Lão quản gia giật mình, cúi mặt xuống: “Thưa đại thiếu gia, hồi sáng thiếu gia có căn dặn phải nhổ sạch cỏ dại ở ngoài vườn hoa.”
Ánh mắt hắn vằn lên tia tức giận, nhìn chăm chăm vào lão quản gia, nhưng phong thái có vẻ như vẫn đang kìm mọi cảm xúc: “Vậy các người làm đến đâu rồi?”
Lão quản gia không khỏi run rẩy, âm thầm hít một hơi sâu để có thể bình thản trả lời hắn: “Tôi đã phân công cho người làm, cỏ dại đã được nhổ sạch, thiếu gia có thể kiểm tra.”
Đột nhiên Bạch Hàn Phong ngửa bàn tay lên, giơ ra sau, ánh mắt thì vẫn nhìn lão quản gia chăm chăm.
Chu Thiên Như nhíu mày, nhìn bàn tay của hắn đang đưa về phía cô, nhất thời không hiểu hắn đang muốn làm gì.
Bạch Hàn Phong nhíu mày, sau vào giây vẫn thấy bàn tay trống trơn, cô hoàn toàn không có phản ứng.
Còn đám giúp việc thì cúi thấp mặt xuống, cứ ngỡ hắn đang im lặng để chuẩn bị bộc phát cơn thịnh nộ.
Tâm can ai thấy cũng cuống cuồng cả lên.
Hắn lạnh lùng lùi xe ra phía sau một chút, thái độ có chút cau có khi cô cứ đứng đực ra đó.
Hắn ngang nhiên cầm lấy bàn tay lem luốc, đang dính đầy nhựa cỏ của cô, còn có một vài vết xước đã rớm máu: “Đây là gì?”
Ánh mắt hắn chiếu thẳng lên lão quản gia, khiến bà ta vừa ngẩng lên nhìn liền cúi thấp mặt xuống, vội vàng trốn tránh: “Là, là tôi phân phó cả Du Du ra vườn nhổ cỏ.”
“Tôi kêu bà làm vậy sao?”
“Thiếu gia…tôi.”
“Cô ta là người của tôi, ai cho phép bà ra lệnh cho cô ta."
Ây dô! Cô thầm thốt lên trong lòng, vậy là ngày hôm nay, vì cô mà lão quản gia đã bị hắn chỉ trích tới hai lần.
Nhưng cô vẫn tỏ vẻ kinh ngạc, tròn mắt, ngơ ngác, kinh hãi trước một màn giáo huấn của hắn.
Tim cô bỗng đập loạn khi cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ bàn tay hắn, hắn vẫn đang nắm tay cô, theo mỗi lần hắn gằn giọng, bàn tay hắn lại siết chặt hơn một chút.
Cô không khỏi hả hê trong lòng, không uổng phí công sức cô chịu khổ, bây giờ liền có được sự bảo vệ khắt khe của hắn.
"Thiếu gia."
Đột nhiên lão quản gia ngang nhiên ngẩng mặt lên, như thế không chịu nổi những lời chỉ trích của Bạch Hàn Phong: "Đây là thiếu gia đang bênh vực Du Du sao, trước nay thiếu gia đâu hề như vậy, thứ lỗi cho tôi đã mạo phạm, nhưng thiếu gia đã quên chuyện trong quá khứ rồi sao."
"Câm miệng!"
Đột nhiên hắn gầm lên, khiến cô giật bắn người.
Lão quản gia không khỏi hoảng sợ, nhưng vẫn bất chấp mở miệng nói với tốc độ nhanh nhất: "Tất cả những việc tôi làm đều là muốn tốt cho thiếu gia, thiếu gia đừng để cô ta quyến rũ."
"Cho nên, bà đã có ý định đuổi Du Du đi ngay khi chân của tôi bình phục."
"Đúng vậy, thưa thiếu gia, để tránh hậu hoạ, tôi buộc phải làm vậy."
Hai bàn tay hắn càng siết chặt hơn, có vẻ hắn quên luôn cả bàn tay nhỏ bé của cô vẫn còn đang nằm trong lòng bàn tay hắn, nhưng cô không có cách nào lên tiếng, đành cắn răng chịu đựng.
Thanh âm băng lãnh cùng với ánh mắt đầy tia chết chóc của hắn nhìn vào lão quản gia: "Vậy thì, tôi sẽ đuổi việc bà trước."
Lão quản gia bàng hoàng, mắt mở lớn, hắn dã điều khiển xe, lướt qua mặt bà ta.
Đám giúp việc không khỏi kinh hồn bạt vía khi lão quản gia dám đấu khẩu với đại thiếu gia, lỡ mà thiếu gia bị chọc giận tới mức mất hết kiên nhẫn, thì không ai cản nổi hậu quả khó lường sẽ xảy ra đâu.
"Sao ồn ào quá vậy?"
Chart Lee đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, nghiêng đầu hoài nghi nhìn vào cục diện bên trong.
Rồi từ từ tiến về phía Bạch Hàn Phong.
Đám giúp việc nhanh chóng có phản ứng, cung kính cúi đầu.
"Cậu đến đây làm gì?"
Nét mặt Bạch Hàn Phong không có lấy một giọt cảm xúc, còn không thèm liếc nhìn Chart Lee lấy một cái đã lạnh lùng đặt câu hỏi.
Chart Lee nở nụ cười nhã nhặn, như muốn xua tan đi bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng đang bủa vậy: "Để bàn chuyện công việc với cậu, ba tôi muốn rót vốn đầu tư cho dự án biệt phủ Mạch Long, lý do đủ chính đáng để tôi đích thân đến đây rồi chứ."
Chu Thiên Nhưu đột nhiên lo lắng, nhưng cô không biểu lộ ra ngoài mặt, tâm tư rơi vào những câu hỏi rối ren.
Bạch thị đã kêu gọi vốn đầu tư rồi hay sao, vậy là không bao lâu nữa, biệt phủ Mạch Long sẽ được khởi công.
Nhưng, Vu thị đã đồng ý hợp tác cùn Bạch thị thực hiện dự án này hay chưa.
"Du Du."
Cô giật mình bừng tỉnh, khi nghe thấy thanh âm lạnh buốt của Bạch Hàn Phong: "Cô về phòng đi, không có lệnh của tôi, cô không cần làm bất cứ việc gì hết." Sau đó, hắn cùng Chart Lee lên phòng.
Chu Thiên Như vội vàng vâng vâng dạ dạ, trở về phòng, tắm một cái cho sạch sẽ.
Mặc bộ đồ chỉnh tề dành cho giúp việc rồi ở luôn trong phòng ngủ như lời dặn của Bạch Hàn Phong.
Cô không khỏi thắc mắc, đi đi lại lại trong phòng, ngẫm nghĩ về lời nói của lão quản gia, chuyện trong quá khứ rốt cuộc là chuyện gì, tại sao mọi người đều có ác cảm với cô vậy.
Chart Lee đi phía sau, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại: "Tại sao cậu tin tưởng cô ấy như vậy?"
Chart Lee đến rất đúng lúc, trong khi mọi người đều đang tập trung đến cảnh tượng thú vị trong phòng khách, thì anh ta đã tiến vào đến cửa, hoàn toàn nghe được hết câu chuyện vừa rồi.
Đúng là có thể thấy rất rõ, Bạch Hàn Phong bảo vệ cô một cách thẳng thắn và công khai, hắn vạch ra ranh giới rất rõ ràng, cô là giúp việc riêng của hắn thì chỉ có hắn mới được sai khiến cô.
Như vậy mới tránh khỏi bị những giúp việc khác ép phải làm nhiều công việc khi hắn không có mặt ở nhà.
Bạch Hàn Phong im lặng, nhìn ra tấm kính trong suốt, khổng lồ trước mặt, hồi lâu sau, Chart Lee cứ nghĩ hắn sẽ không trả lời, định lên tiếng lần nữa, thì đôi mỏng mỏng của hắn liền mấp máy: "Bởi vì, em gái của Du Du cũng bị liệt hai chân, cô ta hận bản thân vì không biết đến vật lý trị liệu sớm hơn để chữa khỏi cho em gái, khiến em gái bị người đời hắn hủi và chết một cách oan uổng, cô ta hiểu được cảm giác phải sống với một cơ thể không lành lặn, đó là lý do vì sao cô ta lại dốc hết tâm tư, dùng mọi cách để tôi đồng ý trị liệu, bây giờ thì toàn tâm toàn ý chăm sóc tôi đến khi tôi bình phục hẳn."
Chart Lee hơi ngẩn người: "Ây dô, lần đầu tôi thấy cậu nhiều lời như vậy, kể chuyện rất nhập tâm, có phải...cậu thích Du Du rồi không?"
Bạch Hàn Phong ngay lập tức trừng mắt lên với Chart Lee: "Đừng cố ra vẻ như cậu là một bác sĩ tâm lý."
Chart Lee chỉ biết bật cười: "Thôi được rồi, cậu không thừa nhận thì tôi cũng đoán được ra, vào vấn đề chính đi, ba tôi muốn góp một chút vốn vào dự án này, không biết ý cậu ra sao?"
Bàn tay của Bạch Hàn Phong gõ gõ lên thành xe như đang tính toán điều gì đó: "Muốn biết câu trả lời cụ thể, chi bằng ngày mai cậu đến Bạch thị đi, nghe về dự định sắp tới của dự án."
Chu Thiên Như không khỏi thấp thỏm, liên tục ngó nghiêng nhìn ra ngoài, chờ sự xuất hiện của Chart Lee.
Sao lâu như vậy mà anh ta vẫn chưa ra khỏi phòng của Bạch Hàn Phong, có nhiều chuyện để nói đến vậy sao?
Hơn một tiếng trôi qua, Chart Lee ra khỏi phòng, Bạch Hàn Phong lập tức mở camera giám sát ở ngoài hiên.
Hắn nhíu mày khi thấy cô lao như bay ra khỏi cửa, đuổi theo Chart Lee.
Nét mặt vô cùng gấp gáp.
Cô có chuyện cần tim đến Chart Lee hay sao?
"Bác sĩ Chart." Cô đầy vẻ e dè tiến đến trước mặt Chart Lee: "Tôi muốn hỏi anh một chuyện."
Chart Lee dành cho cô một phong thái rất cởi mở: "Được, cô hỏi đi.”
Vệ sĩ đứng cách đó một khoảng xa, còn đám giúp việc thì ở trong nhà, sau khi chắc chắn rằng sẽ không có người nào nghe được cuộc trò chuyện này, cô mới hỏi: "Anh có biết, quá khứ mà khi nãy quản gia nhắc đến là chuyện gì không, hình như chính là vì chuyện đó, nên mọi người mới có ác cảm với tôi, khi trước, đại thiếu gia cũng từng đối xử với tôi như vậy."
Chart Lee có hơi bất ngờ khi cô thẳng thắn đưa ra câu hỏi, cũng phải thôi, bởi cô đâu hề biết, chuyện trong quá khứ chính là vấn đề nhạy cảm đối với hắn, rất hiếm khi bị nhắc lại, lão quản gia có lẽ không chịu nổi nên hôm nay mới lớn gan nhắc lại, nhưng cũng không thể trách tội, bởi bà ta làm vậy đều là vì muốn tốt cho Bạch Hàn Phong, muốn nhắc nhở hắn một chút, đừng quá đặt lòng tin vào một người, để tránh hậu hoạ khó lượng và mang thất vọng về cho bản thân.
"Cậu ấy từng bị giúp việc phản bội."
Mắt Chu Thiên Như mở lớn hết mức, cô kinh ngạc tới mức đứng hình trước mặt Chart Lee khoảng nửa phút.
Câu nói ngắn gọn nhưng mang đầy đủ hàm nghĩa khiến cô không kịp có bất cứ phản ứng nào hết: "Có...có chuyện này sao?"
Chart Lee gật gật đầu, không ngần ngại kể cho cô nghe chi tiết.
Sau cùng, anh ta dùng ánh mắt chân thành nhìn cô, giống như đang đặt toàn bộ lòng tin vào cô vậy: "Từ ngày cậu ấy gặp tai nạn, cô là giúp việc tốt nhất mà tôi từng thấy, hy vọng, cô sẽ là người chữa lành tâm hồn vỡ nát ngày đó của cậu ấy."
Chart Lee nói xong, liền nở nụ cười thật nhẹ nhàng, rồi rời đi.
Bạch Hàn Phong vẫn thong thả quan sát, nhưng trong lòng đã dậy sóng, hai người này từ bao giờ đã có những câu chuyện riêng tư đến vậy.
"Du Du, thiếu gia kêu cô."
Chu Thiên Như vẫn đứng trầm ngâm ở ngoài cửa, không biết cô đang nghĩ gì.
Nhìn thấy nét mặt không vui của lão quản gia, cô vội vàng gật đầu rồi chạy lên phòng ngủ của hắn.
"Dạ, thiếu gia gọi tôi."
Nhìn thấy Bạch Hàn Phong, khoé mắt của cô bất giác hồng lên, vẻ bề ngoài trông như đang gặp phải một cảm xúc khó tả.
"Cô vừa nói gì với Chart Lee?”
Trên màn hình iPad vẫn đang hiện lên khung cảnh ở ngoài hiên.
Cô liền biết, hắn đã chứng kiến tất cả.
"Xin lỗi thiếu gia...vì tôi đã hỏi bác sĩ Chart về chuyện trong quá khứ của thiếu gia." Cô nói xong rồi, nhưng hắn vẫn im lặng, tưởng rằng hắn chuẩn bị tức giận với cô, cô liền nhanh chóng thanh minh: "Thiếu gia à, tôi không hề có ý muốn moi móc quá khứ của thiếu gia, chỉ là tôi cảm thấy, mọi người vì chuyện trong quá khứ nên mới có thành kiến với tôi như vậy, tôi chỉ muốn biết nguyên nhân nằm ở đâu để sửa đổi bản thân, để sửa đổi cái sai trong quá khứ..."
"Không cần sửa." Đột nhiên hắn ngước lên, ánh mắt kia có bao nhiêu là sự bao dung và dịu dàng: "Đừng thay đổi." Còn câu nói "Cô như vậy là quá tốt rồi" thì hắn giữ lại trong lòng, chưa muốn nói cho cô nghe.
Không gian như bị ngưng trệ trước ánh mắt khác thường của hắn, đến nỗi cô còn cảm nhận được hơi ấm từ người hắn toả ra tới độ nóng bức.
Dáng vẻ băng lãnh đã không còn.
Trong lòng cô sớm đã nảy sinh một vài suy nghĩ.
Thì ra, trước đó cũng từng có người dùng mưu kế như cô để lật đổ Bạch thị.
Hắn cứ việc tin tưởng cô đi, cô sẽ tái hiện lại quá khứ của hắn thêm một lần nữa..