Bạch Tiên Sinh Tôi Muốn Ly Hôn


“Tôi…tôi..”
Từ Noãn có chút giật mình.

Từ hôm qua đến giờ Nhiếp Thần đúng là gây cho cô không ít bất ngờ.
“Tôi biết em đang nghĩ gì.

Thứ nhất em là được nhận nuôi.

Thứ hai em có phải sợ là tôi đùa giỡn với em đúng không?”
Bị nói đúng suy nghĩ Từ Noãn cũng không biết nên trả lời làm sao
“Những mà Từ Noãn.

Cho dù ba mẹ em là ai đi nữa tôi vẫn muốn kết hôn với em.

Và cuối cùng là tôi hoàn toàn nghiêm túc”
“Vậy nên là em cho tôi một cơ hội có được không?”
Quách Từ Noãn không biết vì sao hôm nay anh lại lạ như vậy.

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt ngập tràn mong đợi kia cô nhìn ra được phần nào tấm chân thành của anh.
Vụ trụ có phải đang phát tín hiệu bảo mình hãy yêu đi có đúng không? Một lần nữa cô như bị điều khiển đầu đột nhiên gật gật vài
“Là em gật đồng ý rồi không được nuốt lời đâu đó” Bạch Nhiếp Thần nở một nụ cười ấm áp.

Không phải là nụ cười lưu manh khiến cho Từ Noãn có chút khó chấp nhận.

Nhiếp Thần xoa đầu cô bộ dạng đứng đắn này lại lần nữa doạ Từ Noãn sợ
“Gì vậy chứ? Anh là ai ai có phải Bạch Nhiếp Thần hay không? Mau khai ra anh dấu anh ta đi đâu rồi?”
“Muốn biết phải hay không về khách sạn rồi từ từ kiểm tra” anh đột nhiên cúi người áp sát vào tai Từ Noãn thì thầm.
Khiến Quách Từ Noãn phải rùng mình vì nhột còn chửi thầm một câu: Biến thái.
“Đi thôi chúng ta về khách sạn cho em kiểm tra” tay trong tay Nhiếp Thần kéo Từ Noãn đi.
“Nhiếp Thần anh vẫn chưa trả lời câu ban nãy của tôi” đột nhiên Từ Noãn nhớ lại.
Một phút giây nào đó cô cảm giác lực đạo của nắm tay bị siết chặt lại một chút, trong ánh mắt của anh xẹt ngang một tia lo lắng.
“Nếu qua 6 tháng chúng ta không li hôn.

Tôi sẽ cho em biết.

Còn bây giờ, Từ Noãn chúng ta hãy cứ yêu thôi” anh điển nhẹ lên sống mũi của cô cùng một cái hôn trên mu bàn tay.
Ngày hôm nay lượng tin tức từ Nhiếp Thần đối với Từ Noãn cô đúng là khó tiêu thật.

Anh còn có một bộ dạng đứng đắn dịu dàng như vậy sao.
Tản bộ rồi cũng về gần tới khách sạn.

Bạch Nhiếp Thần nói muốn dừng lại ở cửa hàng tiện lợi mua ít kẹo còn dặn Từ Noãn ở bên ngoài chờ anh.
Từ Noãn không biết Nhiếp Thần đã bị bỏ đói bao lâu.

Cánh cửa phòng khách sạn vừa đóng anh liền vồ tới hung hăng hoin cô, khiến cho cô vài lần đã suýt ngạt thở chết mà tên này còn cười thoả mãn.
“Bà xã chúng ta tập thể dục nào”
“Đi cả ngày vẫn chưa tắm.

Bẩn”
“Được.

Vậy chúng ta cùng tắm” Bạch Nhiếp Thần còn 2 thứ gì đó trong túi đồ ban nãy.
Bạch Nhiếp Thần kéo Từ Noãn vào phòng tắm.

Bàn tay thoăn thoắt thuần thục cởi đồ của cả hai nhanh chóng.

Anh bế Từ Noãn cùng vào ngồi trong bồn tắm
“Aaa anh làm cái gì vậy? Đi ra ngoài nhanh”
“Bà xã đây là tắm uyên ương”
Bị trấn giữ trong vòng tay rắn chắc ấy Từ Noãn cũng không có cách nào thoát thân.

Chỉ có thể để tên này bồi cho mình tắm.
Cứ tưởng tắm là xong nhưng Từ Noãn nào ngờ.

Bàn tay Nhiếp Thần không hề an phận di du khắp cơ thể cô.


Anh để cho cô ngồi xoay lưng lại với mình nói là để chà lưng.
Bọt sữa tắm bồng bềnh khắp thành bồn.

Hai thân thể dính sát lấy nhau không chút khoảng trống.
Bàn tay hư hỏng của Nhiếp Thần không ngừng đi khắp nơi khám phá.

Cơ thể Từ Noãn nhạy cảm không ngừng uốn éo.
Quách Từ Noãn cảm thấy mình không xong rồi.

Đầu óc tại sao lại dần mất tỉnh táo vậy chứ.

Cô được Nhiếp Thần đặt ngồi trên nửa người dưới của anh.

Cảm nhận nơi đó của Nhiếp Thần đã rục rịch ngốc đầu cao vút
“Anh anh tại sao” Từ Noãn đỏ mặt quay lại nhìn Nhiếp Thần
“Em nói xem em gợi cảm như thế này tôi không lên mới lạ” chỉ thấy tên nào đó mặt tỉnh bơ đáp.
Phòng tắm vì nước nóng bốc hơi khiến cho hình ảnh Từ Noãn ẩm ướt càng thêm ma mị như muốn thiêu đốt từng tế bào trong người Nhiếp Thần.
“Bà xã.

Mình làm nhé” Bạch Nhiếp Thần cắn nhẹ vào vành tai của Từ Noãn.
Chưa đợi cô trả lời anh đã hơi nâng người cô lên đặt tiểu đệ của mình trước cô bé của Từ Noãn.
“Aaa…chậm một chút” tại sao cảm giác dưới nước lại trướng hơn như vậy.
Bạch Nhiếp Thần cũng chỉ vừa vào một phần ba anh sẽ nhẹ nhàng hơn vì dù gì nơi đó của cô vẫn còn hơi sưng và vẫn chưa quen với tiểu đệ của anh.
Anh dùng tay xoa bóp khắp cơ thể cho cô giảm cảm giác hạ thân căn trướng.

Cảm giác Từ Noãn dần quen với mình Nhiếp Thần mới nhấn người cô xuống thêm một chút.
Cho đến khi tiểu đệ mình hoàn toàn xâm nhập được vào nơi tư mật của Từ Noãn.

Nhiếp Thần mới từ từ chuyển động thân dưới.
“Ummmm..aa” Từ Noãn phát ra tiếng rên rĩ kiều mị.


Cô cảm giác hạ thân mình như có lốc xoáy cứ hướng sâu vào cơ thể mình
Chuyển động của Bạch Nhiếp Thần khiến nước trong bồn tắm ngày một vơi đi trào ra ngoài cũng khiến cho cơ thể Từ Noãn phát run.
Cho đến khi cô đạt cao trào mà run rẫy anh mới tạm dừng lại vuốt ve Từ Noãn.
Xoay người Từ Noãn lại đối mặt với mình.

Nhìn gương mặt vì bị kích thích mà thở hổn hển kia khiến Bạch Nhiếp Thần thật muốn hung hăn bắt nạt cô.

Mẹ nó đúng là yêu tinh của anh mà.
Quách Từ Noãn nào biết anh nhung nhớ cô bao lâu rồi.
Bạch Nhiếp Thần ngậm lấy đôi môi mền mại của Từ Noãn.

Đầu lưỡi bá đạo càng quấy như muốn hút hết mật ngọt trong khoang miệng của cô.

Quách Từ Noãn bị hôn đến ý loạn tình mê, rụt rè chấp nhận nụ hôn của anh.
Trong phòng tắm hai thân thể trần trụi giao điệp triền miền bên nhau.

Hạ thân gắt gao giao hợp chuyển động theo từng nhịp.

Cả hai đều chìm vào trong đê mê, cuồng nhiệt quấn quít.
Âm thanh vang lại chỉ toàn là tiếng động khiến người nghe phải đỏ mặt.

Tiếng rên rĩ yêu kiều của người phụ nữ cùng với tiếng gầm nhẹ của người đàn ông..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận