Bạch Thước là người thông minh, chuyện có thể dùng đầu óc giải quyết nàng kiên quyết không dùng pháp lực, đương nhiên, nàng cũng không có pháp lực gì để dùng.
Cho nên khi Thanh Y đặc biệt chờ nàng ở Cửu Hoa các, nàng liền biết những lời vừa dặn Trọng Chiêu lúc nãy đã uổng phí rồi.
Có lẽ ngày ấy khi Thanh Y hỏi nàng sáo ngọc từ đâu mà đến, nàng không biết nguyên nhân nên có quyền giấu giếm, nhưng khi biết được A Chiêu đã từng đến hoàng thành nhân gian thì cho dù có nói dối thêm nữa cũng vô dụng.
Nàng từng xuất hiện ở dị thành, không chỉ Mộ Cửu, ngay cả Bắc Thần, Thọ An, đám Tiên tộc cũng biết nàng xuất thân từ Phiêu Diểu, là đồng môn của Trọng Chiêu.
Chỉ cần Thanh Y lo lắng điều tra thân phận lúc còn là phàm nhân của Trọng Chiêu, chuyện ám sát ở hoàng thành chẳng còn là bí mật nữa.
Tiên nhân ám sát Tử Vi Tinh không khác nào phản bội trời đất, theo luật của Tiên giới, phải gϊếŧ.
Bạch Thước làm sao nghĩ tới nàng dùng sáo ngọc tiện tay cứu tiên nhân, thế mà lại gây phiền toái cho Trọng Chiêu.
Việc đã đến nước này, nàng chỉ có thể đánh cược một kèo, Đại Trạch truyền thừa sáu vạn năm, trước nay có tiếng nhân thiện.
“Phiêu Diểu Bạch Thước, gặp qua Thanh Y Thượng quân.” Không chờ Thanh Y mở miệng, Bạch Thước đã tiến lên hành lễ.
Thanh Y nhìn nàng, ý lạnh nơi đáy mắt đã tiêu bớt: “Vì sao không gạt ta nữa?”
Bạch Thước đã lựa chọn không gạt hắn nữa, có lẽ còn có một đường sống.
“Như quân thượng chứng kiến, ta đến nay chỉ có thể tu đến bán tiên, tính lên chỉ là ngoại môn đệ tử Phiêu Diểu.”
Thanh Y không có vừa gặp mặt liền bắt nàng lên thẩm vấn, Bạch Thước cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Đã là đệ tử Phiêu Diểu, vì sao phải gạt ta dẫn ngươi lên Phượng đảo?”
“Ngài cũng lừa ta, ta cũng không biết ngài là sư điệt của Phượng Hoàng, đồ tôn của Đông Hoa Thượng thần mà.” Bạch Thước cúi đầu lẩm bẩm, đột nhiên mở miệng: “Ngày ấy quân thượng muốn tặng ta sơn phù, báo đáp ân cứu mạng, không biết hôm nay Bạch Thước có thể lấy danh nghĩa sơn phù ngày ấy thỉnh cầu quân thượng một chuyện?”
“Ngươi hy vọng bổn quân không truy cứu chuyện sáo ngọc?”
“Không phải vậy, ta muốn mời quân thượng nghe một câu chuyện xưa.” Bạch Thước ngẩng đầu, mặt mang khẩn cầu.
Thanh Y sửng sốt, gật đầu.
Bạch Thước quay đầu, nhìn một góc khuất trong Tiêu Dao các, cất lời.
“Thật lâu trước kia, Tướng quân phủ ở hoàng thành nhân gian có một cặp nữ song sinh, trưởng nữ Bạch Hi, ấu nữ Bạch Thước, trưởng nữ Bạch gia trầm ổn nhã nhặn lịch sự, từ nhỏ được khâm thưởng làm Thái Tử phi, mà ấu nữ Bạch Thước ham chơi tùy hứng, đính hôn cùng con vợ cả nhà Tướng phủ Trọng Chiêu……”
Đêm dài đằng đẵng, bên ngoài Cửu Hoa các yên tĩnh chỉ còn giọng của Bạch Thước, phần lớn phàm nhân đã thành tiên có rất ít ký ức về quá khứ, tiên đồ mênh mông ngàn vạn năm, mấy chục xuân thu chốn phàm trần thật sự không đáng nhắc tới.
Nhưng đối với Bạch Thước và Trọng Chiêu mới tu tiên mà nói, mười mấy năm ở nhân gian kia dường như càng chân thật hơn một ít.
Không biết đã qua bao lâu, Bạch Thước quay đầu lại nhìn về phía Thanh Y.
“Cả nhà Trọng gia bị trảm, ta cầu xin phụ thân cứu A Chiêu, từ nay cùng hắn rời xa nhân gian, bái nhập Phiêu Diểu.
Thanh Y Thượng quân, bản tính A Chiêu thuần lương, không phải là kẻ bội nghịch gϊếŧ hại sinh linh, chỉ là huynh ấy gặp biến cố lớn, mang lòng oán hận với thiên tử nhân gian mới xâm nhập hoàng thành phạm phải đại sai.”
Bạch Thước kể hết chuyện mấy năm ngắn ngủn trên thế gian, rồi lại nói hết tất cả mọi chuyện sau khi bọn họ vào Phiêu Diểu.
Thanh Y nhìn Bạch Thước, bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc phát hiện cảm giác quen thuộc trước giờ đối với Bạch Thước từ đâu mà đến.
Hắn đã từng gặp Bạch Thước, mấy năm trước Yêu tộc hoành hành ở Mộc Khiếu sơn, hắn từng cứu một cặp thiếu nữ phàm nhân bị hôn mê, cảnh đời đổi thay, không ngờ hai người năm đó đã bước vào tiên đồ, có cuộc hội ngộ hôm nay.
“Theo ta được biết, Tử Vi Tinh hạ phàm, cả đời cần chính yêu dân, biết dùng người, vẫn chưa từng làm ra việc tru sát trung thần.” Thanh Y nhíu mày: “Vậy……Tướng quân Trọng gia mưu nghịch, liên luỵ cả nhà bị trảm, cũng không phải án oan.”
Bạch Thước cũng không ngoài ý muốn: “Đúng vậy, phụ thân từng nói cho ta Trọng Tương nuôi dưỡng tư binh, đích xác có ý đồ mưu nghịch.”
Thanh Y sửng sốt: “Trọng Chiêu không biết?”
Bạch Thước lắc đầu: “Năm đó A Chiêu chỉ là một thiếu niên, cả nhà bị gϊếŧ, trong một đêm mất đi tất cả người thân, nếu lúc đó ta nói cho huynh ấy, đó là khiến huynh ấy muốn chết.”
Thanh Y kinh ngạc nhìn Bạch Thước, tuy nói đã thành tiên, nhưng Bạch Thước cũng chỉ mới sống hai mươi năm, năm đó Trọng Chiêu còn nhỏ, sao Bạch Thước lại không phải.
Nhưng nàng lại mang theo Trọng Chiêu đào vong, tìm được tiên sơn bước vào tiên đạo, tâm tính kiên định ngay cả tiên nhân tầm thường cũng không bì kịp.
Nếu không phải tiên duyên nàng nông cạn, không có căn cốt tu tiên, thiếu nữ trước mặt này mới là người thích hợp tu thành đại đạo nhất.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Thanh Y phất qua một tia đáng tiếc.
“Hắn không biết chân tướng, thù hận chấp niệm trong lòng, tất tâm ma khó trừ, cho dù tu tiên, cũng khó thành đại đạo.” Thanh Y lắc đầu: “Cô thông minh như vậy, ắt sẽ không phải không rõ cách của cô chỉ có thể cứu hắn trong lúc nhất thời.”
“Tiên đạo đằng đẵng, một đời nhân gian lướt qua trong giây lát, ta vốn nghĩ đợi A Chiêu nhập tiên cũng đã là chuyện vài thập niên sau, thời gian dài như vậy cũng không biết hoàng đế nhân gian đã đổi mấy người rồi.
Nào biết……” Bạch Thước uể oải mở miệng.
“Nào biết căn cốt tu đạo của hắn ngàn năm khó gặp, ba năm liền thành Thượng quân, thậm chí dám nghịch thiên đạo tru sát Tử Vi Tinh?” Thanh Y nói tiếp.
Bạch Thước bất đắc dĩ gật đầu.
Nói đến đây, hết thảy mọi chuyện đều do nàng tạo thành, năm đó bọn họ gặp được Tùng Hạc đang thoi thóp ở Hỏa Băng đảo, nếu không có Bạch Thước lấy linh huyết cứu giúp, Tùng Hạc vì thoát thân đưa Kim Đan của Tiên tộc cho Trọng Chiêu, Trọng Chiêu cũng không có khả năng chỉ mới mấy năm ngắn ngủi đã tu thành Thượng quân.
“Vậy sao lại thế này?” Thanh Y vung tay lên, trong tay hiện ra một đoạn mũi tên, thấy Bạch Thước kinh ngạc, lại nói: “Đây là Vân Hỏa tiễn của Phục Linh ở Lãnh Tuyền cung, ta phát hiện nó ở Hộ Long đại trận trong hoàng thành.
Trọng Chiêu vì báo thù cho người nhà mới ám sát Tử Vi Tinh, sao lại dính líu với Yêu tộc?”
“Không phải là như thế.” Bạch Thước vội la lên: “Năm đó ta đào hôn, A Chiêu vì tìm ta mà rời khỏi hoàng thành, trong lúc vô tình cứu Phục Linh, khi đó hắn cũng không biết Phục Linh không phải là phàm nhân, sở dĩ Vân Hỏa tiễn xuất hiện ở trong cung của Tử Vi Tinh, là vì Phục Linh báo ân.”
“Thì ra là thế.”
Thanh Y thở dài thành tiếng, vốn dĩ hắn cho rằng có Tiên tộc âm thầm cấu kết với Yêu tộc tru sát Tử Vi Tinh làm hỏng khí vận nhân gian, không ngờ lại có chuyện như vậy.
“Thanh Y Thượng quân, ta nhất định sẽ nói cho A Chiêu chân tướng cả nhà họ Trọng bị tru di, khiến huynh ấy buông bỏ thù hận và khúc mắc, xin huynh đừng nói cho Thượng tiên Thiên cung huynh ấy là người đã xâm nhập vào hoàng thành ám sát Tử Vi Tinh.” Bạch Thước khẩn cầu, nhìn về phía Thanh Y.
Thanh Y trầm mặc hồi lâu, hắn phất tay cất Vân Hỏa tiễn vào tay áo: “Việc này Thượng tiên Thiên cung phải biết, ta cần phải cho Kim Diệu tiên tọa một câu trả lời.”
Sắc mặt Bạch Thước trắng bệt: “Thượng quân!”
“Ta sẽ báo cho tiên tọa hết thảy tiền căn hậu quả, nói tiên nhân ám sát Tử Vi Tinh xâm nhập hoàng cung chỉ vì báo ân thù nơi thế gian, vẫn chưa cấu kết với Yêu tộc, cũng không có ý muốn làm náo loạn tam giới.
Tiên phàm có khác, nếu đã nhập tiên, tương đương tái sinh lần nữa, chỉ cần hắn nguyện ý buông bỏ chấp niệm, Đại Trạch sơn ta nguyện ý bảo đảm cho hắn, sẽ không có ai biết tiên nhân ám sát Tử Vi Tinh là ai, từ nay về sau hắn chỉ là đệ tử Phiêu Diểu, thiếu niên Tiên quân ở Ngô đồng võ yến giúp Tiên tộc ngăn chặn sóng dữ, người Kim Diệu tiên tọa thụ linh Trọng Chiêu.”
Lời lẽ Thanh Y ôn hòa, nhưng trong lời nói lại có khí phách, Bạch Thước sửng sốt.
“Thanh Y Thượng quân…… Huynh tin tưởng tất cả những chuyện ta vừa nói?”
“Vì sao không tin, các ngươi nhập tiên chỉ mới mấy năm, chỉ cần tra một chút liền biết là thật hay giả, nếu cô gạt ta, cũng chỉ là nhất thời, có ý nghĩa gì?”
“Vì sao?”
Thanh Y lộ vẻ nghi hoặc, Bạch Thước lẩm bẩm nói: “Chúng ta không thân cũng chẳng quen, vì sao huynh lại giúp A Chiêu như thế……?”
Kỳ thật chỉ cần Thanh Y không vạch trần việc này Bạch Thước cũng đã cám ơn trời đất, nàng căn bản không nghĩ tới hắn nguyện ý lấy Đại Trạch sơn ra bảo đảm cho A Chiêu trước mặt Kim Diệu.
Thanh Y đơ người, trầm mặc giây lát, hắn nhìn phương xa, trong mắt hiện lên hoài niệm, không biết nhớ tới ai.
“Tiểu sư cô đã từng nói qua, người cũng được, tiên yêu cũng thế, sống một đời, cho dù dài hay ngắn, luôn có lúc làm sai, cho người khác cơ hội, thế gian sẽ bớt đi tiếc nuối.”
Thanh Y cúi đầu nhìn về phía Bạch Thước: “Ta tin tưởng thiếu niên có thể làm cô nguyện ý từ bỏ vinh hoa trên thế gian, bồi hắn trải qua kiếp nạn sinh tử không phải kẻ ác, cho nên ta nguyện ý cho hắn cơ hội này.”
Hốc mắt Bạch Thước ửng đỏ, cổ họng nghẹn ngào, nhất thời nói không nên lời.
Rất nhiều năm qua, nàng và A Chiêu rời xa nhân gian bước vào Tiên giới rộng lớn, từng chịu chế nhạo, gặp phải bất công, cả đường phía trước, nàng cẩn thận từng bước giả ngây giả dại, đều chỉ vì bảo vệ Trọng Chiêu sống cho thật tốt, đó là do nàng nợ Trọng Chiêu.
Trong lòng nàng đã từng một lòng đem Cửu Trọng Tiên giới so sánh với phàm trần xem có gì khác nhau? Cũng có tranh đấu, có quyền dục, có âm mưu, cho đến lúc này nàng mới hiểu được đại đạo thủy chung trong thoại bản, thiên lý có công là thật.
Thế gian có một ngọn núi, danh Đại Trạch, người trong núi, có thể làm được như thế.
“Được rồi, ngày mai chính là đại yến, Kim Diệu tiên tọa muốn triệu hắn nhập Thiên cung đích thân thụ linh, hắn đã không còn là thiếu niên nhỏ yếu kia nữa, cô hãy nói chân tướng cho hắn, đừng chấp niệm chuyện cũ phàm trần trong lòng nữa .”
Thanh Y cười cười, vỗ vai Bạch Thước, xoay người vào Cửu Hoa các.
Bạch Thước mạnh mẽ gật đầu, muốn nói cái gì đó, chung quy cảm thấy lời này quá nhẹ, không cần nói nữa.
Bạch Thước thở phào nhẹ nhõm, không biết làm sao, ánh mắt dừng ở một góc Tiêu Dao Các.
Nàng vốn dĩ cho rằng……người chờ trong Cửu Hoa các hưng sư vấn tội sẽ là hắn.
Nàng đi gặp A Chiêu, chọc ghẹo thợ rèn và tiểu hồ ly, duy độc người gần trong gang tấc kia là không dám gặp.
Ngàn dặm xa xôi tới Phượng đảo, ngoại trừ lo lắng cho an nguy của A Chiêu, nàng còn muốn chính miệng hỏi người kia một câu.
Tiểu đồ đệ của nàng, còn không?
Không còn nữa, Bạch Thước biết.
Nếu Mộc Mộc vẫn còn, lúc nhìn thấy chiếc ly chứa linh trà Dao Trì, hắn sẽ tìm đến nàng.
Thần sắc Bạch Thước tịch liêu, không hiểu sao lại khổ sở muốn khóc.
Đột nhiên linh đài nàng hơi hơi động, hơi thở nóng rực lan tràn, Bạch Thước mờ mịt giơ tay lên sờ, ấn ký ám nguyệt đã lâu chưa xuất hiện chợt lóe qua.
Đây là……?
Bạch Thước giật mình, sao nàng lại quên được chứ!
Nàng và đại yêu quái đã ký kết thần hồn khế ước, hễ đại yêu quái luyện hóa bồ đề mộc là nàng có thể cảm ứng được, đêm đó ở Phiêu Diểu đảo, trong lúc vô tình nàng đã dùng linh huyết làm gián đoạn việc luyện hóa bồ đề mộc, triệu hoán Phạn Việt, sau đó hắn liền biến thành Mộc Mộc!
Nếu dùng phương pháp giống vậy thử lại một lần, vậy có phải Mộc Mộc sẽ trở về không?
Bạch Thước không chút do dự cắt rách bàn tay đánh vào giữa trán.
Trong gác mái ở Phượng đảo, Nam Vãn trầm mắt đứng bên cửa sổ, Thọ An bước nhanh vào, nói nhỏ bên tai Nam Vãn vài câu.
“Cái gì? Thật sao?”
“Thiên chân vạn xác.
Ta tự mình đến Phiêu Diểu một chuyến, lấy ảo thuật mê hoặc mấy tên đệ tử Phiêu Diểu, phát hiện đêm Tử Vi Tinh bị ám sát, Trọng Chiêu trùng hợp rời Đông Hải, lúc quay về, trên người có thương tích.
Sư huynh có nhớ không, Thiên cung từng phát mật lệnh, tiên nhân ám sát Tử Vi Tinh có Yêu tộc giúp đỡ.
Ngày ấy trong thạch điện ở Dị thành, ta tận mắt nhìn thấy trên người hắn có Yêu hoa hộ giáp.”
“Dám ám sát Tử Vi Tinh phá hoại khí vận nhân gian, hắn quả nhiên là chó săn của Yêu tộc!” Nam Vãn trầm giọng gầm lên: “Ta đây liền báo cáo việc này cho sư tôn!”
Nam Vãn vội vàng rời đi, trên mặt lộ ra một ý cười cổ quái, chỉ thấy linh quang chợt lóe, Phục Linh hiện chân thân.
“Ngu xuẩn.” Phục Linh cong cong khóe miệng, nhìn hướng Tùng Hạc viện.
“Trọng Chiêu a Trọng Chiêu, huynh vẫn luôn nói tiên yêu có khác, ngược lại ta muốn xem xem, khi thế nhân đều xem huynh là yêu, huynh sẽ làm thế nào?”
Nội điện Tiêu Dao, ánh nến nhẹ lay động, Phạn Việt đang nhắm mắt ngưng thần ngồi xếp bằng, bồ đề tâm hoả thiêu đốt giữa không trung, chậm rãi hóa thành một đạo linh quang bắn vào Thất Mang Tinh trận trước ngực hắn.
Có thần lực của Phượng Hoàng nuôi dưỡng, linh khí trong viên bồ đề mộc này vô cùng thuần khiết, Phạn Việt luyện hóa nó cũng không mất bao nhiêu công sức.
Ngay lúc sợi linh quang cuối cùng chảy vào ngực hắn, quang mang bồ đề mộc lóe lên, lộp bộp rơi trên mặt đất.
Luyện hóa bị gián đoạn lần nữa, Phạn Việt biến sắc, đột nhiên đầu đau như muốn nứt ra, hắn xoa mày, đáy mắt hiện ra một tràng giãy giụa.
Đúng lúc này, một thứ từ trên trời giáng xuống, nện trên người hắn.
___________________________________________________________________________
Chương 69
“Mộc Mộc! Đây là hồ Tử Nguyệt?!”
Phạn Việt gật đầu.
Thứ Ba tuần sau gặp lại.