Bạch Tổng Lạnh Lùng Lần Đầu Yêu!


“Thưa phu nhân, tôi có chuyện muốn nói với phu nhân.”
“Du Du, cô đừng có mà nói linh tinh.” Lão quản gia đi phía sau muốn cản lại.

Bà ta thừa biết cô chuẩn bị nói những gì, thế nhưng cô lại bỏ ngoài tai lời nói của lão quản gia.

Cứ thế chạy thẳng từ ngoài vào, trong khi Bạch phu nhân đang phân phó công việc cho nhân viên.
“Có chuyện gì?”
Trông dáng vẻ gấp gáp, không ra một thể thống gì của cô, phía bên ngoài còn có lão quản gia đang không ngừng ra hiệu, ngăn cản cô lại.

Khiến Bạch phu nhân ngay lập tức tỏ vẻ khó chịu, nghiêm mặt nhìn cô.
Cô làm bộ do dự vài giây, sau đó mới ngập ngừng nói: “Chân…chân của thiếu gia rất có thể vẫn còn khả năng đi lại được, phu nhân có thể nào khuyên thiếu gia đồng ý đi trị liệu ở bệnh viện được không, biết đâu một ngày nào đó, đôi chân của thiếu gia sẽ hồi phục trở lại.”

Lão quản gia bắt đầu run rẩy, không dám bước vào trong đối diện với Bạch phu nhân, chỉ dám đứng lấp ló bên ngoài cửa, lo lắng Bạch phu nhân sẽ tức giận.
Mặt của Bạch phu nhân từ trắng chuyển sang hồng rồi bắt đầu nhăn nhó, cau có lại.

Ánh mắt bà ta hiện lên trăm ngàn tia dò xét dành cho cô: “Vấn đề của thiếu gia, từ bao giờ tới lượt giúp việc như cô được phép lên tiếng can thiệp.”
Chu Thiên Như khựng lại, cô bất ngờ, không nghĩ rằng Bạch phu nhân lại phản ứng gay gắt như thế: “Phu nhân, tôi chỉ đang muốn tốt cho thiếu gia…”
“Câm miệng, cô chỉ cần làm tốt công việc của cô là đủ rồi, đừng dòm ngó thêm bất cứ vấn đề nào khác.”
Cô giật mình trước giọng điệu gắt gỏng của bà ta.

Rõ ràng cô đang muốn tốt cho con trai của bà ta, vậy mà bà ta lại phản đối là sao?
Cô im lặng, định bước ra khỏi phòng để không làm gián đoạn công việc giữa ba ta và hai nhân viên.

Nhưng khi nghĩ đến điện thoại đã bị rơi xuống gầm tủ, giờ không thể lấy lên được.

Không thể liên lạc được với anh chị, không biết được tình hình của ba.
Cô liền bất chấp quay người lại, một lần nữa đối diện với Bạch phu nhân, dùng tốc độ nói nhanh hết mức vì sợ bà ta sẽ ngắt lời: “Thưa phu nhân, phu nhân có thể suy nghĩ lại không, vì vấn đề đó mà đại thiếu gia bị người khác chê bai, đặc biệt là Tôn tiểu thư, hôm trước, suýt chút nữa cô ấy đã hất nguyên một tách cafe nóng lên mặt thiếu gia, trong bữa cơm gia đình còn xúc phạm thiếu gia ngay trước mặt mọi người, sau này không biết Tôn tiểu thư còn làm ra chuyện gì với thiếu gia nữa, chẳng lẽ, phu nhân để thiếu gia phải chịu thiệt thòi như vậy sao?”
“Cô nói cái gì?”
Mắt Bạch phu nhân bỗng mở lớn, trừng lên với cô.

Bà ta dường như chưa kịp tiếp nhận hết những gì cô vừa nói.
Chu Thiên Như trưng ra bộ mặt thành thật như không thể thành thật hơn: “Phu nhân, những lời tôi nói đều là thật, nếu không tin, phu nhân có thể đi hỏi lão quản gia và những người giúp việc khác, bọn họ đều được chứng kiến cảnh tượng tối ngày hôm đó, chính vì thế, tôi mới mạo phạm nói với phu nhân về vấn đề này.”
Sợ Bạch phu nhân không tin, cô liền không ngần ngại, vén áo lên, để lộ vết bỏng ở trên bụng vẫn chưa hết phồng rộp: “Phu nhân, đây chính là vết bỏng mà ly cafe đó gây ra, nếu hôm đó tôi không kịp che chắn cho thiếu gia, thì có lẽ mặt của thiếu gia đã bị ly cafe nóng làm cho bị thương rồi.”

Mắt Bạch phu nhân mở lớn hết mức nhìn xuống vết bỏng còn chưa kịp khô lại của Chu Thiên Như.

Nét mặt bà ta chuyển từ bất ngờ này sang bất ngờ khác rồi kết thúc bằng vẻ bàng hoàng.
Khi cô vừa dứt lời, ánh mắt của bà ta liền nhìn ra chỗ khác.

Dường như cô nhìn thấy có vẻ căm thù ở trong đôi mắt dần chuyển thành màu đen sẫm của bà ta.
Thảo nào hôm trước, lão quản gia nói Tôn Cửu Vi càng ngày càng quá đáng.

Thì ra đây chính là nguyên nhân.

Vậy mà Bạch phu nhân lại không mấy để tâm, cứ nghĩ Tôn Cửu Vi chỉ là nói những lời hắt hủi ngoài miệng, nào ngờ cô ta còn dùng cả hành động đối với Bạch Hàn Phong.
Hai bàn tay của Bạch phu vô thức siết chặt, ánh mắt nghiêm nghị phóng thẳng về phía lão quản gia đang thập thò ngoài cửa: “Quản gia, chuyện này có thật không?”
Lão quản gia bị gọi đến thì giật nảy người, bà ta vội cúi gằm mặt xuống, trả lời với thanh âm run rẩy: “Phu…phu nhân, chuyện này là thật, nhưng tôi sợ đại thiếu gia không muốn để phu nhân biết, nên tôi mới không dám nói.”
Mắt Bạch phu nhân nhíu lại rồi bất chợt mở lớn, đôi môi đỏ chót của bà ta bặm chặt lại, có vẻ như bà ta đang cực kỳ tức giận.


Không cần biết đầu đuôi vụ việc tối hôm đó như thế nào, nhưng Tôn Cửu Vi cả gan dám làm tổn thương đến Bạch Hàn Phong đã là một việc khiến bà ta khó lòng tha thứ.
Bạch phu nhân im lặng một lát, đột nhiên bà ta giương cặp mắt hoài nghi lên nhìn cô: “Cô vì sao lại quan tâm đại thiếu gia thái quá như vậy, cô có ý đồ gì sao?”
Không phải bà ta muốn nghi ngờ cô, nhưng năm xưa, cô bé kia cũng từng tốt với Bạch Hàn Phong như vậy, tốt tới mức khiến hắn mến mộ.

Nhưng cuối cùng thì sao, cô bé đó đã đâm Bạch gia một nhát thật đau đớn, nên kể từ đó trở đi, bất kể người nào có ý tốt với Bạch Hàn Phong hoặc với Bạch gia, bà ta đều đề phòng và không bao giờ công nhận ý tốt đó.
Trong lòng Chu Thiên Như có chút hoảng, nhưng vẻ bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh: “Thưa phu nhân, tôi nhận tiền công từ đại thiếu gia thì tôi cũng phải có trách nhiệm, chủ nhân bị người khác khi dễ, một người hầu như tôi cũng không thể trơ mắt đứng nhìn, tôi thực sự không có ý đồ gì với thiếu gia hết, tôi đơn thuần chỉ muốn kiếm tiền chữa bệnh cho ba, xin phu nhân hãy tin tôi.”
Thanh âm của cô cố tình tỏ ra run rẩy, trưng ra nét mặt đáng thương trước mặt bà ta.

Nếu không phải vì làm rơi mất điện thoại, có lẽ cô sẽ không bất chấp đến mức độ này đâu.
“Được rồi, cô đi làm việc của cô đi.”
Chờ cho cô xuống hẳn dưới tầng một, Bạch phu nhân mới thận trọng nói với lão quản gia: “Kẻ tốt quá cũng khiến lòng người sinh nghi ngờ, tôi không hoàn toàn tin cô ta thật sự có ý muốn tốt cho đại thiếu gia, bà hãy để mắt đến cô ta, từng nhất cử nhất động đều không được bỏ sót, còn chuyện của Cửu Vi, sau này tuyệt đối không được giấu tôi dù chỉ là nửa lời.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận