Bạch Nhiếp Thần lái xe đến một quán bar, nơi ăn chơi xa hoa bậc nhất thành phố.
Nơi đây đủ thể loại người và cũng đủ “hàng” để chơi từ nhẹ đến nặng đô.
“Anh Thần”
“Anh Thần”
“Anh Thần lâu quá không gặp”.
truyện xuyên nhanh
Vừa bước vào đã có vô số nhân viên nhận ra Nhiếp Thần mà chào hỏi anh.
Có vài tên công tử bột cũng muốn được kết giao với anh nên đã cũng chạy tới chào hỏi.
Bạch Nhiếp Thần đi đến căn phòng V.I.P, trong phòng có 3 người đàn ông cùng vài người đẹp đang tận hưởng cảm giác khoái lạc, tiếng nhạc sập sình lấn át tiếng nói chuyện.
Khi anh đến mọi người đều đứng lên chào anh.
“Không cần khách sáo vậy.
Ngồi cả đi”
“A Thần sao 1 tuần nay không thấy anh vậy.
Không lẽ anh hoàn lương muốn trở lại làm con ngoan trò giỏi sao” chàng thanh niên tên Lâm Vũ hỏi anh.
Lâm Vũ cũng là một trong số những thiếu gia ăn chơi nổi tiếng tại thành phố này.
Ba mẹ của Lâm Vũ đều làm bất động sản, vì trúng thầu đất nên gia đình trở nên phất hơn.
Từ đó Lâm Vũ cũng có nhiều tiền hơn hoà mình vào trốn ăn chơi.
“Không có gì chỉ là ăn chơi quá có chút đau bao tử nên nghỉ vài hôm”
“Đúng vậy lâu lâu phải nghỉ.
Nếu bia rượu hoài không khéo phải liệm mất” Lam Phong vẫy tay ra hiệu Nhiếp Thần ngồi với mình.
Trong những người ở đây Lam Phong là người nhỏ tuổi nhất, anh cũng đã 27 tuổi, ăn mặc thời thượng đầu tóc nhuộm màu
Vừa ngồi xuống đã có một cô em xinh đẹp quấn lấy người Nhiếp Thần như cọng dây leo.
Bộ ngực chà sát vào tay anh, khiến Nhiếp Thần khó chịu nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.
“Anh Thần đây là Lăng Thâm” Lâm Vũ giới thiệu cho anh một chàng thanh niên tuổi phỏng chừng cũng nhỏ hơn Lâm Vũ chút.
“Chào anh Nhiếp Thần.
Lần đầu gặp”
“Chào.
Mới tới đây chơi à?” Nhiếp Thần gật đầu
“Anh Thần, đừng trông Lăng Thâm trẻ vậy mà non nớt nha.
Nghe nói cậu ta đang được Rắn Độc trọng dụng lắm.
Cậu ta đang hiện đang bán loại kẹo mới.
Đảm bảo anh ‘cắn’ thử là quên lối về.
Nhiều người ở đây đều dùng cả rồi.
Mẹ nó phê hết sẩy luôn ý chớ”
Nghe đến Rắc Độc đôi mắt Nhiếp Thần liền léo lên một tia ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh lại quay về trạng thái thú vị.
Anh châm một điếu thuốc lên hút, khói thuốc bay ngà ngà khiến ai cũng không nhìn rõ khuôn mặt anh bây giờ.
Từng người trong giới buôn hàng đều lần lượt biến mất, nếu không bị cảnh sát tóm thì cũng chết mất xác không ai hay.
Mấy năm nay duy chỉ có Rắn Độc là mạnh mẽ ngang tàng trên thị trường kẹo ke.
Đến bây giờ vẫn chưa có thông tin chính xác Rắn Độc là ai cả.
Mấy lần bắt được đều là người thế thân của hắn.
“Chà dữ thần nha.
Vậy mà nãy giờ không chịu lấy ra.
Dấu kĩ vậy có phải muốn chỉ cho anh Thần chơi hay không?” Lam Phong ngồi ở bên làm bộ phấn khích.
“Có sẵn ở đây chứ?” Nhiếp Thần hỏi
“Nếu anh cần thì em không thiếu” Lăng Thâm như đứa con nít được vinh danh hãnh diện móc trong túi ra một túi màu xanh ngọc.
Lăng Thâm biết nếu Nhiếp Thần thích thì có thể doanh số của anh sẽ tăng không ít.
Lúc đó càng được Rắn Độc tận dụng, anh lại có thể ngẩng cao đầu nói chuyện với mọi người trong giới.
Lam Phong cầm túi “kẹo” đưa sang cho Nhiếp Thần.
Động tác tay khéo léo đã tráo đi cái túi đó.
Trong căn phòng ánh đèn mập mờ cùng tiếng nhạc chói tay, Nhiếp Thần cắn một ít kẹo liền bắt đầu hưng phấn mà cười khúc khích
“Mọi người thoải mái hôm nay tính hết cho tôi” anh vui vẻ cười đùa nói.
Nghe Nhiếp Thần nói vậy mọi người đều cười lên vui vẻ cùng nhau cắn hút.
Ca hát uống rượu vui vẻ cùng nhau.
Ngồi được một, hai tiếng Nhiếp Thần ôm người đàn bà bên cạnh đi ra ngoài.
Ngữ điệu lưu manh nói
“Mọi người ở đây chơi nhé.
Tôi kiếm chỗ vui vẻ đây”
Nhiếp Thần ôm người phụ nữ đến một căn phòng khách sạn trong toà nhà của quán bar đó.
Người phụ nữ kia sói đói lập tức muốn vồ lấy muốn gấp rút cởi quần Nhiếp Thần ra.
Ả ta nghe được ai phục vụ cho Nhiếp Thần đều có được số tiền lớn tuy rằng anh sẽ có chút thú tính.
Cho nên hôm nay cá dâng đến miệng không ăn thì là đầu óc bị đần.
“Từ từ làm gì vội.
Lại giường chờ đi” Nhiếp Thần ngăn bàn tay đang đặt trên đũng quần của mình.
Ả kia hết sức nghe lời lại giường nằm lên phô bày ra tư thế gợi cảm.
Thậm chí còn đã cởi sẵn đồ.
Nhiếp Thần lại đằng tủ lấy ra một cái bịt mắt rồi đến đằng giường tà tà mị mị nói với người kia
“Thêm chút kích thích nhé”
“Bạch Thiếu muốn sao cũng được cả” giọng ả ta đầy khiêu gợi.
Con mắt bây giờ đã bị bịt kín tối đen như mực cho nên ả ta không thể thấy được người đàn làm tình cùng mình là ai.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rĩ như gào thét của người phụ nữ và tiếng va chạm thân thể ma.
Nhiếp Thần sau khi dàn xếp gã đàn ông khác vào anh đi ra ngoài ban công khách sạn gọi điện cho ai đó.
Chuông đổ một hồi rất lâu đầu dây bên kia mới nhấc máy
“Đội trưởng Vương”.