"Du Du, cô đang muốn làm mình làm mẩy sao, cô nghĩ cô là ai mà dám quyết định thay đại thiếu gia vậy hả?"
Lão quản gia nhanh chóng đứng trước mặt, chất vấn cô.
Môi cô mím chặt vì còn đang mải chìm trong một vài suy nghĩ.
Bây giờ, chắc lão quản gia không còn dám sai vặt cô nữa đâu.
Cô liền lườm lão quản gia một cái, rồi quay ngoắt người đi về phòng.
"Cô...cô dám nhìn tôi với ánh mắt đó?"
Tại bà ta mà cô vẫn chưa có thời gian trả lời lại tin nhắn Vu Dịch Dương gửi đến từ hồi sáng.
Cô không thể chậm trễ hơn nữa.
"Alo, Thiên Như, có chuyện không hay rồi." Vu Dịch Dương đã nôn nóng chờ cuộc gọi mày cả ngày trời, cuối cùng cô cũng có thời gian gọi cho anh.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Tim cô đập nhanh như gõ trống, tâm trạng theo lời nói của Vu Dịch Dương mà trở nên khẩn trương vô cùng.
"Bạch thị đang có ý định nhượng lại quyền sở hữu thị trường trước đó đã cướp của Chu thị cho đối thủ."
"Anh nói gì cơ?" Chu Thiên Thư bàng hoàng, tâm trạng càng trở nên kích động hơn: "Chuyện này từ khi nào, tình hình bây giờ sao rồi?"
"Sáng nay họp cổ đông, Bạch Hàn Phong đã nói như vậy, ý định này chỉ mới được bọn họ đưa ra, nhằm mục đích cho đối thủ tưởng bở rằng họ đã thắng, đã lấn chiếm được thị trường của Bạch thị, nên họ sẽ không cần thiết phải tiếp tục đương đầu giành giật, gây khó dễ cho Bạch thị về dự án này nữa, đây cũng chính là chiến lược làm ăn của Bạch thị từ trước đến nay, cướp thị trường rồi nhả ra cho đối thủ, để bày tỏ sự nhượng bộ, nhưng trước sau, Bạch thị đều không mất mát thứ gì, ngược lại còn phát triển hơn rất nhiều."
Ai ai cũng biết, khi xuất hiện dự án này, vô số các tập đoàn đã muốn giành lấy quyền thực hiện dự án để thu lợi nhuận, nên cũng không ít người nảy sinh ra ý định cạnh tranh, cho nên, việc xuất hiện đối thủ là chuyện thường tình.
Phải chăng dự án đã xuất hiện từ lâu, nên Bạch thị mới chiếm đứt Chu thị, chỉ chờ đến lúc này, liền dùng Chu thị để đối phó với các đối thủ.
Bọn họ, quả thật rất biết nhìn xa trông rộng, tính đường đi nước bước thật kỹ lưỡng.
Lấy lại Chu thị từ Bạch thị đã rất khó khăn rồi, giờ mà quyền sở hữu rơi vào tay người khác thì sẽ càng khó khăn hơn.
Cô biết phải làm thế nào bây giờ?
Nếu như Chu thị thật sự rơi vào tay người khác, thì những chuyện từ trước đến nay cô làm, đều sẽ đổ sông đổ bể hết sao.
Cho dù kế hoạch có thành công, cũng không thế lấy Chu thị trở về.
"Khi nào sẽ chuyển nhượng?"
"Trong vài ngày tới, việc này do Bạch Nghị Hiên phụ trách."
"Bạch Nghị Hiên." Cô lẩm nhẩm cái tên, ánh mắt thoáng qua sự kinh ngạc, lại là em trai của Bạch Hàn Phong ư? Cô từng được gặp người này, nhưng chưa từng tiếp xúc, làm sao để tiếp cận được với anh ta để thăm dò việc này đây?
"Vậy, tình hình bên phía anh tôi thế nào rồi?"
"Mọi vấn đề phát sinh, anh Kỳ Khiết và Mộng Nhu đều nắm được, họ đang âm thầm hành động để ngăn cản, nhưng kết quả ra sao thì không ai có thể nắm chắc."
Chợt, cô nhớ ra còn một vấn đề nữa: "Tôi hỏi anh, Bạch gia và các nhà đầu tư đã ký hợp đồng chưa?"
"Đã ký sáng nay rồi, có vẫn đề gì sao?"
Tâm trạng cô bất giác trùng xuống: "Tôi vốn định là, sẽ xâm nhập vào file dữ liệu để lấy cắp bản hợp đồng rồi sửa lại, nhưng hình như gặp phải vấn đề gì đó, không biết bản hợp đồng được ký kết là bản gốc hay bản sửa."
Vu Dịch Dương im lặng ngẫm nghĩ vài giây rồi mới nói: "Tôi không có mặt ở buổi ký kết, cũng không được xem qua bản hợp đồng, thông tin này là do một cổ đông nói cho tôi biết."
Chu Thiên Như bặm chặt môi, thật không ngờ, Bạch Hàn Phong lại đề phòng Vu Dịch Dương đến mức này rồi, cách hành xử của hắn thật quá đáng, đúng là đang không coi sự tồn tại của anh ra gì.
"Vậy...ngoài chuyện đó ra, Bạch Hàn Phong có gây bất lợi gì cho anh không?"
"Không có." Dừng một chút, Vu Dịch Dương lại nói: "Khoảng ba ngày nữa tôi phải đi dự hội thảo ở nước ngoài, ít nhất là một tuần, địa điểm vẫn đang được giám đốc cân nhắc, e là thời gian đó tôi sẽ vắng mặt, không thể ở lại nắm bắt tình hình cho cô được." Cô chuẩn bị lên tiếng thì Vu Dịch Dương lại nói tiếp: "Nhưng mà Thiên Như, không còn nhiều thời gian nữa, dù kế hoạch chưa có kết quả, cô vẫn phải rời khỏi đó ngay khi kỳ nghỉ kết thúc, bây giờ cô vẫn muốn nán lại, tôi e là cô sẽ gặp bất lợi."
Bàn tay Chu Thiên Như bất giác siết chặt điện thoại, vốn dĩ đưa Vu Dịch Dương vào Bạch thị để thăm dò thông tin, nào ngờ lại bị Bạch Hàn Phong đề phòng, bây giờ đến công việc nội bộ của tập đoàn, Vu Dịch Dương cũng bị sàng lọc ra, đúng là trớ trêu mà.
Bạch Hàn Phong tinh tường hơn cô tưởng.
Cô hít một hơi sâu trước câu nói cuối cùng của anh, đây là lý do vì sao cho đến giờ này, cô vẫn chưa chủ động gọi điện cho Chu Kỳ Khiết.
Bởi vì cô sợ, chắc chắn anh sẽ thúc giục cô rời khỏi nhà của Bạch Hàn Phong.
Là cô đang cố chấp ở lại để nắm bắt tình hình, chỉ cần nắm bắt được sơ hở cô liền bám vào đó để gây bất lợi cho Bạch thị, nhưng tình hình bây giờ nan giải hơn trước rồi.
Cô có ở lại thêm cũng chưa chắc dành được phần thắng, im lặng hồi lâu, Vu Dịch Dương cũng kiên nhẫn chờ cô lên tiếng.
Cô không ngừng đắn đo, môi mím chặt rồi lại mở ra không biết bao nhiêu lần, lâu tới nỗi anh cứ nghĩ cô đã bỏ mặc điện thoại của anh, thì chợt, một thanh âm nhẹ như gió bỗng vang lên bên tai anh: "Ba ngày nữa, giúp tôi rời khỏi đây."
“Thiếu gia…không ra ngoài nữa sao?”
Vệ sĩ rụt rè dò hỏi hắn.
Bạch Hàn Phong đang nhìn ra bên ngoài tấm kính vĩ ngạn, hắn trầm ngâm hồi lâu, rồi mới nói: “Không cần đi nữa.”
Vệ sĩ liền vội vã gật gật đầu rồi rời khỏi phòng của hắn.
Hắn lại tiếp tục chìm trong sự tĩnh lặng của không gian to lớn.
Đáng ra khi hắn trở về, cô phải hỏi han về sức khoẻ hôm nay của hắn mới đúng.
Còn lên phòng sắp xếp quần áo cho hắn, giúp hắn mặc đồ khi hắn tắm xong.
Nhưng sao hôm nay, việc gì cô cũng không làm vậy.
Ngay cả khi hắn kêu cô cùng ra ngoài với hắn, cô cũng mạnh dạn từ chối.
Cô rốt cuộc là đang bị làm sao vậy? Là do hôm trước hắn cấm cô bước lên phòng, nên thành ra bây giờ, cô mới hành xử như vậy sao?.