“Cuồng vọng, hạng yêu tà như ngươi mà cũng dám khiêu khích toàn bộ Tiên giới!”
Lúc này đây, không chỉ là Hi Vân, trong chúng tiên môn có ba vị chưởng môn đồng thời xuất ra tiên kiếm đánh Trọng Chiêu.
Lúc này Kim Diệu không cản nữa, tuy ông thẹn với Tùng Phong, nhưng dù sao ông cũng là chưởng tọa của Thiên cung, ông không cách nào bảo vệ Trọng Chiêu đã từ bỏ tiên cốt đọa yêu nữa.
Bốn thanh tiên kiếm đồng thời nhắm thẳng vào linh đài của Trọng Chiêu, Trọng Chiêu chỉ dựa vào một hơi tàn mà chống đỡ, căn bản không còn sức đánh trả, nhưng trong mắt hắn không hề có sợ hãi mà toàn là sát ý.
Thiếu niên tóc dài tán loạn cô độc đứng trong đại điện, như tà ma bị tam giới ruồng bỏ.
Một vài tiên nhân có giao tình tốt với Phiêu Diểu không đành lòng xem tiếp nữa.
Khoảnh khắc bốn thanh tiên kiếm dừng trước linh đài Trọng Chiêu thì có một thân ảnh nhảy ra từ trong đám người, dựng nên vòng bảo hộ chắn trước Trọng Chiêu, tiên vòng kia vô cùng mỏng manh, đối kháng với bốn vị chưởng môn như ánh huỳnh quang nghênh hạo nguyệt, mọi người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một thiếu nữ cả người đầy máu đang che chở cho Trọng Chiêu.
“Bạch Thước!”
“Bạch Thước sư muội!”
Trong đám đệ tử Phiêu Diểu có người nôn nóng gọi Bạch Thước.
Chúng tiên ngạc nhiên, lại là đệ tử Phiêu Diểu, châu chấu đá xe, sao một tiểu phái Đông Hải lại có cả đống con cháu không muốn sống vậy chứ!
Giữa không trung, bốn thanh kiếm bị tiên vòng của Bạch Thước cản trở vẫn không chút do dự lao về phía Trọng Chiêu, Bạch Thước che chở trước mặt hắn đứng mũi chịu sào ——
Trọng Chiêu vốn dĩ đã bị tà khí vây quanh, hai mắt không còn sức sống lao về phía Bạch Thước, nhưng tiên cốt hắn đã vỡ, cạn kiệt linh tức, chỉ mới một bước đã ngã xuống đất, máu tươi từ thất khiếu chảy ra.
Trọng Chiêu tuyệt vọng nhìn Bạch Thước, hắc khí trong mắt thuần túy đến tận cùng, phát ra tiếng rống giận như dã thú.
“Nha đầu!”
“Tiểu Bạch Thước, ngươi tìm chết à!”
Hoa Hồng và Mộ Cửu đồng thời biến sắc, đang định ra tay thì đúng lúc này, một luồng thần quang cường đại lao đến từ chân trời, đánh vào bốn thanh tiên kiếm, tiên kiếm của bốn vị chưởng môn tam sơn lục phủ đã bị luồng ánh sáng này cản lại, không thể tiến thêm được nửa tấc.
Trong thần quang, một bóng người từ trên trời giáng xuống, thong thả đi tới, người nọ mặc hồng y nguyệt bào, tung bay trong gió, hắn vươn bàn tay, nhẹ nhàng bắn ra, ngay lập tức bốn thanh tiên kiếm bị cắt thành mảnh nhỏ, tứ đại chưởng môn đồng thời biến sắc.
Mà trong điện, một bóng người hiên ngang đứng đó, bất ngờ tung một chưởng vào bốn người Hi Vân, bốn người đồng thời hộc máu, như đàn đứt dây nằm trên đất.
Kim Diệu và ba vị Thượng tiên đều biến sắc, đồng thời phóng linh lực đỡ bốn vị chưởng môn dậy.
Thần quang tan đi, trong lòng Hạo Nguyệt điện chủ là thiếu nữ máu tươi đầy người, còn cung chủ Lãnh Tuyền cung Trấn Vũ đứng ở trước mặt Trọng Chiêu chỉ còn một hơi tàn.
Tình thế trong điện thay đổi trong nháy mắt, không ai ngờ được hai vị bán thần Yêu giới đều đồng thời ra tay bảo vệ hai tên đệ tử Phiêu Diểu.
