Bạch Thước Thượng Thần


Tám trăm năm trước, sau khi Phượng Nhiễm mang Cảnh Giản phi thăng Thần giới, Phượng Hoàng của Ngô Đồng Phượng đảo chính là vị Phượng Ẩn trong truyền thuyết kia.
Trấn Hồn tháp này do thần lực Hỗn Độn luyện hóa ra và phải mất công sức mấy năm mới được, năm đó hắn lấy Trấn Hồn tháp của Thượng Cổ làm lễ vật bái sư của Nguyên Khải tặng cho Đông Hoa, Đông Hoa lại vì chuộc tội với Nguyên Khải mà đem tặng cho Phượng tộc, hiện giờ Trán Hồn tháp dưới tam giới ngoại trừ chỗ Bích Tỉ Thần quân của Quỷ giới dùng để trấn áp vạn quỷ kia có một tòa, còn một người nữa có được vật ấy, đó là Phượng Ẩn.
Thiên Khải từng gặp qua vị tân Hoàng của Phượng tộc này một lần rồi, đáng tiếc là năm đó ở rừng Ngô Đồng cổ thụ chỉ vội vàng nhìn thoáng qua trước khi nàng ngủ say rồi hồn phi phách tán.

Còn lại thì hắn cũng chẳng có giao tình thiết thực gì với vị tân Phượng Hoàng này cả.
Nghe nói con đường niết bàn của vị tân Phượng Hoàng này rất là gian nan, cùng với đoạn tình ái giữa nàng với cháu của hắn thiếu chút nữa hủy diệt tam giới kia, hiện giờ Nguyên Khải đã hôi phi yên diệt, sợ là nàng chưa chắc muốn gặp người của Thần giới.
Thiên Khải vẫn chưa che giấu khí tức của Chân Thần, hắn vừa đến Ngô Đồng Phượng đảo thì đại trưởng lão Phượng tộc là Phượng Vân liền ra đón tiếp.

Nghe nói Thiên Khải muốn mượn Trấn Hồn tháp, Phượng Vân cung cung kính kính dẫn hắn vào rừng Ngô Đồng cổ thụ.
Khí tức của hắn vẫn chưa giấu, vậy mà người nghênh đón không phải Phượng Ẩn, đến cà Quỷ Vương Tu Ngôn cũng chưa có cái gan này, Thiên Khải tất nhiên là nhướng mày.
Phượng Vân nhìn thấy biểu cảm của Thiên Khải, vội vàng giải thích giúp Phượng Ẩn.
“Thần quân chớ bực, bệ hạ nhà ta tám trăm năm trước đi ra ngoài rất nhiều năm, sau lại hồi đảo phong bế thần thức, sợ là không biết Thần quân tới.

Mấy năm nay bệ hạ đều ở trong rừng già, đã mấy trăm năm rồi vẫn chưa ra khỏi Phượng đảo.

Bệ hạ từng có lệnh……” Giọng Phượng Vân lo sợ, liếc Thiên Khải một cái: “Chỉ cần không phải chuyện lớn liên quan đến Phượng tộc diệt tộc, cho dù bất cứ chuyện gì cũng không được phép vào rừng già làm phiền nàng.”
Lời này nói ra Thiên Khải có thể thấy dường như Phượng Ẩn đã đại diện Phượng tộc cho Chân Thần Thần giới mặt mũi lắm rồi vậy.
Phong bế thần thức? Nghĩ đến Nguyên Khải cũng đã hồn phi phách tán vào tám trăm năm trước, Thiên Khải thở dài, hiếm khi không làm giá Chân Thần, chỉ tùy tiện phất phất tay với Phượng Vân.
Hai người dừng ở cực nam Phượng đảo, trong rừng Ngô Đồng xanh um tươi tốt, Thiên Khải nhìn thấy khung cảnh bên trong, nhịn không được ngẩn người.
Hắn biết tập tính Phượng hoàng nhất tộc, từ trước đến nay Ngô Đồng Phượng đảo chỉ có cây ngô đồng, phong cảnh rừng ngô đồng cổ thụ trước sau như một suốt mười mấy vạn năm qua, cũng không biết từ khi nào chỗ sâu nhất rừng ngô đồng cổ thụ lại bị sửa thành bộ dạng của một tiên gia tiểu trạch.
Cây xanh cỏ biếc, dòng suối nhỏ, gian phòng trúc, tiên thú sinh sôi, trăm hoa đua nở.
Cảnh trí như vậy thập phần quen mắt, Thiên Khải cẩn thận đánh giá một lát, mới phục hồi tinh thần lại.
Chỗ này giống y như đúc tòa cấm cốc kia ở Đại Trạch sơn của Đông Hoa.
Cửa gỗ phòng trúc bị đẩy ra, thiếu nữ vừa đi ra liền nhìn thấy hai người bên ngoài dòng suối nhỏ thì sửng sốt.

Ánh mắt nàng dừng trên khuôn mặt Thiên Khải, đáy mắt tĩnh lặng như giếng cổ phất qua một chút dao động, ngay sau đó nửa lễ nhất bái.
“Hạ thần Phượng Ẩn, gặp qua Thiên Khải Chân Thần.”
Thiếu nữ áo vải, mày ngài mắt phượng, trâm gỗ vấn tóc, đúng là Phượng Ẩn ngủ say trong rừng Ngô Đồng cổ thụ năm đó.
“Ngươi đã phong bế thần thức, còn biết bổn quân?”
Đáy mắt Phượng Hoàng lộ ra thần sắc hồi tưởng: “Rất nhiều năm trước hạ thần từng vào Tử Nguyệt sơn, trong điện Tam Hỏa tiền bối canh giữ Tử Nguyệt có chân dung của Thần quân.” Nàng dừng một chút, không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng xẹt qua ý cười nhàn nhạt: “Khi còn bé thường nghe chàng ấy cứ nhắc mãi với ta về chuyện trong Thanh Trì cung năm đó, nghe rất nhiều, nghĩ đến người chàng thường nhớ tới chắc là người đây.”
Thiên Khải vì Trấn Hồn tháp mà đến, hiện giờ đích thân đứng trước mặt Phượng Ẩn mới đột nhiên có cảm giác chân thật lúc Nguyên Khải hôi phi yên diệt.

Lảo Chân Thần đã sống mười mấy vạn năm như hắn bỗng nhiên cảm thấy thật chua xót.
Thấy vẻ mặt Thiên Khải như vậy, Phượng Ẩn cũng không nhắc lại chuyện cũ, chỉ hỏi hắn: “Thần quân đến Phượng đảo, chính là vì Trấn Hồn tháp?”
Thiên Khải nhướng mày:“Sao Phượng Hoàng biết?”
Phượng Ẩn cười cười: “Thiết nghĩ Phượng đảo này của ta có gì có thể làm Thần quân cất công đi một chuyến, chỉ có Trấn Hồn tháp thôi.

Nghe nói ngàn năm trước Thần quân vì tìm bạn cũ mà vào dòng chảy thời không, hiện giờ trở về, hẳn là đã gặp được cơ duyên?”
Thiên Khải gật đầu: “Trấn Hồn tháp kia……?”
Thiên Khải còn chưa nói xong, lòng bàn tay Phượng Ẩn đã hiện ra một tòa tháp nhỏ xanh biếc: “Năm đó được Thần quân tặng, Phượng Ẩn mới có thể tu luyện nguyên thần trong tháp, hiện giờ Phượng Ẩn đã niết bàn trọng sinh, tháp này sớm nên trả lại cho Thần quân.”
Thiên Khải tiếp nhận Trấn Hồn tháp: “Đừng cảm tạ ta, mặc dù không có tòa Trấn Hồn tháp này, với thiên phú của Phượng Hoàng, niết bàn thành thần cũng là chuyện sớm muộn.” Hắn chăm chú nhìn Trấn Hồn tháp một lát rồi mới ngẩng đầu nhìn Phượng Ẩn: “Ngươi kế vị Phượng Nhiễm, chắc cũng biết Trấn Hồn tháp có thể nuôi dưỡng vạn hồn thế gian, chứa đựng thần hồn ở bên trong.

Vì sao……”
“Vì sao Trấn Hồn tháp này không có hồn phách của chàng?” Phượng Ẩn tiếp lời Thiên Khải: “Thần quân muốn hỏi, chính là câu này?”
Thiên Khải khựng lại, gật đầu.
“Ta đã tìm rồi.

Tam giới lục đạo, Cửu Châu Nhân gian, nơi mà Thần quân đi tìm bạn cũ, ta đều đã tìm qua.” Phượng Ẩn lẳng lặng đứng trước phòng trúc, cô độc đến khó tả.
Nàng giương mắt nhìn về phía cây ngô đồng mọc trước phòng trúc: “Ta không biết chàng còn ở đây không, cũng không biết khi nào chàng mới có thể trở về, chỉ là ta nghĩ, ta canh giữ nơi này, nếu chàng vẫn còn, tóm lại sẽ có ngày trở về.”
Phượng ẩn nói xong, xoay người đi vào trúc ốc, áo vải tóc đen, dáng người gầy yếu.
Phượng Vân hồng mắt nhìn không đành lòng, rồi lại không biết nên khuyên giải an ủi như thế nào, cuối cùng thở dài một hơi thật sâu.

Hắn nhìn Thiên Khải: “Thần quân……”
Thiên Khải phất tay, biểu cảm khó đoán.
Phượng Vân biết hôm nay Thiên Khải Thần quân gặp Phượng Hoàng nhất định có chút đau buồn, cũng không nhiều lời nữa, hành lễ yên lặng lui xuống.
Sau khi Phượng Ẩn biến mất trong trúc ốc, Thiên Khải cầm Trấn Hồn tháp hồi lâu chưa động, hắn thở dài nhẹ một tiếng, xoay người muốn đi nhưng lại dừng chân.
Trên chiếc bàn đá dưới cây ngô đồng, có một bàn cờ cẩm thạch, một bình Túy Ngọc Lộ, quân cờ bạch ngọc tán loạn ở bốn phía bàn cờ.
Bên cạnh bàn đá có một chàng trai áo trắng đang ngồi.
Ánh mắt chàng trai ôn nhã (ôn nhu và nhã nhặn), không phải bộ dạng hắn thích nhất, nhưng đôi mắt phượng kia cực kỳ giống mẫu thần hắn.
Đã nhiều năm rồi Thiên Khải không gặp hắn nhưng cũng biết, đứa trẻ kia trưởng thành, nên có bộ dạng như vậy.
(Cập nhật chương mới nhanh nhất tại watt.pa.d)
“Đại thúc Tóc Tím.”
Hắn nhìn thấy chàng trai áo trắng kia ngẩng đầu gọi hắn lại.
Cổ họng Thiên Khải bỗng nhiên có chút nghẹn ngào.
“Đã nhiều năm rồi chúng ta chưa đánh cờ với nhau.” Chàng trai chỉ chỉ bàn cờ, cười rộ lên, vẫn là cử chỉ khi còn nhỏ: “Thúc có thời gian lại đây dạy ta một bàn không ?”
“Được.”
Thiên Khải rốt cuộc cũng mở miệng, hắn đi đến bàn đá, xuyên qua thân thể chàng trai, ngồi đối diện hắn.
Dù chỉ một tia ngoài ý muốn trong mắt Thiên Khải cũng không có, hắn rót một ly Túy Ngọc Lộ, đưa tới trước mặt chàng trai.
Ván cờ khởi động, quân cờ bay múa, nhưng ly Túy Ngọc Lộ trước mặt chàng trai trước sau như một, vẫn không ai uống.
Một tím một trắng hai bóng lưng, tựa như năm đó vô vàn ngày tháng chơi đùa trưởng thành trong Thanh Trì cung vậy.
Đánh xong ván cờ, hình bóng chàng trai càng lúc càng nhạt.
Thiên Khải nhìn hắn, lại nhìn về phía trúc ốc.
“Nàng không biết?”
Chàng trai lắc đầu: “Không biết.”
“Con chưa bao giờ rời đi?”
“Đúng vậy.”
“Sinh hồn trọng sinh, phải tốn vạn năm để tụ hồn, con biết không?”
“Biết.”
“Vì sao không vào Nguyên Thần trì, con mang Hỗn Độn chi lực, nhiều nhất ngàn năm liền có thể lấy thần cách Hỗn Độn giáng thế một lần nữa.”
“Chỉ cần hai trăm năm nữa nàng đã có thể gặp được con, con không muốn ngàn năm này nàng sống một mình trên thế gian.”
Chàng trai cười cười, nhìn hướng trúc ốc, thân thể hắn dần dần biến thành hư ảo, nhưng thanh âm không hề dao động mà lại rất kiên định.
“Chung quy một ngày nào đó con sẽ nói cho nàng biết, năm tháng thay đổi, thế sự xoay vần, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, chưa từng rời đi.”
Trước bàn đá chỉ còn một mình Thiên Khải, bàn cờ biến mất, hương rượu cũng tàn.

Hắn nhìn mọi thứ trống không, đứng dậy đi ra ngoài.
“Nếu như đây là mong muốn của con, cũng tốt.”
Hắn vẫn không quay đầu lại, trong lòng bàn tay cầm Trấn Hồn tháp dâng lên từng đợt ấm áp.
Nhưng trong cốc lại không còn ai có thể trả lời hắn, chỉ có lá ngô đồng xào xạc khẽ lay, dường như đang đáp lời.
Tử Nguyệt sơn yên tĩnh đã rất lâu rồi, năm đó trong trận chiến Thần Ma, ba vị Chân Thần hiện thế dời Cửu U luyện ngục từ Tử Nguyệt sơn đi mất, Tử Nguyệt sơn đóng cửa, đóng một cái là tám trăm năm.
Tám trăm năm nay thế lực Yêu giới thay đổi, sau khi Sâm Hồng, Sâm Vũ lần lượt tử trận, Yêu Hổ nhất tộc suy thoái, trưởng lão trong tộc dẫn dắt tộc nhân trẻ tuổi lui vào núi Hổ Khiếu nghỉ ngơi dưỡng sức.

Mà Hồ yêu nhất tộc do Thập Vĩ Thiên Hồ Hồng Dịch thống lĩnh thực lực đại trướng, ba trăm năm trước sau khi Hồng Dịch dắt theo Ưng tộc công chúa Yến Sảng phi thăng Thần giới, Tam Trọng Thiên của Yêu giới xuất hiện một cái Lãnh Tuyền cung có thế lực ngang ngửa Yêu Hồ tộc.
Cung chủ Lãnh Tuyền cung Trấn Vũ giống Thượng quân Thanh Mục của Tiên tộc năm đó, xuất thân thần bí, Yêu lực tuyệt đỉnh, ba trăm năm trước xuất thế lẫm liệt, lực chiến nếu so với mười đại cao thủ Yêu tộc chưa chắc đã thua, sau thành lập Lãnh Tuyền cung, dẫn tới các cao thủ Yêu tộc sôi nổi sẵn sàng góp sức, chỉ ba trăm năm ngắn ngủi, Lãnh Tuyền cung liền trở thành một thế lực hùng mạnh mới của Yêu giới.
Hồng Dịch phi thăng vào lúc Hồ tộc chưa có Hồ quân nào đạt tới cảnh giới bán thần, Yêu giới cũng đã lâu không có vị thần nào, khi hắn phi thăng, trong Trọng Tử điện có hạ ngự lệnh, nói rằng ba trăm năm sau, Yêu Hoàng Bách tộc ra đời, ai có thể tu luyện đến bán thần chi lực, đánh vỡ phong ấn Thiên Hồ ngoài Trọng Tử điện thì đó chính là tân Hoàng của Yêu Hồ nhất tộc.
Thời gian như thoi đưa, mới đó đã mấy trăm năm, tộc trưởng của Yêu Hồ nhất tộc Thường Mị và Lãnh Tuyền cung Trấn Vũ đều đã là bán thần, kỳ hạn ba trăm năm do Hồng Dịch định ra chỉ còn lại mười năm ngắn ngủi, hai đại thế lực ở Yêu giới vì vị trí Yêu Hoàng quyền lực mà chờ đợi thời khắc mấu chốt, Tử Nguyệt ở Yêu giới lại mọc lên lần nữa, cửa Tử Nguyệt sơn mở ra.
Lúc tin tức truyền tới Tĩnh U sơn và Lãnh Tuyền cung, Thường Mị và Trấn Vũ hồi lâu cũng chưa phản ứng gì.
Năm đó Ma tộc xém chút nữa ở Tử Nguyệt sơn hủy thiên diệt địa, Yêu Thần Thiên Khải này cũng không xuất hiện, làm sao những năm tháng bình bình đạm đạm hòa bình như thế này, Tử Nguyệt sơn nói mở là mở?
Nhưng trong lòng hai người rõ rành rành, tuy rằng ngự lệnh do Hồng Dịch ban xuống vẫn còn chưa đến hạn, nhưng vẫn tranh giành quyết liệt, Yêu Hoàng do ai làm, cũng chỉ  là chuyện một câu nói của Thiên Khải thôi, sau khi hai người phục hồi tinh thần lại liền thống lĩnh Yêu quân, mang theo đống bảo vật hậu hĩnh, hùng hùng hổ hổ tranh thủ thời gian đến Tử Nguyệt sơn vấn an.
Trong Tử Nguyệt điện, Thiên Khải nhìn thần thú của mình đang cười ha hả, nhức đầu.
“Ngươi đã mở sơn môn?”
Tử Hàm vẫn mang bộ dạng của thiếu niên, kiêu ngạo mà gật đầu.

