Xe mới đi được một đoạn, Chart Lee mới nhớ ra mục đích quay về của Bạch Hàn Phong là lấy tài liệu, nhưng tài liệu vẫn còn chưa lấy, hắn đã muốn rời đi rồi.
Cô giúp việc này, quả thực có sức ảnh hưởng to lớn đến cảm xúc của hắn, anh ta cũng không cách nào mở miệng nhắc nhở, có lẽ hắn không còn tâm trạng quan tâm đến tài liệu đó nữa rồi.
Chu Thiên Như đan hai bàn tay vào nhau, ngồi khép nép bên cánh cửa: "Xin lỗi...Thiếu gia, tôi đã làm bẩn nhà của thiếu gia rồi."
Miệng thì nói xin lỗi, nhưng trong lòng cô đầy vẻ bất mãn, đó vốn dĩ là nhà của cô chứ đâu phải nhà của hắn.
Dù có bày bừa hơn nữa cô cũng không thấy bản thân có lỗi lầm gì.
Nhưng trước mặt hắn, cô vẫn phải diễn cho tròn vai.
Cô cúi gằm mặt, tiếp tục với bộ dạng áy náy.
Bạch Hàn Phong quay sang nhìn cô, hơn một phút sau hắn mới có phản ứng: "Lấy cho tôi hộp dụng cụ y tế."
Chart Lee nhanh chóng làm theo như chấp hành một loại mệnh lệnh.
Sau đó cả anh ta và tài xế đều im thin thít, chờ đợi nhưng điều tiếp theo sẽ xảy ra.
"Ngồi gần lại đây."
Chu Thiên Như bất giác ngước lên, nhìn tấm băng gạc đang trong lòng bàn tay của hắn: "Thiếu gia để tôi tự băng đi."
Hắn nghiêm mặt, vẫn giữ khư khư lấy miếng băng: "Cô đang muốn cãi lời tôi?"
Cô chớp mắt liên hồi, hít sâu một hơn, nửa phút sau mới rón rén nâng người, ngồi gần lại hắn một chút.
Ngay lập tức, hắn trưng ra ánh mắt không hài lòng, cô liền cắn răng, nhẹ nhàng di chuyển đến gần hắn một chút nữa.
Đột nhiên cô thấy chiếc ghế này dài ghê, nhích lại mấy lần rồi vẫn không nhận được dáng vẻ hài lòng của hắn.
Chart Lee không khỏi cười thầm, khi nãy cô bản lĩnh, ngông cuồng như vậy cơ mà, bây giờ lại sợ hắn đến mức này cơ à.
Khi nhìn thấy trong đôi mắt hắn không còn sót lại sự kiên nhẫn nào nữa, cô mới miễn cưỡng, hít thêm một hơi sâu, nhích lại gần hắn thêm một chút nữa.
Lần này, người cô chạm hẳn vào người hắn, giữa cô và hắn lúc này không còn bất cứ khoảng cách nào nữa, gần tới mức, chỉ cần hắn dang tay, cô liền có thể nép trọn vào lồng ngực của hắn.
Chart Lee cẩn thận, tỉ mỉ nhìn nụ cười hài lòng vừa mới nhếch lên từ khoé miệng hắn, ánh ta không khỏi rạo rực tim gan.
Hắn đang muốn độc chiếm cả không gian trong xe luôn rồi sao, không còn nhìn thấy sự tồn tại của anh ta với người tài xế nữa sao, đúng là bá đạo.
"Đưa tay qua đây."
Lúc này, dù có không muốn thì cô cũng phải làm theo.
Hắn nhẹ nhàng lau vết máu ở miệng vết thương bằng bông sát trùng, sau đó cẩn thận dùng băng gạc băng lại.
Chính hắn cũng không ngờ rằng, cũng có lúc hắn lại nhẹ nhàng đến thế này ử?
"Bác sĩ Chart, sao thiếu gia lại đưa tôi đến đây?"
Đứng trước tập đoàn to lớn, cũng không phải lần đầu cô đặt chân đến, nhưng cô vẫn không khởi bỡ ngỡ.
Khi Bạch Hàn Phong vừa đi cách cô một khoảng, cô liền níu Chart Lee lại, thì thầm hỏi.
Chart Lee nở nụ thân thiện: "Cậu ấy không nỡ để cô ở nhà cho đám giúp việc bắt nạt."
"Vậy...anh đến đây là để...."
"Bàn công việc."
Cô cố tình ngân dài giọng để thăm dò, thì Chart Lee đã mau lẹ, trả lời dứt khoát.
“Cháu chào cô.”
“Chào cháu.”
“Dạ, chào phu nhân.”
Bạch phu nhân bất ngờ đi tới, bà gõ cửa ba lần, không cần sự đồng ý của người bên trong đã đẩy cửa bước vào.
Chart Lee một bộ dạng hớn hở lên tiếng chào, Bạch phu nhân cũng niềm nở chào lại.
Nhưng, bà ta bỗng dừng khựng khi trong phòng làm việc còn có thêm sự xuất hiện của Chu Thiên Như.
"Hàn Phong, sao con lại đưa Du Du đến đây?"
Trước bàn làm việc, là phong thái nghiêm nghị, băng lãnh của Bạch Hàn Phong cùng với những tài liệu chất cao như núi.
Còn trên sofa, Chu Thiên Như và Chart Lee mỗi người một ghế, không biết là đang làm gì.
Chart Lee thừa biết hắn sẽ không trả lời, anh ta liền nhanh nhẹn thay lời hắn: "Cô à." Vừa nói, vừa chỉ vào cánh tay của Chu Thiên Như: "Là con dâu tương lai của cô làm Du Du bị thương đó, may mà bọn cháu về kịp, không thì, không biết cô ta định làm loạn đến mức nào nữa đây."
"Có chuyện này sao?" Bạch phu nhân nhìn cánh tay đã được băng lại của Chu Thiên Như, rồi ngờ vực liếc nhìn Bạch Hàn Phong.
Hắn vẫn im lặng, không hề lên tiếng phủ nhận.
Chart Lee gật đầu một cái chắc nịch: "Cô xem, lời cháu nói có thể là giả, nhưng vết thương của Du Du chắc chắn là thật, lần này cô chọn con dâu sai quá sai rồi."
Chart Lee tin chắc rằng, Bạch phu nhân sẽ đứng về phía cô, nên thanh âm không khỏi nhấn nhá những từ cần nhấn nhá.
Bởi, người bất chấp tính mạng, bằng mọi giá muốn đôi chân của hắn bình phục là cô, còn Tôn Cửu Vi chỉ toàn văng ra những lời lẽ lăng nhục Bạch Hàn Phong.
Mặt mày Bạch phu nhân ngay lập tức sa sầm, bà ta có vẻ nghiến răng nghiến lợi: "Con bé đó nghĩ nó là ai cơ chứ?"
"Cháu thấy cô nên xem xét lại..."
"Không cần xem xét." Đột nhiên bà ta ngắt lời, khiến Chart Lee giật mình: "Chân của Hàn Phong cũng sắp bình phục rồi, cô vốn dĩ không còn cần đến con bé đó nữa, cô sẽ tìm cho Hàn Phong một người tốt hơn."
"Cô đúng là sáng suốt." Chart Lee mau lẹ tiếp lời đầy vẻ phấn khích: "Có điều, Hàn Phong còn nhanh hơn cô, hạ lệnh khai trừ Tôn thị ra khỏi đối tác làm ăn luôn rồi."
Bạch phu nhân nghe xong cũng không hề bất ngờ, ngược lại, bà ta còn rất hả dạ: "Không sao, nên khai trừ thôi, chúng ta đã nhịn con bé đó rất nhiều rồi."
Đây chính là lý do vì sao, bữa ăn gần đó nhất giữa hai gia đình, Bạch gia không còn niềm nở khi nói về hôn sự với Tôn gia nữa.
Bởi Bạch phu nhân đã dự tính trong lòng, ngay khi biết chân của hắn có thể bình phục.
Chỉ cần một lần nữa Tôn Cửu Vi khước từ, thì Bạch thị và Tôn thị lập tức nước sống không phạm nước giếng..