“Bạch Thước, ngươi cứ chà đạp mạng mình như vậy sao?”
Thần sắc Hạo Nguyệt điện chủ lạnh băng, nhưng chỉ có mình hắn biết đôi tay ôm Bạch Thước đang run nhè nhẹ.
Lúc ở Phượng đường, Bạch Thước chịu một chưởng của Trọng Chiêu nên đã trọng thương, mới vừa rồi lại hao hết tiên lực giúp hắn ngăn cản tiên kiếm của bốn vị chưởng môn, thân hình nhuốm máu như đứa trẻ rách nát, nàng mở mắt ra bắt gặp cặp mắt phẫn nộ lạnh băng nhưng lại đột nhiên nở nụ cười.
Cho dù lời của Phạn Việt lạnh nhạt vô tình, nhưng cuối cùng nàng cũng đã cảm nhận lại được cái ôm quen thuộc đã lâu không có từ sau khi tới Phượng đảo.
“Đại yêu quái……” Nàng dùng hết sức cẩn thận giữ chặt tay áo Phạn Việt: “Ngươi đừng giận ta nữa, được không?”
Chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy, lửa giận tràn ngập của Hạo Nguyệt điện chủ tan thành mây khói, ánh mắt rơi trên cánh tay đã gãy của Bạch Thước, biểu tình càng lạnh hơn, lòng bàn tay không ngừng vận chuyển thần lực rót vào linh mạch Bạch Thước.
Hai người tự nhiên như chốn không người, Phượng điện lại tiếp tục lâm vào bầu không khí trầm mặc quái lạ, tam giới đều biết tính tình Hạo Nguyệt điện chủ còn lạnh hơn sông băng vạn năm, nhưng hiện tại hắn lại vì sống chết của một đệ tử tiên môn mà ra tay.
Đệ tử Phiêu Diểu tên Bạch Thước này rốt cuộc có địa vị gì?
Cách đó không xa, Trọng Chiêu quỳ rạp trên mặt đất, hơi thở thoi thóp, đôi mắt đầy máu mơ hồ của hắn trông thấy sự vui sướng và ỷ lại trên mặt Bạch Thước khi nhìn Phạn Việt thì chút ánh sáng còn sót lại nơi đáy mắt đã tan đi, chỉ còn hắc ám.
“Trấn Vũ cung chủ, Phạn Việt điện chủ, hai vị có ý gì?”
Trong đại điện lặng im, Kim Diệu dùng thần lực chữa thương cho bốn vị chưởng môn xong rồi mới nặng nề hỏi.
“Đây là nội vụ Tiên tộc ta, hai vị như thế là muốn khai chiến với Tiên tộc ta sao?” Tính tình Sấm Sét manh động, tức giận chất vấn.
“Bổn điện nhúng tay vào nội vụ Tiên tộc từ lúc nào thế? Bổn điện chỉ cứu người của Hạo Nguyệt điện, sao, không thể?” Phạn Việt thờ ơ đáp lời.
Người của Hạo Nguyệt điện?
Chúng tiên hai mặt nhìn nhau, Hi Vân nhịn không được mở miệng: “Rõ ràng nàng ta là đệ tử Phiêu Diểu!”
“Bổn điện nói nàng là người của Hạo Nguyệt điện thì nàng chính là người của Hạo Nguyệt điện.”
Thần sắc Phạn Việt lạnh lùng, uy áp bán thần hạ xuống trên người Hi Vân, sắc mặt ông liền trắng bệch.
“Phạn Việt điện chủ.” Kim Diệu mở miệng: “Tiên khí trên người nàng rõ ràng là của Tiên tộc ta, mặc dù điện chủ là bán thần Yêu tộc cũng không thể đổi trắng thay đen như thế.”
“Ai nói người mang tiên khí thì không thể là người của Hạo Nguyệt điện ta.
Nàng sớm đã bị Phiêu Diểu trục xuất khỏi sư môn, nếu Kim Diệu tiên tọa không tin, có thể hỏi đệ tử Phiêu Diểu.”
Kim Diệu nhìn đám người Phiêu Diểu, Nhĩ Quân cắn cắn môi, gật đầu: “Đúng vậy, tuy Bạch Thước xuất thân từ Phiêu Diểu nhưng đã sớm bị chưởng môn trục xuất khỏi sư môn, nàng đã không còn là đệ tử Phiêu Diểu nữa.”
Nhĩ Quân đã từng chán ghét Bạch Thước, nhưng trải qua thế sự, nàng đã sớm không còn khúc mắc gì với Bạch Thước nữa, hiện giờ Phiêu Diểu gặp đại biến, Trọng Chiêu đọa yêu, Bạch Thước vì hắn mà đối đầu với chúng tiên môn, Bạch Thước đã mất đi chốn dung thân ở Tiên giới.
Nếu vậy chi bằng để nàng đi theo Hạo Nguyệt điện chủ.
“Nếu đã không còn sư môn, sao bổn điện lại không thể nhận nàng vào Hạo Nguyệt điện?”
“Tiên yêu khác biệt, điện chủ há có thể……”
“Kim Diệu tiên tọa, ông cũng đừng quên, toàn bộ hạ tam giới đều do Tổ thần Kình Thiên lấy Hỗn Độn chi lực biến thành, thiên địa khai sinh, vạn tộc vốn chung nguồn gốc.” Phạn Việt ung dung cất lời.
Lời này vừa nói ra, bất luận tiên hay yêu trong điện đều cạn lời, nếu nói đến người không thích tranh luận cùng tiên nhân nhất Yêu giới chắc chắn là vị Hạo Nguyệt điện chủ này, nếu không phải chính tai nghe thấy tám chữ “Thiên địa khai sinh, vạn tộc chung nguồn”, đánh chết bọn họ cũng không tin do chính miệng Hạo Nguyệt điện chủ nói ra.
Đại đạo đường hoàng đơn giản như thế, ngay cả Kim Diệu cũng không còn lời gì để nói, đừng nói hắn, cho dù Mộ Quang còn sống cũng không tìm ra nửa điểm sai.
“Kim Diệu tiên tọa, người của Hạo Nguyệt điện đã phạm vào thiên điều Tiên giới ông?”
Thấy Kim Diệu không nói gì, Phạn Việt nói tiếp.
“Quả thật chưa từng.”
“Nếu đã vậy, chuyện của Tiên tộc không liên quan gì tới Hạo Nguyệt điện, người của bổn điện, bổn điện mang đi.”
Phạn Việt nói xong, ôm Bạch Thước định đi.
“Đại yêu quái, A Chiêu……” Thương thế của Bạch Thước quá nặng, thần trí sớm đã hỗn loạn, cho dù như vậy vẫn không quên an nguy của Trọng Chiêu.
Trán Phạn Việt nhịn không được nhăn lại, vung tay lên, một đạo thần lực rơi vào giữa trán Bạch Thước, nàng không kịp nói nữa, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ say.
Thần quang lóe lên, Phạn Việt và người của Hạo Nguyệt điện hóa thành mấy đạo lưu quang, bay thẳng về Yêu giới.
Hạo Nguyệt điện chủ vừa đi, ánh mắt mãn điện liền tập trung trên người Trấn Vũ, lúc này chẳng đợi Kim Diệu mở miệng, Trấn Vũ đã xem kịch hồi lâu mở lời trước.
“Kim Diệu tiên tọa, lúc nãy tình thế cấp bách, bổn tọa ra tay hơi nặng, có điều tiên lực bốn vị chưởng môn thâm hậu, coi như bổn tọa vẫn chưa đả thương bọn họ.”
“Trấn Vũ cung chủ, rốt cuộc ngươi có ý gì?” Lúc nãy Hi Vân bị Phạn Việt chèn ép, người chất vấn bây giờ lại là một vị chưởng môn khác ra tay chung với Hi Vân.
“Không có gì bất ngờ, chỉ là bổn tọa nhìn không thuận mắt tứ đại chưởng môn tiên môn liên thủ tru sát một thiếu niên linh mạch đứt đoạn.”
“Ngươi! Trọng Chiêu là tội nhân Tiên tộc, Tiên tộc ta xử trí như thế nào liên quan gì tới cung chủ chứ?”
“Tội nhân? Hắn có tội gì? Ám sát Tử Vi Tinh? Tùng Phong đã thay hắn chịu rồi.
Đọa yêu? Trên đời này không chỉ có mình hắn từ tiên đọa yêu.
Chẳng lẽ bởi vì hắn đọa yêu mà hắn nên chết sao?”
Trấn Vũ lạnh lùng liếc nhìn, nếu nói mới vừa rồi Phạn Việt chỉ lấy uy áp bán thần chèn ép người thì thần lực quanh thân Trấn Vũ đã dừng trong người chúng tiên, lập tức có một vài đệ tử tiên lực thấp kém phun máu tươi, sắc mặt các vị chưởng môn cũng trắng bệch.
Kim Diệu tiến lên một bước, thần lực tỏa ra bốn phía, ngăn chặn Yêu lực Trấn Vũ.
“Trấn Vũ cung chủ! Tiên yêu ngừng chiến ngàn năm, rốt cuộc hôm nay ngươi muốn làm cái gì?”
“Không làm gì hết, bổn tọa chỉ muốn mời chư vị làm chứng cho bổn tọa.”
Làm chứng? Làm chứng gì? Chúng tiên trong điện sửng sốt.
Trấn Vũ cúi đầu nhìn về phía Trọng Chiêu chỉ còn chút hơi tàn trên mặt đất, đột nhiên mở miệng: “Trọng Chiêu, bổn tọa hỏi ngươi, ngươi có nguyện đầu quân vào Lãnh Tuyền cung ta không?”
Cả điện an tĩnh, mọi người nhịn không được nhìn Trọng Chiêu.
Trên mặt đất, thiếu niên đầy máu thê thảm dùng chút sức lực còn sót lại đờ đẫn ngẩng đầu, đôi mắt mơ hồ của hắn đảo qua cả đám Thượng tiên khắp điện, cuối cùng nhìn Trấn Vũ, không chút do dự đáp lời:
“Trọng Chiêu đã không còn là tiên nhân nữa, nguyện đầu quân vào Lãnh Tuyền cung.”
“Tốt!” Trấn Vũ cười to thành tiếng, vung tay quét Trọng Chiêu vào lòng Phục Linh.
“Kim Diệu tiên tọa, hôm nay bổn tọa bảo mạng cho Trọng Chiêu, từ nay trở đi, hắn chính là người của Lãnh Tuyền cung ta! Nếu Tiên tộc muốn giết hắn, chỉ việc tới Lãnh Tuyền cung ta là được, bổn tọa chờ ở Yêu giới!”
Trấn Vũ dứt lời, bất ngờ chém ra một đạo thần lực, Kim Diệu biến sắc, giơ tay lên đỡ, đến khi hai luồng thần lực va chạm vào nhau tan đi thì trong Phượng điện đã không còn nửa bóng người của Yêu tộc.
Cả điện lặng im, sắc mặt Kim Diệu rất khó coi, chúng tiên không một ai dám nói gì.
Chẳng ai ngờ được việc trọng đại trăm năm của tam giới, Ngô đồng võ yến ở Phượng đảo lại kết thúc như thế.
Cực Bắc Yêu giới, tuyết đóng băng ngàn dặm, ngàn ngọn đèn lưu ly trong Hạo Nguyệt điện không tắt.
Sâu trong tuyết địa, trong một gian phòng sau điện tựa như ngày xuân ôn hòa dễ chịu.
Trên giường, sắc mặt Bạch Thước tái nhợt, y phục nhuốm đầy máu sớm đã được thay ra.
Thần lực cuồn cuộn không ngừng chảy vào linh mạch Bạch Thước, nửa canh giờ sau, linh khí nàng dần ổn định, sắc mặt khôi phục vẻ hồng hào.
“Đừng...Đừng đi……”
Trong lúc hôn mê, Bạch Thước nói mớ, chau mày, phảng phất không được an bình.
Phạn Việt nhìn Bạch Thước ngủ say trên giường, trong đầu hiện lên cảnh tượng Bạch Thước chắn phía trước Trọng Chiêu ở Phượng điện, đứng dậy định đi.
“Mộc Mộc……”
Đôi chân đang dời bước khựng lại, Phạn Việt sửng sốt, quay đầu.
‘Đừng đi, Mộc Mộc.”
Trên giường, giữa môi răng Bạch Thước thốt ra một cái tên.
Một tiếng thở dài vang lên, Hạo Nguyệt điện chủ nhận mệnh quay lại ngồi xuống, cầm tay Bạch Thước.
Ngoài điện, Hoa Hồng dựa vào hành lang uống rượu, Long Nhất Trư nghe mùi lắc lư bay tới.
“Ê, Tiểu Hoa, cục đá trâu bò, ngươi ở đây uống rượu làm gì?”
“Nơi này ấm áp.” Hoa Hồng vươn vai, lười nhác nói.
“Băng thiên tuyết địa, ấm áp chỗ nào?” Long Nhất Trư cạn lời.
“Lòng người ấm áp.” Hoa Hồng nhìn thoáng qua điện, cười cười, hớp hồ lô rượu đã vơi hơn phân nửa.
Long Nhất Trư nhìn vào trong điện, hai bóng người một ngủ một ngồi in lên cửa sổ, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đôi mắt to lại có chút hoài niệm.
“Đúng vậy, từ khi nàng đi, Thái Sơ Điện chẳng còn ấm áp nữa.”
“Ai đi? Nơi nào lạnh?”
Hoa Hồng mơ mơ màng màng hỏi.
“Lo uống rượu của ngươi đi.”
Long Nhất Trư bay đến cạnh thợ rèn, ôm hồ lô rượu nốc sạch sẽ, một bên, tiếng ngáy đối xứng của Hoa Hồng vang lên.
Dưới ánh trăng hiện lên cái bóng của Long Nhất Trư, bóng rồng múp míp, ngũ trảo bay lên.
Ngoài xa ngàn dặm, Lãnh Tuyền cung.
Trong thạch động lạnh thấu xương có một huyết trì cuồn cuộn, giống y như đúc cái trong thạch điện Dị thành lúc trước.
Trọng Chiêu nhắm nghiền mắt, lơ lửng trên huyết trì.
Bên ngoài huyết trì có vô số ánh mắt hoảng sợ của Yêu tộc, cơ hồ tất cả đều là Thượng quân.
Trấn Vũ không chút biểu cảm đứng bên ngoài, theo chuyển động của tay hắn, Yêu lực bay ra từ trên người đám Yêu quân này, sau đó vọt vào cơ thể Trọng Chiêu.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Yêu quân bị đoạt yêu lực thần hồn câu diệt hóa thành tro bụi.
Vẻ mặt Phục Linh rất không đành lòng, nhưng khi nhìn đến Trọng Chiêu linh mạch vỡ vụn không còn sức sống trong huyết trì thì một tia không đành lòng nơi đáy mắt nàng đã tan biến sạch sẽ.
Hồi lâu, huyết trì khôi phục thanh tĩnh, tuy Trọng Chiêu vẫn mất ý thức nằm đó như cũ nhưng sâu trong linh đài hắn đã dần bốc lên một ngọn lửa đen yếu ớt.
Góc xàm xí của Kyn
Thực sự hai chương này đã làm mình không nhịn được mà rơi nước mắt.
Nó đã làm mình phải suy nghĩ rất nhiều về Trọng Chiêu và Bạch Thước, hơi dài và nó chỉ là cảm nhận của riêng mình, ai không thích có thể lướt qua.
Cuộc đời của Trọng Chiêu giống như một trò cười, gia đình người thương vạch tội gia đình mình, án oan chỉ là suy nghĩ chủ quan của hắn, mà người hắn yêu thương và tin tưởng nhất lại giấu hắn suốt ngần ấy năm.
Bất công mà hắn luôn chịu thực ra chỉ là hiểu lầm, mà chính hắn lại không đủ dũng cảm để đối mặt và tra rõ chân tướng để rồi tạo nên sai lầm ngày hôm nay.
Nếu năm đó nàng không đào hôn, Bạch tướng quân không vạch tội cha hắn, nàng cũng không giấu hắn sự thật thì hắn sẽ không sống như một con hề.
Hắn trách Bạch gia, trách Bạch Thước, nhưng hắn đã nợ họ quá nhiều.
Vậy không trách nữa? Không thể, bởi vì hắn chảy trong mình dòng máu của Trọng gia, tất cả những người đã chết đều là người thân của hắn, làm vậy thì sẽ có lỗi với bọn họ.
Hắn hận nàng, hận Bạch gia nhưng lại không nỡ làm tổn thương bọn họ.
Vậy nên cuối cùng Trọng Chiêu đã lựa chọn cách tự trừng phạt mình để trả nợ cho Bạch gia, vơi đi phần nào sự tự trách và tội lỗi với gia tộc vì đã không thể trả thù cho họ.
Thù hận, thất vọng, tự trách, buồn đau, hối hận đan xen khiến hắn mất đi lý trí.
Tuy nhiên, ngay khi thấy Bạch Thước bị mình đả thương, hắn đã tỉnh táo lại và tha thứ cho nàng, nghe lời nàng nói, đi tạ lỗi với Tử Vi Tinh.
Đáng lẽ ra mọi chuyện sẽ tốt hơn, thế nhưng Tùng Phong lại vì bảo vệ hắn mà chết thảm.
Những đạo lý, công bằng mà hắn luôn tâm niệm, những người hắn luôn tôn sùng, Cửu Trọng Thiên mà hắn một mực hướng tới, giờ đây trở thành lưỡi dao sắc bén ép chết sư thúc yêu thương hắn nhất.
Hai biến cố liên tiếp vùi dập khiến Trọng Chiêu không tài nào tiếp nhận nổi.
Hắn hóa điên đọa yêu, chẳng thể quay đầu, cũng như mối quan hệ giữa hắn và Bạch Thước.
Mộ Cửu nói đúng, một khi đã nói rõ mọi chuyện với nhau thì cũng chính là lúc những dây dưa giữa hai người chấm dứt.
Hố sâu ngăn cách giữa hắn và Bạch Thước không chỉ có tính mạng của cả trăm mạng người Trọng gia mà còn cả Tùng Phong nữa, vô số khúc mắc, chẳng cách nào quay lại thuở ban đầu.
Còn Bạch Thước, ắt hẳn nàng đã nghẹn trong lòng lâu lắm rồi nhưng vẫn chẳng đủ can đảm để nói ra sự thật, cho nên khi không còn lựa chọn nào khác nên nàng mới nói.
Quả đúng như câu cha nợ con trả, đúng cả với Trọng Chiêu và Bạch Thước.
Đời này nàng đã gánh trên vai hai món nợ nặng nề.
Đầu tiên là với vị thần đã ra tay cứu giúp hai tỷ muội bọn họ, và giờ đến A Chiêu, nàng chỉ có thể dùng cả đời này để trả.
Do đó có thể dễ dàng hiểu được chấp niệm trả nợ của nàng so với chấp niệm báo ơn Thiên Khải không khá hơn là bao.
Và giờ khi Trọng Chiêu thành ra như vậy, nàng lại đau khổ hơn bao giờ hết, bởi vì thiện ý không nói ra chân tướng, sợ hắn bị đả kích của nàng đã tạo thành oan trái của ngày hôm nay.
Giá như năm đó nàng không đào hôn, giá như nàng nói cho hắn sự thật sớm hơn, giá như đêm đó nàng không đi cùng Phạn Việt đến Bất Ky thành và hàng ngàn cái giá như khác.
Khoảnh khắc Tùng Phong chết thì nàng cũng đã biết mối quan hệ giữa nàng và A Chiêu vĩnh viễn không thể vãn hồi, chỉ còn lại trống rỗng, tuyệt vọng.
“Ngày mà Trọng Chiêu bỏ tiên cốt đoạn tiên mạch, nàng liền biết rốt cuộc nàng đã không còn cách nào bảo vệ thiếu niên cùng nhau lớn lên đó nữa rồi.”
Mọi thứ sẽ chỉ còn là quá khứ.
Hầu hết mọi người đều cho rằng Bạch Thước đã hy sinh quá nhiều cho Trọng Chiêu, còn Trọng Chiêu thì luôn đặt những thứ khác lên trên nàng như A Cửu đã nói, những gì nàng làm cho hắn đã quá đủ rồi.
Thế nhưng có lẽ trong lòng Bạch Thước vẫn sẽ day dứt khôn nguôi, cho dù bây giờ không còn liên hệ nữa nhưng nếu sau này gặp lại, nàng vẫn sẽ hết lòng bảo vệ hắn cho đến cuối cuộc đời này (còn trường hợp Trọng Chiêu đối đầu với Phạn Việt thì chắc A Chiêu phải tự cầu phúc rồi T.T).
Lý do rất đơn giản, bởi vì nàng là Bạch Thước.
Con người nàng là vậy, và vẫn sẽ mãi như vậy, đó là một trong những lý do tôi thích và thương Bạch Thước.
Túm cái váy lại, đọc xong hai chương này tôi chỉ biết thở dài, chỉ trách số phận trêu ngươi, đặt hai đứa trẻ lương thiện vào hoàn cảnh éo le như vậy.
Mong là cuối truyện, họ đều có cái kết tốt đẹp..