Bạch Tổng Lạnh Lùng Lần Đầu Yêu!


“Tôn tiểu thư.”
Cô ngay lập tức cúi đầu, tỏ vẻ cung kính chào cô ta rồi nghiêng người, bước qua cô ta để đi ra ngoài.

Nhưng bất chợt, cô ta tiến tới chặn cô lại.

Mặt hướng cao lên, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô: “Cô xuất hiện ở đây khiến tôi thật chướng mắt, kẻ hèn kém như cô, tại sao lại có cơ hội xuất hiện ở nơi sang trọng như thế này chứ.”
Có lẽ cô ta đang muốn trả thù cô về vụ việc cô bỏ dấm ăn vào cafe của cô ta.

Nhưng hiện tại, tâm trạng của cô đang cực kỳ tệ, cô không muốn bị bất cứ ai làm phiền, càng không muốn đôi co với cô ta.
“Tôn tiểu thư xin hãy tránh đường, để người khác bắt gặp thì sẽ không hay cho lắm.”
Tôn Cửu Vi nhếch mép, trong lòng cô ta thừa biết những biểu hiện rụt rè này của cô đều là giả tạo.
“Vậy tôi muốn xem xem, nếu tôi không tránh thì cô làm gì được tôi.”
Ánh mắt Chu Thiên Như thoáng qua tia căm phẫn, ngay lập tức ngước lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Tôn Cửu Vi: “E là Tôn tiểu thư đây không đủ sức để chèn ép tôi.”
Cô nghiêng người muốn tránh ra ngoài, đột nhiên ánh mắt Tôn Cửu Vi nhuốm lên vẻ tà ác, nét mặt mưu mô thấy rõ.

Cô ta đã không còn bất ngờ trước màn đối đáp đầy bản lĩnh này của cô nữa.

Vì trong thâm tâm cô ta đã tự phỏng đoán, cô không hề đơn giản.

“Vậy để tôi xem, cô đối phó tôi bằng cách nào.”
Chu Thiên Như nhếch mép, ánh mắt di dời nhìn ra không gian tĩnh lặng ở bên ngoài: “Ở nơi sang trọng như thế này, chắc Tôn tiểu thư đây không dám làm những trò mưu hèn kế bẩn đâu nhỉ.” Cô nhún vai một cái, nghiễm nhiên bước ra ngoài.
Tôn Cửu Vi trưng ra nét mặt cực kỳ nguy hiểm, nhấc chân lên, muốn giẫm thẳng gót giày lên chân cô, thì Chu Thiên Như đã kịp phát hiện ra.

Cô không ngần ngại mà ngáng ngang chân cô ta, rồi dùng lực đá vào chân còn lại của cô ta một cái.
“A…” Chỉ nghe thấy một tiếng hét chói tai, mắt Tôn Cửu Vi trợn tròn lên, cả người lao về phía trước.

Cô nghiêng người né tránh, cả người cô ta liền cứ thế ngã sấp xuống sàn nhà vệ sinh.

Tóc tai nhanh chóng rối bời, túi xách còn văng ra một nơi.
Ngực cô ta truyền đến một cơn đau nhói khiến mặt cô ta nhắn nhó tới mức khó coi.

Cánh tay không khỏi đưa lên, xoa xoa đỡ lấy ngực.

Nhưng khi phát giác ra bản thân đang cực kỳ mất mặt trước nữ giúp việc kia.

Cô ta liền tức giận đùng đùng, quên cả đau đớn, vội chống tay đứng dậy hét lớn: “Cái thứ dơ bẩn hèn kém, cô chán sống rồi đúng không?”
Chu Thiên Như đã bước hẳn ra khỏi phòng vệ sinh được vài bước, Tôn Cửu Vi ở phía sau đã nhanh chóng chộp lấy tóc của cô, giật mạnh ra phía sau.

Cô ta cau có, căm tức tới mức khuôn mặt như muốn biến dạng, cô ta nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Hôm nay tôi nhất định sẽ dạy cho cô một bài học.”
“Choang.”
Lực kéo của Tôn Cửu Vi khiến hai chân cô loạng choạng, cả người nhất thời mất thăng bằng, không thể đứng vững, vừa hay cô nhanh tay lẹ mắt nhìn thấy bình hoa nhỏ đặt trang trí bên cạnh ở trên kệ ngay lối đi, cô liền cố tình dang tay gạt bình hoa xuống, ngay sau đó, cả người cô theo lực kéo của Tôn Cửu Vi mà ngã hẳn xuống sàn.
Khuỷu tay cô cứ thế đè hẳn lên những mảnh thuỷ tinh to nhỏ đã vỡ vụn trên sàn.

Máu đỏ nhanh chóng chảy ra.

Thậm chí là nhỏ giọt xuống sàn, thoáng chốc những mảnh thuỷ tinh đã bị nhuốm lên một màu máu đỏ.
Đột nhiên, cô phát giác được có người đang bước đến, liền làm bộ liễu yếu đào tơ, nức nở phát ra thanh âm ấm ức: “Tôn tiểu thư, nếu tôi có làm sai điều gì mong cô cứ nói, tại sao lại phải động tay động chân với một giúp việc như tôi.”
“Du Du.”
Một người vệ sĩ của Bạch Hàn Phong bất ngờ xuất hiện.

Khiến Tôn Cửu Vi đứng chôn chân ngay tại đó, mắt trừng lên, không biết phải trốn đi đâu.


Cô ta vội vàng biện minh: “Là cô ta dám hỗn láo với tôi, nên tôi mới dạy cho cô ta một bài học.”
Vệ sĩ không nói lại một lời nào với Tôn Cửu Vi, nhanh chóng dìu cô đứng lên.

Lấy ra một chiếc khăn từ trong túi mà anh ta vẫn luôn mang theo bên mình, nhẹ nhàng băng lại cho cô: “Để tôi giúp cô cầm máu, lát nữa về nhà, nhớ xử lý vết thương cho cẩn thận.”
Tôn Cửu Vi ngơ ngác đứng đó chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Chu Thiên Như cũng không nói thêm lời nào.

Sau đó cả hai liền rời đi, bỏ mặc Tôn Cửu Vi một mình ở đó.
Vệ sĩ thừa biết phải trái ra sao, nên không muốn nhiều lời với Tôn Cửu Vi.

Sự thật rõ ràng lù lù ngay trước mắt.

Là cô ta đẩy cô xuống sàn, tới nỗi bị thuỷ tinh đâm vào tay đến chảy máu, vậy mà cô ta vẫn cứng miệng khẳng định là lỗi của Chu Thiên Như.

Đúng là nói dối trắng trợn.
Anh ta không còn lạ gì tính cách của Tôn Cửu Vi nữa.

Ngay cả giúp việc của Bạch Hàn Phong cũng không có người nào ưa thích cô ta.

Cái mà họ thể hiện ta ngoài chỉ là sự cung kính cho có lệ trước một tiểu thư đài các.

Vì thân phận nhỏ bé nên bọn họ buộc phải nhượng bộ.


Chứ cái cách cô ta đối xử với thiếu gia của họ khiến bọn họ từ trong thâm tâm đã căm phẫn cô ta vô cùng, chỉ là chưa có người nào dám lên mặt dạy dỗ cô ta mà thôi.

Mọi người vẫn đang bàn bạc về chuyện gì đó.

Đột nhiên vệ sĩ bước vào, ghé sát tai Bạch Hàn Phong thì thầm.

Mi tâm của hắn ngay lập tức nhíu lại, ánh mắt nhìn về chiếc ghế trống trước đó Tôn Cửu Vi đã ngồi.

Cả người hắn liền toả ra luồng sát khí.

Bây giờ hắn mới chú ý, cô ta đã ra ngoài được một lúc rồi.
Vệ sĩ nói xong cũng tự ý thức được cảm xúc của đại thiếu gia đã thay đổi, tuy không làm gì sai nhưng cả người anh ta vẫn bất giác rét run, không khỏi liếc nhìn phong thái uy quyền cường lực của hắn.

Sự tức giận còn chưa biểu lộ nhưng dường như không gian đã dần bị hắn chế ngự.
Vừa hay, Tôn Cửu Vi bước vào, cô ta tươi cười làm bộ dạng như chưa hề có chuyện gì xảy ra, váy áo đã được chỉnh lại rất ngay ngăn.

Nhưng khi chuẩn bị ngồi xuống ghế, ánh mắt hình viên đạn của Bạch Hàn Phong đã lao thẳng về phía cô ta, nhưng trước mặt hai bên ra đình, lời lẽ của hắn vẫn rất có chừng mực: “Tôn tiểu thư, cô có vừa làm chuyện gì có lỗi với tôi không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận