xem vì sao Ngô đồng võ yến lại ở Dị thành? Mà vì sao Phạn Việt lại xuất hiện ở Dị thành?”
Phục Linh cả kinh, vội vàng nhìn về phía thủy kính, nào biết Trấn Vũ tùy ý nhấc tay, thủy kính đã biến mất.
Phục Linh suy đoán: “Chẳng lẽ Dị thành vương liên thủ với cung chủ?”
“Không sai.

Bản tôn tốn mấy năm chính là vì ngày hôm nay.

Tòa thành này là nơi bản tôn chuẩn bị cho Hạo Nguyệt điện chủ chôn thây.” Trấn Vũ nhếch miệng, nhẹ giọng nói.
Đáy lòng Phục Linh run lên, nàng đã sớm phát hiện Dị thành không bình thường, nhưng không ngờ tới tâm tư Trấn Vũ lại sâu như thế, việc hắn tính toán ngay cả nàng cũng không biết.
“Cung chủ, cho dù Dị thành vương quy phục, nhưng Phạn Việt đã là bán thần, thuộc hạ sợ hắn không phải đối thủ của Phạn Việt, chi bằng để thuộc hạ vào thành, đi giúp……”
Trấn Vũ giương mắt nhìn Phục Linh, khóe mắt lộ ý trào phúng, Phục Linh vội vàng câm miệng quỳ xuống.
“Thuộc hạ lỡ lời, mưu kế của cung chủ, nhất định sẽ không xảy ra sơ suất.”
“Qua ngày mai, không ai có thể đi khỏi tòa thành này.”
Trấn Vũ đứng dậy, đi đến bên cạnh Phục Linh.
Phục Linh chỉ cảm thấy một bàn tay đặt lên vai nàng, đáy lòng run lên.
“Có điều bản tôn đồng ý với ngươi, nếu Dị thành xuất hiện biến số, tiểu tử kia có thể sống sót rời khỏi Dị thành, bản tôn sẽ không tiếc hết thảy thủ đoạn, nạp hắn vào Lãnh Tuyền cung ta.”
Trong phòng, giọng Trấn Vũ lạnh nhạt rồi lại mang theo một chút thú vị vang lên, Phục Linh cúi đầu, không dám nói nữa.
Góc xàm xí của Kyn
Hôm bữa vội quá không kịp tâm sự với mọi người, nhớ các cô xỉu luôn haha.

Cả tháng nay Kyn cày hết mấy bộ ngôn tình đam mỹ hay kinh khủng, trong đó có Thần Ẩn, ui kết buồn thúi ruột, cũng may trong BTTT cho biết Nguyên Khải với A Âm sẽ HE chứ không thôi tôi buồn chết, nhiệt liệt recommend mọi người đọc Thần Ẩn nha.

Còn bìa của bộ đồng nhân Khải Di kia không ai nhận des hết, Kyn đi 5-7 tiệm rồi mà chẳng ai nhận huhu, chắc sẽ để bìa trống dài dài.

Cảm ơn mọi người đã nghe Kyn xàm xàm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui