“Alvin, tôi sẽ dẫn cậu đi thăm quan đất nước của tôi, đảm bảo sẽ khiến cậu lưu luyến không muốn rời.”
Cô kéo chiếc vali, nắm lấy bàn tay của Alvin, cùng sải bước ra khỏi sân bay tấp nập.
Alvin bây giờ đúng là không nhanh nhẹn như trước kia nữa, nhưng chí ít, cậu ta vẫn có thể vận động như một người bình thường, vẫn còn nhớ tất cả ký ức đã là may mắn lắm rồi.
“Cậu gọi điện báo người nhà chưa?”
Bước chân cô dừng khựng lại: “Thôi chết, mình quên mất, cậu đợi mình một chút, mình gọi điện cho anh mình.”
Gọi đi vài cuộc, chuông reo nhưng đầu dây bên kia không bắt máy, cô không khỏi sốt sắng, giậm giậm chân: “Anh mình không bắt máy, phải làm sao bây giờ, mình không nhớ rõ đường về nhà.”
Trước kia, khi về Chu gia, cô có thể tìm vị trí trên bản đồ, nhưng ngôi nhà mới đâu hề có tên tuổi, làm sao cô có thể chỉ tài xế taxi đường về đó đây.
Chợt, cô nhớ ra một người.
Vu Dịch Dương nhíu mày nhìn cái tên quen thuộc.
Từ khi giúp đỡ cô xong, ba tháng liền cô không hề liên lạc, tưởng cô đã quên anh luôn rồi chứ.
“Alo, tôi nghe đây.”
“Dịch Dương, có phải anh tôi đổi số rồi không, sao tôi không gọi được cho anh ấy.”
Vu Dịch Dương nhìn lại số điện thoại, là cuộc gọi nội mạng: “Cô về nước rồi sao?”
“Đúng vậy, tôi đang ở sân bay.”
“Sân bay nào? Tôi đến đón cô.”
“Hả?” Cô bất ngờ, nhất thời không kịp phản ứng.
“Chắc bây giờ anh cô đang bận công việc rồi, để tôi đến đón cô.”
Cô nhìn Alvin một cái rồi nói vào điện thoại: “Được, vậy cảm ơn anh.”
Bác sĩ ngoại khoa rảnh rỗi đến vậy sao.
Cô gọi bất ngờ mà Vu Dịch Dương cũng có thời gian đến đón cô cơ à.
Vu Dịch Dương nhìn Alvin cũng xuất hiện với Chu Thiên Như, hai người còn tay trong tay như thể không muốn rời.
Sau khi bỏ hành lý vào cốp, ngồi ổn định lên xe, Vu Dịch Dương liền ngập ngừng hỏi: “Đây là…?”
Cô liền cô vô tư trả là: “À, đây là Alvin, bạn học của tôi, Alvin, còn đây là Dịch Dương, đối tác của tôi.”
Đối tác? Anh hơi ngẩn người trước lời khẳng định chắc nịch.
Cô còn phát âm bằng tiếng Mỹ cực kỳ chuẩn chỉ, phải chăng cậu bạn kia không biết tiếng mẹ đẻ của cô.
Alvin chậm chạp gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi chăm chú cúi xuống nghịch điện thoại.
Nếu là trước kia, cậu bạn sẽ rất cởi mở, tay bắt mặt mừng, gặp lần đầu cứ ngỡ đã quen từ lâu.
Nhưng bây giờ, cậu bạn đã không còn nhanh nhẹn như trước nữa rồi.
Cô cười thật tự nhiên để xua đi không gian ngượng nghịu: “Tôi đưa cậu ấy về đây chơi một thời gian, hôm nay anh không phải đi làm sao?”
Vu Dịch Dương hắng giọng: “À, hôm nay là ngày nghỉ của tôi, cô có muốn đi đâu không hay là về thẳng nhà luôn?”
“À, làm phiền anh rồi, tôi muốn về nhà luôn, cảm ơn anh.”
Vu Dịch Dương nhìn cô qua gương chiếu hậu, anh khẽ cười: “Chúc mừng anh em cô đã lấy lại được Chu thị.”
“Hả?” Cô buộc miệng, rồi lập tức ngơ ngác, lấy lại Chu thị là sao, thời gian ở Mỹ cô rất bận rộn, thậm chí còn quên cả gọi điện về hỏi thăm anh chị, cho nên chuyện công việc cô cũng không kịp nắm bắt.
Chu Thiên Như vội vàng che đi bộ dạng ngơ ngác, tỏ ra thật tự nhiên, thuận theo lời chúc của Vu Dịch Dương: “Chuyện này thật sự phải cảm ơn anh, nếu không nhờ có anh giúp đỡ, chúng tôi thật không biết có đạt được thành công như ngày hôm nay hay không, tối nay tôi mời anh ăn tối, thay cho lời cảm ơn có được không?”
“Được.” Vu Dịch Dương đồng ý thật nhanh khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Ngón tay cô âm thầm nhấn gõ tìm tin tức trên bản tin.
Quả nhiên, báo chí đã đăng tin rầm rộ, Chu thị đã quay về với chủ cũ.
Chuyện này mà anh chị cô cũng không gọi điện báo cho cô một tiếng, phải chăng muốn tạo bất ngờ cho cô, hay là sợ làm ảnh hưởng đến việc học của cô.
Tâm trạng cô phấn khích vô cùng.
Nếu đây là không gian của riêng, chắc chắn cô sẽ hét thật lớn, rồi nhảy nhộn lên vì niềm vui sướng này.
Không uổng công anh em cô phải chịu khổ.
Cuối cùng kế hoạch giành lại Chu thị cũng thành công rồi.
“À, lát nữa tôi ghé qua bệnh viện một chút, cô chờ tôi ở ngoài nha.”
Chu Thiên Như bỗng rút ra một đơn thuốc: “Vậy sao? Thật trùng hợp, tôi cũng cần mua một ít thuốc cho Alvin, lát nữa tôi đi cùng anh luôn.”
Vu Dịch Dương và Chu Thiên Như sánh vai nhau bước vào bên trong bệnh viện.
Sau khi chỉ cho cô biết khu vực bán thuốc ở đâu thì mