Bạch Tổng Lạnh Lùng Lần Đầu Yêu!


Hắn cảm nhận thấy rõ người cô đang run lên cầm cập như thể bị cảm lạnh.

Hắn liền nhếch mép trong âm thầm.

Để biết cô có giở trò hay không, thì cũng đâu có khó gì, cô muốn lấy lòng hắn bằng lòng tốt của cô, thì hắn cũng miễn cưỡng đành mềm lòng cho cô vui.
Nếu cô giở trò, thủ đoạn sẽ ngay lập tức bộc lộ khi hắn mất cảnh giác.

Còn nếu cô không giở trò, mọi thứ vẫn sẽ diễn ra bình bình như vậy.
Chart Lee đơ người mất vài giây, rõ ràng khi đó, hắn vẫn còn đang hôn mê cơ mà, chẳng lẽ hắn nghe thấy được tiếng nói vọng từ bên ngoài vào hay sao.

Khi định thần lại, anh ta liền lúng túng trả lời hắn: “Đâu có, tôi chỉ muốn dặn dò cô ta về một số lưu ý khi chăm sóc cho cậu.”
“Hàn Phong, con tỉnh rồi.” Bạch phu nhân và Bạch lão gia cùng với hai người em trai của hắn bất chợt xuất hiện, ngay lập tức liền phá tan không khí căng thẳng trong phòng.
Như một loại phản xạ có điều kiện, Chu Thiên Như lập tức trượt khỏi giường, đứng thẳng tắp kế bên giường bệnh, cúi đầu chào những người trước mặt, rồi rón rén đứng ta phía sau họ.

Bạch lão gia một bộ dạng niềm nở, bắt lấy tay Chart Lee: “Vất vẻ cho cháu rồi, cảm ơn cháu rất nhiều, chú nhất định sẽ mời cháu một bữa hoàng tráng để tỏ lòng cảm ơn.”
“Chú Bạch không cần khách sáo, đây là chuyện cháu nên làm.”
Chart Lee cười nói thêm vài câu nữa, liền khéo léo chào tạm biệt rồi ra ngoài.

Trả lại không gian riêng tư cho gia đình họ.
Chu Thiên Như cũng nhân cơ hội đó liền lẻn ra ngoài cùng Chart Lee trước ánh mắt sắn bén của Bạch Hàn Phong đang nhìn chăm chăm vào bóng lưng của cô.
Ra khỏi phòng, cô liền đóng cửa lại, sau đó thở phào một hơi, mọi gánh nặng mà hắn vừa tạo ra cho cô đều được buông xuống hết.
Cô lại tiếp tục giả bộ đi lang thang, sau khi chắc chắn rằng không bị ai theo dõi, cô liền bước vào phòng bệnh của ba cô.
“Chị.”
“Thiên Như.”
“Anh Kỳ Khiết đâu?”
Chu Mộng Nhu bỗng cụp mí mắt xuống, nét mặt hiện lên vẻ buồn rầu: “Anh ấy đi làm rồi?”
“Vẫn là…làm ở quán rượu sao?”
Chu Mộng Nhu hít một hơi sâu, miễn cưỡng gật đầu: “Đúng vậy…chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác.”
Số tiền mà Bạch phu nhân cho cô, vẫn còn đang ở nhà của Bạch Hàn Phong, cô phải nghĩ cách chuyển số tiền đó đến cho chị cô mới được, để anh trai cô không phải vất vả bươn trải như vậy nữa mà tập trung vào sự nghiệp lấy lại Chu thị từ tay Bạch gia.
“Chị, em muốn nhờ bác sĩ Vu giúp chúng ta một chuyện.”
Chu Mộng Nhu ngay lập tức phản đối: “Không được, đó là một việc cực kỳ bất lợi cho Vu thị, hơn nữa, bác sĩ Vu cũng không mấy am hiểu về sự nghiệp của gia đình, chúng ta nhờ giúp đỡ chỉ làm bác sĩ Vu khó xử hơn thôi.”
“Nhưng…”
“Cốc cốc.” Đột nhiên Vu Dịch Dương gõ cửa bước vào.

Tiếng gõ cửa đó gấp gáp hơn bình thường, ngay cả bước chân của anh ta cũng rất vội vã.
Bên ngoài phòng bệnh có camera, Vu Dịch Dương chăm sóc bệnh nhân rất tốt, luôn theo dõi camera để đảm bảo an toàn cho bệnh nhân, đặc biệt gần đây, anh ta luôn theo dõi sát sao phòng bệnh của ba cô.

Khi nãy vừa thấy cô bước vào, anh ta liền lập tức đi đến phòng bệnh.
Chu Thiên Như quay lưng, Chu Mộng Nhu liền đứng lên phía trước che chắn cho cô: “Ba tôi có kết quả xét nghiệm mới sao?”

Vì sáng sớm anh ta đã đến kiểm tra, nên bây giờ Chu Mộng Nhu mới hỏi như vậy.
“Không, mà tôi đến cảnh cáo cô ta.”
Ánh mắt Vu Dịch Dương nghiêm nghị nhìn bóng lưng của cô đang nấp sau Chu Mộng Nhu: “Cô ta là người của Bạch gia, đến đây tiếp cận chắc chắn là có âm mưu.”
Chu Mộng Nhu lập tức xua tay: “Chắc bác sĩ hiểu lầm gì rồi, đây là…”
Chân mày Chu Thiên Như nhíu lại, lập tức quay người, tiến lên phía trước, hiên ngang đối diện với Vu Dịch Dương, dứt khoát cắt ngang lời của chị cô: “Tôi là Chu Thiên Như, con gái út của Chu gia.”
“Đừng nói nữa.” Chu Mộng Nhu gắt gỏng lên tiếng ngăn cản.
Chu Thiên Như vẫn cứng đầu, cương quyết nói: “Tôi có liên quan đến Bạch thị đều là có lý do của tôi, thật trùng hợp khi biết bác sĩ Vu đây là con trai cả của Vu gia, dù gì trước kia hai bên chúng ta cũng từng hợp tác, tôi cũng muốn thẳng thắn nói với anh rằng…”
“Thiên Như, đủ rồi.” Chu Mộng Nhu kéo cánh tay cô, tiếp tục ngăn cản.
Chu Thiên Như vẫn bỏ ngoài tai: “Anh có thể, giúp tôi một chút trong kế hoạch lấy lại Chu thị không?”
Vu Dịch Dương ngây người.

Trước nay chưa từng có ai nói cho anh ta biết, rằng Chu gia còn có một đứa con gái.

Anh ta cũng không nhìn ra.

Diện mạo của ba anh em họ rất khác nhau, mỗi người một vẻ, nếu không ai nói họ là anh em, thì cũng chẳng ai hay họ chính là anh em ruột.
Chu Mộng Nhu bặm chặt môi khi không thể ngăn cản được cô.


Sở dĩ, Chu Kỳ Khiết và cô ấy không muốn tiết lộ thân phận của Chu Thiên Như và cũng không muốn nhờ vả Vu Dịch Dương vì nghi ngờ hiện tại Vu thị đang là đối tác của Bạch thị.

Nếu lỡ Vu Dịch Dương biết thân phận của cô, còn cả âm mưu lấy lại Chu thị, thì anh em cô sẽ chết chắc.
Thế nhưng, Chu Thiên Như lại không suy nghĩ chu toàn như vậy, một lời thẳng thắn nói hết cho Vu Dịch Dương nghe.

Dù gì, cô cũng chưa từng tiếp quản sự nghiệp gia đình, chưa từng trải qua vấn đề cạnh tranh trên thương trường nên không thể biết hết những rắc rối có thể xảy ra.

Nên cô mới nhẹ dạ nói ra sự khó khăn của bản thân cho người khác biết như vậy.

Chu Mộng Nhu cũng đâu thể trách cô được.
Vu Dịch Dương bỗng im lặng, anh ta hơi cúi đầu suy ngẫm, anh ta chưa từng nhúng tay vào sự nghiệp của gia đình, nên không biết tình hình cụ thể ra sao, nhưng trước đó có nghe loáng thoáng mọi người trong gia đình trò chuyện với nhau trong phòng khách.
Một lát sau, anh ta bất chợt phát ra thanh âm nhẹ như gió: “Bạch gia đang ngỏ ý muốn hợp tác với Vu thị.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận