Trăng đêm nay sáng quá, khoảng trống bên ô cửa sổ không cần đèn cũng sáng nguyên một vùng.
Không hiểu tại sao trong lòng cô cứ bồn chồn không yên.
Tay chân không ngừng động đậy, đi đi lại lại khắp căn phòng nhỏ bé mà vẫn không tài nào hết được cảm xúc bồn chồn.
Đã hơn mười một giờ đêm, mọi thứ đã chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ còn mình cô vẫn không tài nào ngủ nổi.
Đắn đo, do dự hồi lâu, không kìm nén nổi cảm xúc, cô liền lôi điện thoại ra, lén lút chạy vào phòng vệ sinh gọi điện cho Chu Kỳ Khiết.
Lần này, vẫn là Chu Mộng Nhu nghe máy: “Thiên Như, chị nghe đây?”
Đột nhiên, trong lòng cô nảy sinh nghi ngờ: “Chị à, anh không có ở đó sao? Lần nào em gọi cũng là chị nghe máy.”
Chu Mộng Nhu bỗng có chút chột dạ, nhưng nhanh chóng giữ bình tĩnh để trả lời: “Anh Kỳ Khiết đổi điện thoại mới để ra ngoài làm ăn, còn điện thoại này anh để chị giữ, bây giờ anh ấy vẫn đang tăng ca, khi nào anh về chị sẽ kêu anh gọi lại cho em.”
Chu Thiên Như vẫn một vẻ hoài nghi: “Anh chị có giấu em chuyện gì không?”
Chu Mộng Nhu bất ngờ khi cô hỏi câu đó: “Không có, anh chị thì có chuyện gì giấu em cơ chứ, ba vẫn ổn, anh Kỳ Khiết cũng kiếm được việc làm để trả viện phí cho ba rồi, mọi thứ đều ổn cả, em yên tâm.”
Cô không rõ cảm xúc này xuất phát từ đâu, nhưng ngay cả khi chị cô nói vậy, cảm giác bồn chồn trong cô vẫn chẳng thể nguôi ngoai: “Chị à, em sẽ tìm cách đến bệnh viện thăm ba sớm.”
Trong lòng Chu Mộng Nhu có chút lo lắng: “Em không cần vội, ba đã có chị chăm sóc rồi, còn em, hôm nay em gọi đi hẳn hai cuộc, em không sợ bị phát hiện sao.”
“Em sẽ cẩn thận, chị yên tâm, chỉ là em nhớ ba và anh chị quá thôi.”
Sau đó, cô chỉ đành miễn cưỡng tắt máy.
Bộ dáng như người mất hồn lững thững ra khỏi phòng vệ sinh.
“Aaa…”
“Rầm.”
Chu Thiên Như tá hoả trước cái bóng màu đen cùng hai con mắt sáng quắc đứng lù lù bên ngoài cửa.
Cả người cô giật nảy lên, chân sau vấp vào chân trước, ngã rúi dụi về phía trước.
Điện thoại nằm trong ống tay áo cứ thế phi thẳng vào gầm tủ lạnh trong phòng bếp.
Lão quản gia từ trên nhìn xuống, bà ta nheo mắt nhìn cô đang nằm sấp dưới sàn: “Cô làm gì mà nhìn thấy tôi như thấy ma vậy.”
Chu Thiên Như ngóc đầu lên.
Cả người đau điếng, ngực còn cảm thấy tưng tức.
Cô vẫn phải miễn cưỡng chống tay để ngồi dậy: “Quản…quản gia, tôi xin lỗi.”
Tim cô vẫn đập thình thịch như thể chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô nén đau, vội vàng đứng dậy, ba chân bốn cẳng chạy về phòng.
Lão quản gia ở phía sau lườm quýt cô vài giây, sau đó mới bước vào phòng vệ sinh.
Cô nằm lăn ra giường, suýt xoa cơ thể đau điếng.
Mặt nhăn nhó như sắp khóc.
Sao bà ta lại xuất hiện đột ngột như vậy, cô còn đang lén la lén lút, làm sao mà không giật mình cho được.
Một lúc lâu sau, cô mới rón rén mở cửa.
Lão quản gia đã về phòng.
Dưới tầng một không có lấy một tia sáng, mọi thứ đều tối om, đôi mắt tinh tường của cô nương theo ánh đèn ngủ hắt ra từ trong phòng của cô, nhìn chiếc tủ lạnh được cố định với tủ bếp.
Cô không còn thấy điện thoại của cô đâu nữa.
Gầm tủ sát mặt sàn tới mức chỉ chui lọt được chiếc điện thoại.
Làm sao để lấy được điện thoại ra khỏi gầm tủ bây giờ?
“Tiêu rồi.
Tiêu rồi!” Cô thầm kêu lên trong lòng, có mỗi chiếc điện thoại dùng để liên lạc cho anh chị mà cũng làm rơi mất.
Giờ cô biết làm thế nào đây!
***
“Cô tính làm cái gì vậy?”
Chu Thiên Như giật mình quay phắt lại.
Từ lúc Bạch Hàn Phong ra khỏi nhà, cô cứ không ngừng đi tới đi lui ở trong bếp.
Lão quản gia chướng mắt, không nhịn được mà gắt gỏng với cô.
Mấy nữ giúp việc đang miệt mài lau chùi nhà cửa cũng nhanh nhảu hóng hớt.
“Nhìn cô ta kìa, lúc nào cũng mang bộ dạng đáng thương, yếu ớt, trông thật giả tạo quá đi.”
“Đúng đó, đúng đó, tại sao cô ta vừa mới được nhận vào làm đã có thể làm người hậu hạ riêng cho đại thiếu gia cơ chứ, trong khi chúng ta còn hiểu đại thiếu gia hơn cô ta.”
“Cô nói phải, chúng ta đều đến trước cô ta cơ mà.”
Tiếng bàn tán của mấy nữ giúp việc bắt đầu rôm rả, còn ở phía trong bếp, Chu Thiên Như đang trong tình trạng khóc không được, cười cũng không xong.
Cô đành giảo hoạt, đánh trống lảng: “Quản gia, bà giúp tôi khuyên đại thiếu gia đi trị liệu được không, tôi thực sự lo lắng cho thiếu gia trước lời đàm tiếu của thiên hạ.”
Lão quản gia quay ngoắt người đi, nghiêm giọng gọi mấy nữa giúp việc: “A Xuân, A Thu, công việc làm đến đâu rồi, chỉ dạy cô ta làm những phần việc còn lại đi.”
Chu Thiên Như ngơ ngác, cô chỉ kịp nhìn hai bàn tay ngọc ngà chưa bao giờ phải nhúng tay làm việc nhà, đã bị hai nữ giúp việc lôi xềnh xệch ra vườn: “Cô nhổ hết cỏ ở đây đi, sau đó xới tơi đất để trồng lượt hoa mới…”
“Quản gia, Bạch phu nhân đến, còn có thêm hai nhân viên thiết kế.”
Chu Thiên Như nghếch mặt lên nhìn vào trong bếp, mắt sáng rực như bắt được vàng, mặc kệ hai nữ giúp việc kia đang thao thao bất tuyệt bắt cô làm việc gì đó.
Cô liền nhanh chân giẫm qua vườn hoa xen lẫn cỏ, chạy vào trong nhà.
“Chào phu nhân.”
“Tôi đưa người đến thiết kế lại phòng ngủ cho đại thiếu gia.”
Lão quản gia chỉ mới cung kính chào, Bạch phu nhân đã cao ngạo đi lướt qua, dẫn hai nhân viên lên thẳng phòng của Bạch Hàn Phong.
“Đứng lại, cô muốn đi đâu, có biết là phu nhân đang ở đây không hả.”
Chu Thiên Như hớt hả hớt hải, chạy chân trần vào nhà, nhưng còn chưa kịp bước đến cầu thang, đã bị lão quản gia ngăn lại.
Cô tươi cười như được mùa, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Bạch phu nhân: “Tôi có chuyện gấp lắm, cần nói với Bạch phu nhân.”.