Hai cái tát như trời giáng phất thẳng vào hai bên má của Chu Thiên Như khiến cô choáng váng, xoay hết bên này đến bên kia.
Tôn Cửu Vi nhếch mép, nhìn cô bằng ánh mắt hả hê, dùng ngón trỏ chỉ thẳng tay vào mặt cô: “Đây là cái giá mà cô phải trả, một kẻ thấp kém, dơ bẩn như cô mà dám đụng chạm vào tôi sao.” Thanh âm của cô ta đầy vẻ cao ngạo, ánh mắt lộ rõ vẻ thách thức, khoé môi khẽ nhếch lên: “Tôi nói cho cô biết, chừng nào cô còn ở Bạch gia, chừng đó tôi nhất định sẽ không để cô được sống yên ổn.”
Hai má của Chu Thiên Như nhanh chóng đỏ ửng, hằn rõ những ngón tay thon dài.
Sau khi định thần lại, cô liền ôm má, ngước lên nhìn Tôn Cửu Vi với ánh mắt căm tức: “Cô…”
Sự giận dữ trên khuôn mặt cô đột nhiên vụt tắt, thanh âm bỗng dừng khựng lại, đứng thẳng người, hai tay nghiêm chỉnh đặt xuống: “Đại thiếu gia.”
Bữa cơm đã bị Tôn Cửu Vi làm hỏng bét, hắn cũng không còn tâm trạng nào mà nán lại nữa, để cho hai bên phụ huynh tự giải quyết.
Hắn lạnh lùng nhìn Tôn Cửu Vi, sự căm ghét phụ nữ trong hắn càng tăng lên gấp bội.
Hắn chẳng thèm quan tâm cô và cô ta vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ im lặng lướt qua cùng hai người vệ sĩ phía sau.
Chu Thiên Như quắc ánh mắt sắc lạnh nhìn Tôn Cửu Vi, nét mặt lộ ra bảy phần nguy hiểm, ba phần đay nghiến, cố tình ghé sát vào tai cô ta khi không có người nào để mắt đến: “Cô không dễ đụng, vậy thì tôi cũng không dễ chạm.” Sau đó, cô liền cùng Bạch Hàn Phong rời khỏi nhà hàng, trở về biệt thự.
Bỏ lại Tôn Cửu Vi kinh ngạc, bị lời nói của cô làm cho bất ngờ, đôi mắt nhanh chóng bám chặt lên bóng lưng của Chu Thiên Như.
Đầu óc cô ta có chút quay cuồng vì nhất thời không tin vào những gì bản thán vừa nghe đươc.
Cô ta thật sự không ngờ, đây là lời lẽ của một nữ giúp việc thấp kém đang dành cho cô ta sao? Trước giờ, chưa có người nào dám dùng giọng điệu này để nói với cô ta, bao gồm những người có địa vị.
Vậy mà cô lại dám, cô nghĩ cô là ai vậy? Cô đang muốn làm loạn, muốn đối đầu với cô ta sao?
Quả đúng như những gì Tôn Cửu Vi đã nói, cô ta sẽ không để cô yên ổn khi cô còn ở Bạch gia.
Mới sáng sớm, Bạch Hàn Phong vừa đi khỏi, cô ra đã nở nụ cười lấy lòng, õng ẹo khoác tay một người phụ nữ bước vào phòng khách.
Miệng còn liếng thoáng chuyện trò điều gì đó rất vui vẻ.
“Chào phu nhân, chào Tôn tiểu thư.”
Mấy người làm đều kinh ngạc, ngay cả quản gia cũng không khỏi bất ngờ khi Bạch phu nhân ghé thăm mà không hề báo trước.
“Phu nhân, người đến mà không báo trước để chúng tôi chuẩn bị tiếp đón, đại thiếu gia không biết nên đã ra ngoài làm việc từ sáng sớm rồi ạ.”
Lão quản gia cung kính dâng lên hai tách trà, dùng giọng điệu hết sức kính cẩn nói với Bạch phu nhân.
“Không cần phải cầu kỳ, tôi chỉ đến để thăm quan nhà mới của con trai tôi.”
Chu Thiên Như nghe xong, hai bàn tay của cô liền vô thức siết chặt.
Nhà mới ư? Bất động sản của Bạch gia thì thiếu gì nhà, họ muốn bao nhiêu căn mà chẳng được, tại sao phải cướp nhà của cô.
Cướp đi sự nghiệp của ba cô.
Để gia đình cô lâm vào hoàn cảnh khó khăn như thế này.
“Cô, đi pha cho tôi một tách cafe.”
Đầu óc đang ngập trong những suy nghĩ rối ren, đột nhiên bị Tôn Cửu Vi xua tan đi hết.
Cô ta lại dùng ngón trỏ, chỉ đích danh cô.
Ánh mắt còn tỏ vẻ thách thức và căm thù.
Chu Thiên Như làm bộ giật mình rồi vâng, dạ gật đầu, nhanh chóng đi vào trong bếp pha cafe.
Mắt cô đảo quanh phòng bếp rộng lớn, sạch sẽ một lượt.
Nhìn tách cafe đang nghi ngút khói mà cô vừa mới pha xong.
Tiến lại mở tủ lạnh ra, tìm kiếm thứ gì đó.
Sau vài giây ngẫm nghĩ, cô lấy ra một cái chai bằng nhựa còn mới toanh, bên trong là một thứ chất lỏng không màu, trong suốt, trông chẳng khác gì nước lọc, rồi bóc miệng chai ra, đổ một ít vào tách cafe sau đó dùng thìa khuấy thật đều.
Trong lòng âm thầm nở ra một nụ cười nham hiểm.
“Cô cho cái gì vào cafe vậy hả?”
Vừa kịp đặt tách cafe xuống trước mặt Tôn Cửu Vi rồi đứng qua một bên, cô ta đã hét toáng lên, mắt trợn tròn nhìn cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Chu Thiên Như ngơ ngác hoảng sợ, vội vàng lắp bắp: “Tôi…tôi sợ cafe quá nóng…sẽ làm cô bị bỏng… nên đã pha một chút nước lạnh vào, ngoài ra không cho thêm thứ gì hết.”
Lão quản gia tròn mắt nhìn cô: “Nước lạnh nào, cô lấy nước lạnh ở đâu?”
Chu Thiên Như có chút rụt rè, nhưng vẫn trả lời lão quản gia bằng tốc độ nhanh nhất: “Ở…ở ngăn cuối cùng trong tủ lạnh.”
Lão quản gia tá hoả, ngay lập tức chạy vào bếp mở tủ lạnh ra.
Bà ta nhanh chóng lấy ra một chai giấm ăn mang đến trước mặt cô, cổ họng có chút nghẹn lại: “Là…cái này sao?”
Chu Thiên Như run sợ, ngập ngừng gật gật đầu: “Vâng…vâng…là…là cái đó.”
Cô vừa dứt lời, Tôn Cửu Vi đã lên cơn ho sặc sụa, cô ta vuốt vuốt cổ họng như muốn nôn ra thứ gì đó.
Đột đột nhiên ngước lên, dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt cô: “Là cô cố tình muốn chơi xỏ tôi đúng không?”
Chu Thiên Như hoảng loạn, cô lắc đầu lia lịa: “Tôn…Tôn tiểu thư, tôi không có.”
Lão quản gia nghiêm mặt nhìn cô: “Đây là giấm ăn, không phải nước lọc, nếu như vừa rồi Tôn tiểu thư uống phải, liệu cô có gánh nổi hậu quả không.”
Chu Thiên Như cuống cuồng, suýt bật khóc: “Tôi…tôi thật sự không biết đó là giấm ăn, xin lỗi Tôn tiểu thư, thật sự xin lỗi.” Sau đó cô cầm lấy tách cafe: “Để tôi đi pha cho tiểu thư một ly cafe khác.”
“Không cần.” Tôn Cửu Vi lớn tiếng quát khiến cô giật mình, hai cánh tay run lên, làm rơi luôn tách cafe xuống thẳng chân cô ta.
Tôn Cửu Vi lập tức giãy nảy lên: “A…cô làm cái gì vậy hả? Có phải cô chán sống rồi không?”
Ngôn ngữ lúc tức giận của Tôn Cửu Vi đúng thật chẳng ra làm sao.
Mang tiếng là tiểu thư lá ngọc cành vàng của Tôn gia, nhưng cách hành xử thì không khác gì mấy bà bán rau ở ngoài chợ.
Cả người Chu Thiên Như càng run rẩy lợi hại hơn, cô rối rít xin lỗi rồi đưa ánh mắt cầu cứu nhìn lão quản gia: “Tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”
Lão quản gia chau mày, phải chăng cô đang muốn trả thù Tôn Cửu Vi tối đó đã hất nguyên ly cafe nóng lên người cô? Nhưng chợt bà nhớ ra một điều, liền không cho rằng cô cố ý nữa, mà có lẽ thực sự là vô tình.
Nhưng bà ta vẫn lớn tiếng ra lệnh, chỉ trích cô: “Người đâu, mau dọn dẹp chỗ này đi, còn cô, Du Du, mau cút xuống bếp, chỗ này không còn việc của cô, lát nữa tôi sẽ xử tội cô sau.”
Nhưng người làm khác nhanh chóng có mặt, dùng khăn giấy và đá lạnh lau chân cho Tôn Cửu Vi.
Lão quản gia bày ra bộ mặt khó xử, khép nép trước mặt cô ta: “Tôn tiểu thư lượng thứ, cô ta không biết chữ nên mới tưởng đây là nước lọc, mong tiểu thư giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho sự ngu xuẩn này của cô ta.”
“Không biết chữ sao?” Tôn Cửu Vi lập tức cười khinh, môi khẽ nhếch: “Cô ta đang lừa bà thì có, là cô ta cố tình muốn hại tôi, con người của cô ta rõ ràng không đơn giản một chút nào.”
“Cửu Vi.” Bạch phu nhân kiên nhẫn chứng kiến một màn cãi cọ vừa rồi, bấy giờ bà mới lên tiếng: “Đó cũng chỉ là một nữ giúp việc nhỏ bé, lát nữa quản gia sẽ xử lý cô ta sau, cháu không cần phải chấp vặt, ảnh hưởng đến thanh danh.”
Bạch phu nhân cũng phần nào hiểu được tính cách của Tôn Cửu Vi.
Cô ta rất bốc đồng và cao ngạo.
Hôm nay đến cả giúp việc mà cô ta cũng muốn gây sự thì quả thật, Tôn phu nhân không còn lời nào để nói đến phép tắc với con người như cô ta.
Tôn Cửu Vi không khỏi cảm thấy bất mãn.
Hai bàn tay của cô ta bất giác siết chặt, ánh mắt căm tức lặng lẽ nhìn Chu Thiên Như đang rời khỏi phòng khách.
Cô ta hận không thể làm gì được cô, chỉ có thể nghe theo lời giải vây, xoa dịu tình huống của Bạch phu nhân.
Nếu Bạch phu nhân đã nói như vậy rồi thì cô ta còn có thể làm gì được nữa.
Cô ta chỉ có thể ôm cục tức, nuốt ấm ức nuốt vào trong lòng, nghiến răng nghiến lợi tự nhủ “Cô cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ bắt cô phải trả giá”.