Nhiếp Thần dựa người vào vào thành bồn tắm.
Vén lại mái tóc dài của cô gọn gàng.
Từng nhịp chuyển động lên xuống của đầu lưỡi Từ Noãn khiến anh không khỏi rùng mình sung sướng.
“Mẹ kiếp.
Em ấy thực sự được ai dạy hư?” Thầm nghĩ trong đầu nếu thật sự có ai dạy vợ anh hư.
Anh tuyệt đối không tha.
Từ Noãn vuốt ve thứ sừng sững dựng đứng đến mỏi cả khớp hàm.
Nhưng nhìn lên người đàn ông này cảm giác như sắp xuất ra.
Lại tung chiêu bài cuối, đầu lưỡi mềm mại cô nhẹ nhàng quấn quanh trên đỉnh lại lượn xuống dưới.
Không chịu được kích thích cuối cùng này Nhiếp Thần gầm lên tiếng cũng chịu bắn ra dính lên hết vào mặt của Từ Noãn.
Anh vội vàng lấy giấy lau sạch vết nhớp nháp kia đi cho cô.
Rồi kéo cô vào vòng tay của mình đối diện mặt mình.
Mạnh mẽ công chiếm bờ môi hôn mãnh liệt, tay lớn đỡ mông Từ Noãn ngồi lên người của mình.
Hai chân cô siết chặt bờ eo vững vàng của anh.
Thân thể cả hai quấn chặt lấy nhau không một khoảng trống.
Từng nhịp từng nhịp phối hợp mạnh mẽ.
Mười ngón tay đan chặt lấy nhau.
Nhiếp Thần giữ yên thứ to lớn ở bên trong ôm lấy cô ngã lên giường.
Môi rời môi kéo một sợi chỉ bạc thật lớn.
“Mẹ kiếp.
Rốt cuộc là ai đã dạy hư em hả?”
Tay lớn hung hăn xoa nắn bờ mông trắng trẻo khiến nó ửng hồng kia.
Anh không nặng cũng không nhẹ thúc hết vào người cô.
“Ưm…sâu…sâu quá Thần”
Mỗi lần cô cất tiếng rên rĩ.
Nhiếp Thần không nhanh cũng không chậm mà trêu trọc cô.
Anh sẽ không vào khi cô muốn, chỉ tấn công khi cô không phòng bị.
Từ Noãn bị đâm đến đầu óc mơ hồ.
Cứ như mèo vờn chuột, Nhiếp Thẫn mãi không chịu thoã mãn cô.
Anh cũng gần như không chịu được nữa.
Bỗng Từ Noãn quàng tay lên cổ anh.
Gương mặt ướt át còn vươn một chút nước mắt tròn xoe đôi mắt cầu xin anh.
“Thần…em muốn.
Cho em, mau nhanh lên”
“Bà xã à.
Nếu như em không nói ai dạy em hư thế nào anh sẽ không đáp ứng yêu cầu em đâu”
Nhiếp Thần cũng đã đạt đến giới hạn chịu đựng, một chút lý trí còn xót lại của anh vẫn muốn biết cô vợ nhỏ của mình vì sao lại trở nên quyến rũ táo bạo còn hư hơn như thế.
Nhưng nếu cô không nói ra anh sẽ làm cho đến khi cô nói thì thôi.
Từ Noãn trốn tránh ánh mắt của anh.
Nhưng cô đã gấp đến không chịu được nữa.
Bèn thì thào vào tai của Nhiếp Thần.
Người đàn ông nghe xong ánh mắt liền trở nên đục ngầu, như bị nhấm chìm vào dục vọng.
Nhiếp Thần ôm hôn lấy cô ngấu nghiến, mạnh mẽ xâm chiếm.
Chiếc giường xập xình theo chuyển động mạnh mẽ của hai người.
Tiếng xác thịt va chạm tạo ra âm thanh bạch bạch mạnh bạo khiến ai nghe thấy cũng phải ngại ngùng đỏ mặt.
“Ưm…aa.
Ông xã ch…chậm chút” Nhưng những lời Từ Noãn nói đều bị Nhiếp Thần hôn ngấu nghiến nuốt vào hết.
Đôi bàn tay nhỏ cô siết chặt tấm ra giường ướt sũng, miệng không ngừng phát ra những âm thanh rên rĩ.
Từ Noãn bị anh làm cho lên đỉnh hết lần này đến lần khác.
Anh còn mạnh mẽ hơn cả cái lần ở trong rừng đó.
“Thần…em khát quá” Hai chân cô run rẩy, cả người co giật mạnh sau những lần thúc mạnh mẽ của Nhiếp Thần.
Cổ họng vì rên rĩ đã khô hốc.
“Mẹ nó.
Sao em lại đẹp như vậy?” Nhìn người con cái trắng trẻo mềm mại rên rĩ dưới thân mình.
Anh đã không còn kìm được con sói bên trong mình mà nóng lòng muốn xâm chiếm lấy cô.
Một ngụm ăn hết, đem cô nhập vào xương tuỷ mình.
Nhiếp Thần cũng không hẳn bị dục vọng che đậy.
Sợi dây lý trí vẫn còn, anh xuống dưới lấy nước cho cô uống.
Nhưng cũng không cho Từ Noãn uống đàng hoàng.
Nuốt một ngụm nước lớn rồi đè Từ Noãn ra hôn truyền nước qua.
“Anh tại sao lại bá đạo như vậy?” Uống được ngụm nước mới khiến cổ họng bớt khàn.
Từ Noãn bật cười nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh không biết nữa? Tại sao em lại đẹp như thế? Anh nghiệm em chết mất”
Người đàn ông to lớn rúc đầu vào cổ Từ Noãn như một đứa trẻ vòi vĩnh.
Hít hà hương thơm trên người Từ Noãn một chút, thằng nhỏ của anh lại dựt dựt ngóc đầu thẳng táp.
Tầm mắt hai người đều cùng dời xuống thứ đang đứng ngược kia.
Từ Noãn tuy đã sanh được hai bé.
Nhưng cô vẫn hay đỏ mặt ngại ngùng, đặt biệt nhìn xuống chiếc ra giường màu xám ẩm ướt mà đổi dần sang màu xám đậm.
Càng khiến hai má cô ửng đỏ hơn.
Nhìn thôi cũng biết hai người đã mãnh liệt cỡ nào.
“À hem.
Anh vẫn còn sức sao?” Sau câu nói này Từ Noãn sẽ phải hối hận.
Từ này về sau có đánh chết cô, cô cũng sẽ không bao giờ nói lại câu này vì cô lại bị Nhiếp Thần giày vò cả một đêm.
“Bảo bối.
Em chê anh lớn rồi sẽ yếu sao? Vậy để anh dạy em đánh vần tiếp? Hôm nay chúng ta chỉ học chữ A thôi nhé?”
“Khoan đã…aaaa anh ăn nhầm tiên đan sao?”
Nhấc mông Từ Noãn lên tay mình.
Nhiếp Thần lại đè Từ Noãn ra thưởng thức.
Từ Noãn bị anh quay cuồng trong mơ hồ.
Cô tưởng tượng Nhiếp Thần như đã đọc hết tất cả tạp chí người lớn.
Đêm đó cô bị anh xoay không biết bao nhiêu tư thế xấu hổ.
Mất nước không biết bao nhiêu lần.
Người đàn ông của cô quá dũng mãnh đi.
Đúng là không nên chọc sói đói.
Gần sáng trước khi bất tỉnh cô cảm nhận được anh ôm mình sang phòng khác.
Vì phòng cũ có thay ra giường cũng không ngủ được vì chiếc giường quá ẩm ướt đi.
Giật mình tỉnh dậy lần nữa vì sợ quá giờ cho hai tiểu bảo bối ăn.
Từ Noãn phát hiện mình đã được mặc đồ ngủ đàng hoàng lại còn nằm trong lồng ngực vững chãi quen thuộc.
“Bà xã.
Đêm qua em vất vã quá rồi.
Ngủ thêm đi lát nữa anh sẽ cho con ăn” Nhiếp Thần ngủ không sâu, một động tác nhỏ của cô anh liền tỉnh
“Mấy giờ rồi anh?”
“Chỉ mới hơn 6 giờ thôi.
Có anh ở đây em cứ yên tâm ngủ đi.
Anh sẽ chăm sóc con” Điểm nhẹ lên trán Từ Noãn một cái anh nhấn đầu cô vào người mình cưỡng chế cô đi ngủ.
“Vậy lát nữa 7 giờ phải kêu em dậy nhé? Em lại ngủ thêm xíu nữa”
Hôm qua thật sự rất mệt.
Nói xong Từ Noãn liền lim dim lập tức chìm vào mộng.
Cô mơ hồ nghe thấy Nhiếp Thần cảm ơn còn nói yêu cô rất nhiều.
Tỉnh dậy lần nữa đã vào giữa trưa.
Mở mắt ra đã thấy nụ cười rạng rỡ của Đậu Đậu.
Tay nhỏ đang xoa lên mặt của Từ Noãn.
Nhẹ nhàng và từ tốn, thấy mẹ mở mắt Đậu Đậu vui vẻ phấn khích kêu mama.
Còn ngã đầu lên má Từ Noãn hôn cô một cái.
Từ Noãn vui vẻ ôm lấy bảo bối vào lòng.
Aaaaa bảo bối của cô thật đáng yêu.
Từ ngoài cửa đi vào Nhiếp Thần đang vác Chíp Chíp trên vai.
Mong nhỏ trắng trẻo như bánh bao phơi vất vưởng, chắc có lẽ nhóc con vừa mới ị cho nên Nhiếp Thần dẫn đi thay tã.
Thấy Đậu Đậu được mẹ ôm dô lòng.
Chíp Chíp vừa được đặt xuống giường đã lao nhanh lại chỗ Từ Noãn.
“Mama, mama mama”
Nhiếp Thần ngồi mép giường vỗ mông nhỏ của con mình trách móc.
“Hai thằng nhóc con.
Dám giành vợ của lão tử à? Bất quá vì mấy đứa con nhỏ cho nên ta chỉ cho các ngươi ở cùng mẹ vào ban ngày.
Ban đêm mẹ các người là của lão tử có biết chưa?”
“Haha.
Anh lại đi ghen tỵ với con trai mình à? Nào ba sấp nhỏ cũng lại nằm đây bên em đi”
Nhiếp Thần to lớn nằm xuống sau lưng Từ Noãn anh vươn tay ôm trọn cả ba mẹ con vào lòng.
Giống như là ôm trọn cả thế giới vậy.
Căn phòng ngập tràn tiếng cười khúc khích trong trẻo của trẻ con.
Cùng tiếng cười vui vẻ của người lớn vang vọng..