"Ba à, hay là chúng ta chấp nhận hợp tác với Bạch thị đi."
Trời đã tối, mọi người trong gia đình tập trung ở phòng khách, cùng nhau bàn bạc đến chuyện này, chỉ một mình Vu Dịch Dương là không biết gì về việc làm ăn của gia đình, bỗng nhiên hôm nay lại có hững thú xen ngang.
Vu lão gia không khỏi lắc đầu: "Con chưa từng tham gia vào công việc của gia đình, nên hoàn toàn không biết trên thương trường, nhiều kẻ mưu mô tới mức nào, vừa rồi, Bạch thị đã thâu tóm trọn vẹn Chu thị, không biết chừng, lần này hợp tác, bọn họ là đang nhằm vào cướp thị trường của chúng ta."
Vu Dịch Dương trầm mặc vài giây, rồi lại nói tiếp: "Nhưng con thấy ba rất có hứng thú với dự án biệt phủ Mạch Long này, hơn nữa, trước đó ba còn tham gia tranh giành hạng mục, còn bây giờ lại không muốn hợp tác."
Vu lão gia gật đầu thừa nhận: "Đúng là ba có hứng thú, nhưng nếu hạng mục thuộc về Vu thị, ba tuyệt đối sẽ không từ chối, nhưng hạng mục này đang thuộc về một tập đoàn khác, mà Vu thị trước nay rất có tiếng, vị thế còn cao hơn Bạch thị, một khi đồng ý hợp tác, sẽ thu hút vô số các nhà đầu tư rót vốn vào, cùng Bạch thị xây dựng dự án và có lẽ, dự án này sẽ là bước ngoặt trong lĩnh vực xây dựng, hiển nhiên nguồn lợi thu về phải là một con số không tưởng, mà trước nay chưa có một doanh nghiệp nào kiếm được."
"Vậy, tại sao ba vẫn từ chối?"
Vu lão gia khẽ lắc đầu, con trai của ông quá ngây thơ rồi: "Là bởi vì khi thu lợi nhuận, chúng ta sẽ chỉ nhận được một vài phần trăm nhất định từ Bạch thị, các nhà đầu tư cũng vậy, như thế chẳng khác nào, chúng ta đang dải sẵn thảm đỏ, cho Bạch thị cứ thế mà đi, hơn nữa, dự án được hoàn thành, có khi Bạch thị còn vượt mặt chúng ta, tới lúc đó, có chắc là Bạch thị sẽ tiếp tục quan hệ đối tác nữa không, hay sẽ đá Vu thị qua một bên, hợp tác với các doanh nghiệp có triển vọng khác."
Vu Dịch Dương trầm mặc suy ngẫm, hiện tại, anh đang kẹt ở giữa, vừa do dự muốn giúp Bạch Kỳ Khiết lấy lại Chu thị, vừa không được làm ảnh hưởng đến Vu thị: "Chẳng phải, ba vẫn luôn muốn con trở về tiếp quản sự nghiệp hay sao, chi bằng ba tiếp nhận hợp tác, để con chịu trách nhiệm chuyện làm ăn này."
"Không được." Vu lão gia vô cùng bất ngờ trước sự chủ động này của con trai, đây chính là điều ông muốn, trước nay khuyên hết lời anh không về, bây giờ đột nhiên lại ngỏ lời muốn về, đúng là khiến ông không khỏi vui mừng, nhưng ông không thể vì quá vui mừng mà bất chấp đồng ý: "Vu thị tuy giàu mạnh nhưng tuyệt đối không thể quyết định hợp tác bừa bãi được."
"Không thì." Vu Dịch Dương có chút do dự: "Để con góp vốn vào dự án này, tham gia vào hội đồng quản trị của Bạch thị, vừa để đạt được mong muốn ban đầu của ba, muốn tham gia vào hạng mục này, vừa tạo cho con một vị trí an toàn để con học tập về sự nghiệp của gia đình, về sau, nếu có muốn là đối tác hay không thì lúc đó, quyết định vẫn chưa muộn."
Vu Trí An im lặng lắng nghe, đúng là rất hiếm khi thấy anh trai lên tiếng nói đến sự nghiệp của gia đình, tuy chưa từng góp mặt, nhưng ý kisn này của Vu Dịch Dương đưa ra cũng không tồi.
Vu lão gia không khỏi hài lòng: "Thôi được rồi, nếu con đã nói như vậy, làm sao ba có thể từ chối, ba rất chào đón con tham gia vào sự nghiệp của gia đình."
Vu Dịch Dương lập tức thông báo cho Chu Kỳ Khiết: "Tôi chỉ có thể giúp anh được như vậy thôi, còn mọi diễn biến ra sao, anh và Chu Thiên Như tự sắp xếp, tuyệt đối không được làm ảnh hưởng đến Vu thị."
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu."
"Anh, sao rồi?"
Chu Mộng Nhu một vẻ mong ngóng câu trả lời sau khi Chu Kỳ Khiết nghe xong cuộc điện thoại của Vu Dịch Dương.
"Cậu ta đồng ý giúp chúng ta rồi, bây giờ chúng ta sẽ mượn danh của cậu ta, âm thầm làm việc cho Bạch thị, vừa rồi, Thiên Như cũng đã có động tĩnh, có lẽ con bé đã lấy được lòng tin của Bạch Hàn Phong, có thể thuận lợi tiếp cận được với tài liệu của hắn rồi, chỉ còn hai tuần là kết thúc kỳ nghỉ hè, chúng ta không thể chậm trễ."
Chu Thiên Như có vẻ hụt hẫng khi hôm nay đến bệnh viện, không hề gặp được Chu Kỳ Khiết và Vu Dịch Dương, hai người đã gặp mặt nói chuyện ở đây chắc chắn là để gặp được cô.
Nhưng vấn đề mà họ hẹn gặp để nói chuyện, liệu có phải anh đã nghĩ thông suốt rồi, muốn tình Vu Dịch Dương để giúp đỡ.
Cô vẫn không nghe ngóng được gì từ Bạch Hàn Phong, chỉ biết hôm trước hắn đã cần tìm đến bản vẽ, liệu có phải, dự án sắp bắt đầu rồi không.
Cô ngơ ngác nhìn Chart Lee ngồi ở ghế lái phụ, anh ta muốn cùng Bạch Hàn Phong trở về nhà sao, để làm gì? Vẫn là vấn đề rót vốn đầu tư sao?
Cứ nghĩ là hắn và Chart Lee sẽ trò chuyện trên đường về nhà, nào ngờ hai người đàn ông này đều im thin thít.
Thi thoảng mới lên tiếng nói chuyện phiếm.
Cô đã vào hẳn trong nhà, nhưng Chart Lee thì vẫn ngồi ngoài xe, chờ cho Bạch Hàn Phong lấy tài liệu, rồi anh ta cùng rời đi với hắn.
Chart Lee đến hẳn Bạch thị để bàn công việc sao.
Nghiêm túc quá vậy, phải chăng vẫn có một ranh giới nào đó chưa được cắt bỏ, hắn vẫn đề phòng cô, nên không hề hé răng nửa lời nói ra công việc của tập đoàn trước mặt cô.
"Tôn tiểu thư, tôn tiểu thư."
Cô còn chưa kịp lên dọn dẹp phòng ngủ của Bạch Hàn Phong thi đám giúp việc đã chào rối rít.
Tôn Cửu Vi kiêu ngạo bước vào nhà, hiên ngang ngồi xuống ghế sofa như thể, nơi này do cô ta làm chủ.
Cô liếc cô ta một cái, rồi mặc kệ cô ta, đi làm công việc của mình.
Tôn Cửu Vi sớm đã để cô ta vào mắt, giúp việc đi ra chào hỏi cô ta rất nhiệt tình, còn cô thì hoàn toàn coi cô ta vô hình.
"Du Du, cô bận rộn quá nhỉ, không thèm để tôi vào mắt cơ đấy."
Cô đang lau sàn trong phòng ngủ của hắn thì Tôn Cửu Vi đi vào, cô ta ra vẻ khoanh tay trước ngực, đi vòng vòng trước mặt, đánh giá cô một lượt.
Chu Thiên Như vẫn một mực im lặng, nhất quyết không thèm để ý đến cô ta.
Tôn Cửu Vi thì vẫn kiên nhẫn muốn khi dễ cô: "Quản gia, lên đây, tôi có việc làm cho bà làm."
Lão quản gia không dám chậm trễ, vội vàng đi lên: "Tiểu thư có gì dặn dò ạ?"
Tôn Cửu Vi hài lòng, mỉm cười ranh mãnh, chỉ ra ngoài cửa kính: "Các người không thấy bụi bám đầy bên ngoài tấm kính kia sao, mau kêu cô ta ra ngoài đó lau sạch đi."
Cô ta trừng mắt lên nhìn lão quản gia, rồi liếc xéo cô một cái.
Lão quản gia có chút ngập ngừng: "Dạ, thưa tiểu thư, tôi sẽ kêu vệ sĩ đi lau ngay."
"Bà bị điếc đấy à, tôi nói là để cô ta ra đó lau, tôi đâu có nói là để vệ sĩ lau.”
Lão quản gia một vẻ e dè: "Thưa tiểu thư, đây là công việc của vệ sĩ..."
"Nhưng tôi muốn để cô ta ra đó lau, bà có ý kiến gì, muốn quyết định thay tôi hay sao?"
Cô vẫn miệt mài lau sàn, không mảy may đến màn cãi cọ.
"Du Du." Chợt, lão quản gia gọi tên cô.
"Dạ."
Bà ta có vẻ như âm thầm hít một hơi sâu, rồi rõng rạc phân phó: "Cô mau cầm cây chà kính, lau sạch mặt kính bên ngoài đó đi."
Ngay cả lão quản gia cũng bị Tôn Cửu Vi đàn áp thì cô có thể cãi lại sao.
Đang yên đang lành, cô ta đến đây làm gì không biết.
Chu Thiên Như treo lơ lửng trên dây cáp, cô ra sức chà kính trước dáng vẻ hả hê của Tôn Cửu Vi đang đứng ở bên trong nhìn cô.
Cũng chẳng có gì to tát và mất mặc, cô đã chọn con đường này để phục thù thì cô phải nhẫn nhịn, về sau bắt cô ta trả giá vẫn chưa muộn.
Chart Lee ảo não nhìn Bạch Hàn Phong: "Này cậu, sao đi được nửa đường rồi lại kêu quay về.”
Dạo gần đây, ngài tỷ phú quan tâm sát sao về tiến độ của dự án, tôi quên mất cần mang theo tài liệu, phòng khi ngài ấy ghé đến bất chợt, còn có tài liệu để trao đổi trong cuộc họp."
Chiếc xe sang trọng từ từ tiến vào cổng biệt thự.
Chart Lee đã ngơ ngác ngước lên toà biệt thự cao lên, thân hình nhỏ bé của Chu Thiên Như đang treo lơ lửng trên không trung, vì quá kinh ngạc nên anh ta bất giác thốt lên: "Hàn Phong à, giúp việc của cậu muốn làm người nhện sao?"
Bạch Hàn Phong cũng lập tức ngước lên nhìn, cảnh tượng trước mắt liền khiến máu nóng trong người hắn sôi sục, hắn đã cảnh cáo lão quản gia rồi, vậy mà bà ta vẫn cố ý áp đặt công việc lên cho cô.
"Quản gia!".