Trong khi hắn vẫn đang bức bối, tức giận trong phòng khám, thì Chu Thiên Như đã lật đật tỉnh dậy.
Cô ngơ ngác nhìn ống truyền đang cắm trên tay.
Xung quanh không có một bóng người.
Cô xoa xoa mái tóc dài đang buông xoã ngang lưng.
Đầu óc quay cuồng như chong chóng.
Trước đó xảy ra chuyện gì, nhất thời cô chưa kịp nhớ ra.
Cô thẳng tay rút ống truyền ra, xỏ chân vào đôi dép dành cho bệnh nhân.
Cửa phòng liền bật mở.
Bạch phu nhân ngang nhiên bước vào.
Cô ngơ ngác ngước lên, bà ta liền cao ngạo nhìn xuống, sau đó di chuyển ánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ.
Vệ sĩ nhanh chóng đặt chiếc vali lên giường, thật mạnh mẽ mở chiếc vali ra.
Mắt Chu Thiên Như mở lớn tới mức đồng tử như muốn rớt hẳn ra ngoài.
Một vali tiền với mệnh giá lớn ngay lập tức đập thẳng vào mắt cô.
“Cô còn sống là tốt rồi.” Bà ta khoanh tay, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Cô đang cần tiền chữa bệnh cho ba cô đúng không, tôi sẽ cho cô toàn bộ số tiền này nhưng với một điều kiện, dù có phải thừa sống thiếu chết cô cũng phải chăm sóc cho đại thiếu gia thật tốt trong thời gian trị liệu sắp tới.”
Chu Thiên Như ngơ ngác, đầu óc của cô vẫn chưa thực sự tỉnh táo, nhất thời không nắm bắt hết những ý tứ mà bà ta đang nói ra.
“Phu nhân, đại thiếu gia đồng ý đến bệnh viện trị liệu rồi sao?”
Bà ta nhếch mép, khinh bỉ cô: “Chuyện đó không liên quan đến cô, nhớ lấy một điều, nếu đã nhận tiền của tôi mà làm không tốt, thì cô cứ chuẩn bị mà lãnh hậu quả.”
Dứt lời, bà ta liền kiêu kỳ rời khỏi.
Chỉ còn hai vệ sĩ đứng canh gác ở bên ngoài cửa.
Mắt cô bỗng sáng rực, một ý nghĩa vừa thoáng qua trong đầu, phải rồi, đây là bệnh viện.
Cô vội lao ra cửa với khuôn mặt trắng bệch, cả người thiếu sức sống, nhìn hai vệ sĩ đang đứng ở bên ngoài: “Tôi ngủ mấy ngày rồi?”
“Vừa đủ kết thúc tuần cũ, bước sang tuần mới.”
Căn bản, bọn họ cũng không nhớ chính xác là mấy ngày, trả lời như vậy có lẽ cô tự tính được hôm nay là ngày thứ bao nhiêu kể từ khi cô ngất đi.
Chu Thiên Như có vẻ sửng sốt trước khoảng thời gian những vài ngày, cô ngủ lâu như vậy rồi sao? Chắc sợ cô xảy ra chuyện nên bọn họ mới đưa đến bệnh viện ư?
“Tôi cần đi vệ sinh một lát.”
Một trong hai người vệ sĩ nhanh chóng chỉ tay về phía cuối dãy hành lang: “Đi thẳng, ở phía bên phải là dành cho nữ.”
Cô rối rít cúi đầu cảm ơn, rồi khập khiễng đi về phía trước.
Xem như Bạch gia còn có lương tâm, đưa cô đến bệnh viện để chữa trị.
Nếu không thì, tính mạng của cô đến giờ này chắc đang rất mong manh.
Có lẽ hôm đó ngồi bên ngoài lâu quá, cộng thêm sự lạnh buốt của cơn mưa nên chân cô bị tê cứng, bây giờ vẫn cảm thấy ê ẩm, đau đớn.
Chu Thiên Như cẩn thận quan sát, khi chắc chắn rằng không có người vệ sĩ nào đang để mắt đến cô, cô liền lén lút đi xuống cầu thang.
“Chị.”
“Thiên Như.”
Chu Mộng Nhu tròn mắt lên nhìn, sự xuất hiện của cô khiến chị cô bất ngờ tới mức nhất thời không tin nổi đây là thật.
“Sao…sao em lại ở đây?”
Chị cô bám lấy cánh tay cô, xoay qua xoay lại người cô: “Bộ đồ này là sao, sau đó nhìn ống kim luồn vẫn còn đang ở trên mu bàn tay của cô: “Em…em bị làm sao vậy?”
Cô lạnh lùng rụt tay về, nhìn ngó quanh phòng rồi nhìn ba vẫn đang nằm bất động trên giường với những thiết bị hỗ trợ điều trị.
“Anh Kỳ Khiết không ở đây với chị sao?”
Chu Mộng Nhu có chút ngơ ngác trước thái độ lạ lùng của cô: “À, anh ấy ra ngoài làm việc từ sớm rồi, tối mới về.”
Cô hơi cúi mặt xuống, bặm môi lại, hít một hơi sâu rồi thẳng thừng nói ra: “Em bắt gặp anh ấy bị người ta đánh ở trong quán bar.”
Mắt cô bỗng ứa lệ, đôi môi mỏng bất giác run lên, thanh âm trở nên cáu gắt: “Sao anh chị lại giấu em, tại sao lại không nói cho em biết.”
“Thiên… Thiên Như.” Chị cô ngỡ ngàng, nhẹ nhàng kéo cánh tay cô: “Em bình tĩnh đã.”
Cô tức giận, hất tay chị cô ra rồi lớn tiếng: “Có rất nhiều công việc sao anh không chọn, lại chọn công việc đó để làm khổ bản thân, nếu như em không tình cờ phát hiện ra, thì có phải anh chị sẽ giấu mãi như vậy?”
Chu Mộng Nhu bỗng ngồi sụp xuống giường, dùng hai bàn tay ôm lấy mặt rồi bật khóc, nỗi khổ tâm trong lòng bỗng trào dâng, giọng cô ấy nức nở: “Không phải anh ấy chọn làm ở quán bar…mà căn bản…anh chị cũng không còn sự lựa chọn nào khác, trước kia…anh chị chính là những người lãnh đạo của Chu thị, giờ tập đoàn phá sản, không một ai muốn nhận anh chị vào làm vì bọn họ sợ sẽ bị cướp mất cơ ngơi, bây giờ để kiếm tiền chữa trị cho ba, dù có phải làm công việc gì thì anh chị cũng phải chấp nhận.”
Chu Thiên Như như nhìn bộ dạng thương tâm của chị.
Rồi lại nhiều dáng vẻ tiều tuỵ của ba.
Thì ra, khó khăn đã đẩy anh chị của cô đến bước đường này ư? Cô thì đi làm giúp việc, anh thì làm phục vụ ở quán bar.
Cô nhập việc vì bị chủ nhà xua đuổi, còn thì bị người ta đánh.
Chỉ còn một mình Chu Mộng Nhu cả ngày lủi thủi ở bệnh viện chăm sóc cho ba.
“Thiên Như.”
Cửa phòng bật mở, một thanh âm trầm ấm bỗng vang lên.
Cô lập tức ngoái đầu lại nhìn: “Anh…”.