Bạch Tổng Lạnh Lùng Lần Đầu Yêu!


Còn chưa đến ba mươi phút, cô đã tự giác đi tìm lão quản gia.
"Uống cái này đi."
Lão quản gia đưa cho cô hai viên thuốc màu trắng.

Bà ta đã chuẩn bị thuốc hạ sốt cho cô, nét mặt bà ta không có vẻ gì là hối lỗi.
Cô không thể làm gì khác ngoài việc chấp thuận, nhận lấy hai viên thuốc từ lòng bàn tay của bà ta, miễn cưỡng uống một ngụm nước rồi nuốt xuống.
Ở đây sẽ không ai chăm sóc cô, sót thương cô, cho nên, cô chỉ có thể tự mình yêu thương lấy bản thân mình mà thôi.

Tiếp theo, bà ta sẽ sai cô làm việc gì đây.

Cô sắp không chịu nổi cuộc sống cả ngày phải động tay động chân vào mấy công việc nhà này rồi, cô vốn dĩ không biết làm.


Nhưng vì Chu thị, cô phải miễn cưỡng nhẫn nhịn mà thôi.
"Máy giặt hỏng rồi, cô giặt hết chỗ quần áo này đi cho tôi."
"Hôm nay phải gỡ bỏ hết mấy món trang trí cũ kia đi để thay mới toàn bộ, cô hãy nhanh cái tay lên."
"Du Du, sao cô còn đứng đó, mau lau dọn sạch sẽ chỗ này đi."
Chỉ nghe thấy tiếng của lão quản gia không ngừng chỉ đạo, phân phó công việc cho mọi người.

Chu Thiên Như phải làm không sót một công việc nào, bàn tay ngọc ngà của cô phải vò từng bộ quần áo.
Rồi gỡ hết những món đồ trang trí lộng lẫy xuống để thay mới toàn bộ.

Miệt mài lau bụi bẩn ở những ngóc ngách mà bà ta yêu cầu.

Cô không thể hé răng than vãn nửa lời, càng không thể làm trái.
Đa phần, lão quản gia đều nhằm vào cô để sai bảo, còn không cho cô thời gian để ăn trưa, cứ thế làm việc đến khi trời chập tối.

Đồng hồ vừa chỉ đến bảy giờ, lão quản gia liền kêu cô dừng lại, không phải làm thêm bất cứ việc gì nữa, cô có thể về phòng tắm rửa.
Chu Thiên Như thừa biết, bà ta sợ Bạch Hàn Phong trở về, sẽ bắt gặp được cảnh bà ta sai cô làm đủ thứ việc, không muốn để hắn phải tức giận, nên mới giở chiêu này.

Cô cũng gật đầu nghe theo, mang theo thân thể mệt giã rời trở về phòng, ở đây đúng là cực hình, không có hôm nào cô được nghỉ ngơi trọn vẹn.
Vừa vào phòng đến phòng, cô đã vội mở tin nhắn, cả trăm cuộc gọi nhỡ của Alvin cùng với vô số những tin nhắn đang hiển thị khiến cô bất giác cảm thấy hoảng loạn, chỉ có duy nhất một tin nhắn được gửi vào mail.
"Cậu giả chết đấy hả, nhờ vả xong liền chơi trò mất tích à?"

Vừa đọc xong dòng tin nhắn cuối cùng, cô liền vội vàng gọi điện cho Alvin.
"Cậu vẫn còn biết đường gọi cho tôi à, Tian."
"Xin lỗi, tôi bận quá, không chú ý đến điện thoại, sao rồi, cậu lấy được hợp đồng chưa?"
Giọng điệu của Alvin đầy vẻ tức tối, nhưng vẫn có một chút nhẫn nhịn: "Mau xem tin nhắn đi, cậu gọi đúng lúc tôi chuẩn bị đi công việc, cậu muốn sửa gì thì sửa đi nhé, rồi gửi lại cho tôi, tôi sẽ giúp cậu đổi trắng thay đen."
Câu cuối cùng, Alvin cố tình ngân dài ra, nói với giọng điệu cực kỳ mờ ám.

Chu Thiên Như ngẩn người, cái gì mà đổi trắng thay đen cơ chứ, cô không rảnh rỗi tới mức đi hãm hại người khác đâu, cô chỉ đang khiến kẻ thù phải trả giá trước những gì bọn họ đã làm với cô mà thôi.
Cô chỉ có thể sử dụng điện thoại để thao tác vào tập tài liệu mà Alvin đã gửi đến.

Tính năng hạn hẹp nên khiến cô có chút bức bối, giá mà có máy tính thì hay biết mấy.
Đã tám giờ tối, sao Bạch Hàn Phong còn chưa về, hay là, tập đoàn phát sinh ra chuyện gì rồi, liệu có phải, hành vi xâm nhập vào hệ thống để lấy cắp hợp đồng đã bị Bạch Hàn Phong phát hiện.
Không thể nào, Alvin vẫn thong dong như vậy, chắc chắn không có chuyện đó xảy ra, nhưng hắn làm gì mà đến tận bây giờ vẫn chưa về cơ chứ.
Lão quản gia đi đi lại lại trong phòng khách, không thấy cô đi ra ngoài, bà ta cũng không dám gọi.

Nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối, sao Bạch Hàn Phong còn chưa về, hôm nay hắn không hề nói hắn sẽ về muộn.

Chu Thiên Như không ngừng mấp máy môi, lẩm nhẩm đọc những điều khoản trên bản hợp đồng, tay chân cô cuống hết cả lên, đã muộn như vậy rồi mà Bạch Hàn Phong vẫn chưa về.

Hy vọng là đừng có chuyện gì xảy ra với kế hoạch này của cô.
Mắt cô vẫn dán chặt lên màn hình, thứ mà cô muốn sửa nó sẽ không khác biệt quá lớn so với bản gốc, nhưng cái giá mà Bạch thị phải trả, sẽ đắt gấp vài lần so với bản gốc ban đầu.
Cuối cùng, cô nhấn một cái, gửi thẳng bản hợp đồng cho Alvin, rồi gọi cho Vu Dịch Dương.
"Alo."
Giọng Vu Dịch Dương vừa vang lên, cô đã gấp gáp nói: "Anh có thông tin gì về chuyện hợp đồng hợp tác với các nhà đầu tư không?"
"Chiều nay vừa diễn ra cuộc họp, họ đã thống nhất được hợp đồng rồi, nhưng tôi vẫn không được thông báo về vấn đề này, vốn dĩ Bạch thị chỉ muốn lấy cái danh Vu thị để thu hút nhà đầu tư, cho nên, khi đã đạt được mục đích, bọn họ mới không coi trọng vị trí cổ đông của tôi."
Chu Thiên Như không khỏi vui mừng, vậy là chuyện Bạch Hàn Phong về muộn không hề liên quan đến vấn đề thống nhất hợp đồng: "Tôi chỉ muốn hỏi như vậy thôi, cảm ơn anh rất nhiều."
"Khoan đã." Vu Dịch Dương nghĩ cô chuẩn bị ngắt máy, liền cản lại: "Tôi mới bắt gặp Bạch Hàn Phong ở bệnh viện, nghe nói, tài xế của anh ta đâm vào một cô gái họ Tôn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận