Chart Lee vừa sải bước ra khỏi sân bay, vừa cầm điện thoại gọi taxi đến đón, bỗng bước chân anh ta dừng khựng lại: "Du Du!" Chân mày nhíu lại, miệng bất giác lẩm nhẩm một cái tên, vội nói nhanh địa chỉ qua điện thoại rồi nắm lấy vali, lách qua đám đông nhộn nhịp ở sân, tiến thẳng về phía trước.
Nhưng mới đi được vài bước, Chart Lee nhìn qua nhìn lại liền không thấy người đâu nữa.
Rõ ràng vừa rồi anh ta nhìn thấy Vu Dịch Dương đang lách người qua đám đông ở phía không xa, bên cạnh còn có một cô gái, trông diện mạo cực kỳ giống Du Du.
Vu Dịch Dương cũng nằm trong danh sách các bác sĩ đi dự hội thảo, có lẽ anh và Chart Lee được chỉ định chung một địa điểm, cho nên anh xuất hiện ở đây là lẽ đương nhiên, thế nhưng còn cô gái đi bên cạnh anh là ai.
Trông diện mạo rất giống Du Du, chẳng lẽ, Chart Lee đã nhìn nhầm, Du Du làm gì có khả năng xuất hiện ở đây.
Nhưng anh ta sao có thể nhìn nhầm một cô gái lạ thành cô được.
Vì vẫn còn thắc mắc, Chart Lee liền đến trước bảng tên hành khách ngồi trên chuyến bay vừa rồi, lướt nhìn một lát mới thấy tên của Vu Dịch Dương, người ngồi cạnh số ghế của anh tên Chu Thiên Như, hoàn toàn không có cái tên Du Du nào ở đây cả.
Đúng là kỳ lạ, sao anh ta có thể nhìn nhầm tới mức này cơ chứ.
"Ở đây tôi có một căn hộ, dù gì anh cũng chỉ ở một tuần, hay là đến căn hộ của tôi ở đi."
Vừa ngồi ổn định trên taxi, Chu Thiên Như đã vô tư ngỏ lời, đưa ra một đề nghị.
Vu Dịch Dương có chút bất ngờ, không khỏi nở ra một nụ cười tươi rói, thanh âm cố ý tỏ ra mờ ám: "Cô thật lòng muốn tôi đến ở chung sao, một nam một nữ ở chung như vậy liệu có xảy ra chuyện?"
Chu Thiên Như hơi ngẩn người: "Tôi và anh cũng đâu có gì để mà xảy ra chuyện, hơn nữa, anh còn giúp tôi lấy lại Chu thị, tôi cũng khá quen thuộc nơi đây, anh chỉ ở có một tuần, tất nhiên tôi phải đón tiếp anh thật chu đáo rồi."
Vu Dịch Dương cười thầm, ánh mắt đưa theo khung cảnh lần lượt hiện lên qua kính xe, chính anh đây cũng từng đi du học ở Mỹ mười lăm năm trời mới trở về nước làm việc.
Nơi này cũng đâu còn xa lạ với anh nữa.
Nhưng không sao, nếu mỹ nhân đã có lòng mời thì anh đây càng không nên từ chối.
Căn hộ của cô không quá lớn, nhưng nội thất khá xa hoa, là căn hộ ở toà chung cư bật nhất ở New York, nằm ở trung tâm, nơi sầm uất nhất của thành phố.
Trước kia cô ở chung với một cô bạn thân, nên căn hộ có hai phòng ngủ, giờ cô bạn đã chuyển đến một đất nước khác để tiếp tục sự nghiệp học tập, cho nên căn hộ này giờ chỉ có một mình cô ở, nên Vu Dịch Dương đến ở chung cũng không hề bất tiện chút nào.
Sau khi sắp xếp lại một chút đồ đạc, Chu Thiên Như liền đứng cạnh cửa kính, chỉ về phía đối diện: "Đó là nhà hàng nổi tiếng nhất ở đây, tối nay tôi mời anh qua đó ăn tối."
"Được." Vu Dịch Dương bỏ hai tay vào túi quần, sải bước đến bên cạnh cô, nhìn toàn thành phố đang ở trong tầm mắt.
Đúng là tiến sĩ xây dựng có khác, chọn căn hộ cũng rất lý tưởng đi.
Chỉ đứng ở phòng khách liền có thể thấy hết toàn thành phố từ đông sang tây.
Khoé miệng anh hơi nhếch lên khi vừa nhìn xuống đã bắt gặp vẻ mặt đăm chiêu của cô.
Giờ anh mới có cơ hội nhìn thấy trọn vẹn nhan sắc mỹ miều khi cô xuống lớp nguỵ trang là một cô giúp việc.
Càng nhìn, anh lại càng cười thầm, Bạch Hàn Phong đúng là không có mắt, một cô gái xinh đẹp thế này lại có thể chấp nhận làm giúp việc hầu hạ cho hắn sao.
Chợt, cô nhớ ra bản thân còn có việc cần làm, liền ngước lên nói với Vu Dịch Dương, liền bắt gặp ngay ánh mắt chăm chú của anh đang nhìn cô, nhưng cô lập tức bỏ qua ánh mắt đó: "Tôi có chuyện cần ra ngoài một lát, anh cứ ở tự nhiên."
Cô vội cầm theo điện thoại rồi đi ra ngoài, không hề chú ý đến Chart Lee đang quay lưng về phía cô, chuẩn bị mở cửa căn hộ cách nhà cô vài căn.
Chart Lee bất giác cảm nhận được một làn gió nhẹ lướt qua, vô thức nhìn theo bóng dáng một cô gái đang tiến dần về cầu thang phía trước.
Anh ta cũng không mấy quan tâm mà cứ thế kéo vali vào nhà.
Hai người cứ thế lướt qua nhau mà không mảy may nhận ra bản thân đã gặp người quen.
Cô đi thang bộ lên tầng bên trên, đến trước một căn hộ rồi ra sức bấm chuông.
Alvin đang nằm sõng soài trên giường bỗng giật mình, cả người cơ hồ còn nảy lên rồi lăn xuống sàn.
Mặt sàn lạnh ngắt khiến anh ta ngồi bật dậy.
Mắt phóng thẳng đến chiếc đồng hồ treo tường, mặt mày u ám một vẻ bực tức.
Mới mười hai giờ trưa mà ai đã đến làm phiền anh ta vậy, anh ta còn chưa kịp ngủ đủ giấc.
Chuông cửa vẫn ra sức kêu ing lên.
Chu Thiên Như ở ngoài sốt sắng chờ đợi, Alvin ở trong lật đật mãi mới đứng thẳng người dậy, lười biếng lê bước ra mở cửa: "Trời ơi, cái gì vậy hả?"
Cửa mới mở hé ra, người bên ngoài còn chưa lộ diện trong tầm mắt, anh ta đã hét lên.
Chu Thiên Như thoáng giật mình, bỏ qua bộ dạng tức giận muốn xì khói của Alvin, cô tươi cười đến trước mặt cậu bạn: "Chuyện hôm đó tôi nhờ cậu làm, cậu làm đến đâu rồi, đã đổi được dữ liệu chưa?"
Alvin mắt nhắm mắt mở, nếu lúc này anh ta tỉnh táo, có lẽ sẽ ôm chầm lấy Chu Thiên Như vì sự vui mừng, ba tháng trời mới được gặp cô.
Nhưng lúc này, anh ta đang vô cùng buồn ngủ, hoàn toàn không có tâm trạng đó.
"Làm xong rồi." Anh ta gắt gỏng gầm lên, rồi chỉ thẳng tay ra ngoài: "Đi đi cho tôi ngủ."
Dứt lời, anh ta liền đóng sập cửa lại, thuận tay ngắt luôn điện trong nhà, rồi như một kẻ thiêu thân, lao nhanh vào phòng, gieo mình xuống chiếc giường êm ái.
Chu Thiên Như giật mình khi cửa đóng sầm lại ngay trước mắt.
Cô lập tức gọi điện cho Chu Kỳ Khiết: "Anh à, em xuống máy bay rồi, em vừa mới về căn hộ, tình hình ở đó sao rồi?"
Chu Kỳ Khiết không khỏi vui mừng thông báo: "Em mau xem tin tức, Bạch thị bây giờ đang hết sức điêu đứng, các cổ đông và nhà đầu tư đều nháo nhác cả lên, công trường vẫn đang là một mớ hỗn độn, nghe trừng Bạch thị đang không thể nhúc nhích nổi trước bê bối trầm trọng này."
Mắt cô sáng rực lên, nhìn vào cánh cửa vẫn đang đóng kín trước mắt: "Vậy còn vụ hợp đồng với các nhà đầu tư thì sao?"
Chu Kỳ Khiết bật cười: "Em sửa hợp đồng giỏi lắm, Bạch thị vừa phải lo chuyện ở công trường, vừa bị các nhà đầu tư lôi bản hợp đồng ra để đòi vốn tư, vốn dĩ Chu thị chuẩn bị chuyển nhượng cho người khác, nhưng tình hình đang rối ren như vậy nên Bạch thị không thể nào ngu ngốc tới mức cống nạp thị trường cho người khác được, Chu thị tạm thời an toàn, em yên tâm."
Chu Thiên Như vui mừng không nói nên câu.
Cô đi một mạch về căn hộ, Vu Dịch Dương đang an nhàn pha cafe thì cô trở về, mang theo một nụ cười tươi rói như đoá hoa bung nở xuất hiện trước mặt anh: "Dịch Dương, kế hoạch của tôi thành công triệt để rồi.".