Năm đó Tử Hàm thành toàn cho Thiên Khải vào dòng chảy thời không tìm kiếm Nguyệt Di, năm trăm năm trước không chịu nổi tịch mịch trở về Tử Nguyệt sơn, cùng Tam Hỏa và Bích Ba ở trên đỉnh núi nhạt nhẽo sống qua ngày, vô cùng nhàm chán.
“Ngươi treo trăng lên?”
Lại kiêu ngạo thêm một chút.
Thiên Khải hít sâu một hơi: “Ngươi còn làm cái gì nữa không ?”
“Cái gì cũng chưa làm nha Thần quân, treo Tử Nguyệt mở sơn môn, bọn họ còn không sốt sắng mà chạy tới Tử Nguyệt sơn bái phỏng người à!” Đôi mắt mừng rỡ của Tử Hàm  đều cong thành một vòng cung, đáy mắt muốn nhảy ra mấy ngôi sao chớp chớp.
“Aizz, từ sau khi con rồng nhãi ranh Tam Hỏa và con nhóc Bích Ba kia ra ngoài du lịch, Tử Nguyệt sơn cũng chỉ còn lại một mình ta, không dễ gì Thần quân mới trở lại, Tử Nguyệt sơn chúng ta phải náo nhiệt sôi động một phen mới được.” Tử Hàm nhảy nhót chạy đến trước mặt Thiên Khải: “Thần quân, Yêu giới này lại có thêm vài kẻ mạnh, người gặp một lần, cho mặt mũi bọn họ phát sáng luôn đi a……”
“Ồ? Là trên mặt bổn quân phát sáng, hay là ngươi lại có thể chiếm chút trân bảo miễn phí?”
Thiên Khải lạnh lùng liếc thần thú của mình một cái, rất đau đầu với cái tánh bẩm sinh tham tài thích bảo của Long tộc.
Tử Hàm bị Thiên Khải liếc, đáy lòng lạnh run, không nói hai lời liền hóa thành rồng con, nhảy lên đùi Thiên Khải.
“Thần quân……” Rồng con kéo dài giọng mềm như bông, đôi mắt to tròn màu tím ngấn đầy nước mắt, miệng chép chép: “Người đừng giận a, ta chỉ là thích mấy món lấp la lấp lánh thôi……”
Thiên Khải hít hà một hơi, nhìn cái cục tròn tròn đã sống mười mấy vạn năm dưới chân, hóa đá.
Góc xàm xí:
Khúc bóng lưng hai người một tím một trắng ngồi đánh cờ, trong đầu Kyn chỉ hiện ra hình ảnh hai trái Cà Tím với Cà Pháo đang chơi với nhau thôi.

__________________________________________________________________________________________________
Chương 9
“Phụ thân, ý ta đã quyết, ta muốn theo Trấn Vũ Thần quân đến Lãnh Tuyền cung.”
Ngày mai gặp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui