“Alvin, dẫn tôi đi thăm cô Gloria đi.”
Cô mặc một bộ đồ đơn giản, nhưng đậm chất thanh cao, đứng trước cửa căn hộ của Alvin, mỉm cười đưa ra lời đề nghị.
Alvin nhíu mày nhìn cô: “Không ngờ cậu vẫn còn nhớ đến mẹ của tôi đấy.”
Alvin lái xe đưa cô đến một ngôn nhà nhỏ nằm ở một thị trấn nhỏ, cách New York khá xa.
Ngôi nhà trông có vẻ rất cổ xưa, lâu rồi chưa được tu sửa lại.
Nhưng mang đến cho người khác một cảm giác bình yên đến lạ, hoàn toàn tách biệt khỏi phố xá xô bồ, nhộn nhịp ngoài kia.
“Cô Gloria.”
Chu Thiên Như hai mắt sáng rực, nở nụ cười toe toét, chạy nhanh đến trước mặt người phụ nữ trung niên, ôm hôn bà thắm thiết.
“Cháu đi đâu ba tháng nay vậy?”
Cô thoáng cảm nhận thấy ánh mắt không đồng tình của bà ấy nhìn cô.
Hình như bà có vẻ không vui.
“Cháu có việc gấp cần về nhà, xin lỗi vì không báo trước cho cô biết, sẽ không có lần sau đâu ạ.”
Nét mặt bà ấy vẫn trùng xuống, lời xin lỗi không làm thái độ của bà ấy thay đổi: “Không sao, dù gì chuyện cũng xảy ra rồi.”
Xavia tiếp tục trở lại căn bếp làm đồ ăn.
Cô quay sang nhìn Alvin, cậu bạn liền nhún vai, tỏ vẻ không hiểu vì sao mẹ cậu ta lại có phản ứng như vậy.
”Cô à, cô giận cháu sao?”
Gloria im lặng, bà múc canh ra bát lớn, sau đó thái một chút hành bỏ vào.
Rồi dọn một chút đồ ăn lên bàn.
Chu Thiên Như áy náy, dõi theo từng hành động của bà ấy: “Cô à, cháu thực sự xin lỗi.”
Gloria bấy giờ mới ngẩng lên: “Bỏ đi, chuyện qua rồi, cô cũng đâu quan trọng tới mức cháu đi đâu cũng phải báo cho cô biết.”
“Cô à, cháu không hề có ý đó.” Cô chợt nắm lấy cánh tay của Gloria, mặt trưng ra vẻ hối lỗi: “Sau này cháu sẽ không thế nữa.”
Gloria là một người phụ nữ xinh đẹp.
Nhưng bà ấy có vẻ rất bí ẩn.
Dù đã quen biết nhiều năm, nhưng cô không biết bà ấy làm nghề gì, chồng bà ấy là ai.
Chỉ thấy bà sống một mình trong ngôi nhà nhỏ, đơn sơ này.
Trước kia, cô vô tình được gặp bà ấy thông qua Alvin.
Thật không ngờ, vừa gặp đã có cảm tình, từ năm cô mười tuổi, Gloria đã chăm sóc cô tận tình như con gái.
Nói thực lòng, bà ấy không khác gì ngươi mẹ thứ hai của cô.
Bà ấy giúp cô tìm một căn biệt thự hạng sang, đăng ký cho cô vào trường đại học danh giá nhất.
Thi thoảng còn đưa cô và Alvin đi du lịch.
Bà ấy thường xuyên hỏi cô về tình hình cuộc sống, còn nghe cô tâm sự về một vài điều bất lực cô từng trải qua trong trường học.
Bà ấy từng muốn nhận cô làm con nuôi, nhưng có điều, người thân của cô không ở đây và cô cũng không dám nhận công ơn to lớn đó.
Vì thế, mà tình cảm bạn bè giữa cô và Alvin ngày càng tốt lên.
Nhưng thú thật, ba tháng qua, khi trở về nước, cô đã vô tình quên mất bà ấy rồi.
“Ba tháng nữa cháu tốt nghiệp đúng không?”
Chu Thiên Như ngồi xuống bàn ăn, thật thà gật đầu: “Vâng ạ, nhưng cô yên tâm, cháu sẽ luôn nhớ đến cô, cháu nhất định sẽ dành thật nhiều thời gian để qua đây thăm cô.”
Có lẽ là Alvin thông báo cho bà ấy biết là cô sẽ đến, cho nên đã chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn cho cô và Alvin.
Ánh mắt Gloria bất chợt đượm buồn, cô loáng thoáng thấy nét mặt bà còn buồn hơn khi nãy, vừa giống như hụt hẫng, vừa giống như nuối tiếc không nỡ rời xa.
“Cô à…” Cô hơi mếu máo, nắm lấy cánh tay Gloria làm nũng.
Bà liền nở nụ cười nhạt: “Được rồi, sau này có đi đâu hay làm gì thì nhớ nói cho cô biết một tiếng là được.”
Chu Thiên Như lập tức nở nụ cười thật tươi, hai mắt sáng rực, gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng ạ, cháu nhất định sẽ thông báo trước cho cô biết.”
Nhưng cô không khỏi cảm thấy hôm nay Gloria rất lạ.
Dường như bà có chuyện gì đó nhưng không có ý định nói cho cô biết.
“Alvin, hôm nay cô Gloria bị sao vậy, có phải cô giận tôi không?”
Alvin liếc sang nhìn cô một cái rồi tiếp tục chú tâm lái xe, cậu ta thở dài một hơi nặng nề: “Cậu đó, biệt tích hẳn ba tháng, không chỉ có tôi lo cho cậu mà cả mẹ tôi cũng lo cho cậu, cái ngày mà cậu rời New York, mẹ tôi đã đi tìm cậu như một người mất phương hướng, cậu không biết bộ dạng của mẹ tôi khi đó khổ sở như thế nào đâu, không khác gì một người mẹ làm lạc mất đứa con của mình, nhưng sau khi biết cậu về nước, bà ấy liền ngưng tìm, lẳng lặng trở về nhà một mình, rồi cứ buồn thiu từ ngày này qua ngày khác, tôi không dám nhiều lời trách cậu, vì mẹ tôi không cho phép tôi nặng lời với cậu, nhưng Tian à, cậu thật sự rất quá đáng!”
Nói đến cùng, Alvin liền bất mãn lên tiếng trách móc.
Còn Chu Thiên Như thì không khỏi bất ngờ trước lời thuật lại của Alvin, bà ấy vì cô mà biến thành bộ dạng đó ư?
“Alvin…tôi…tôi thật sự rất xin lỗi…”
“Bỏ đi.” Alvin nói nhàn nhạt: “Dù gì mẹ tôi cũng không nỡ la mắng cậu.”.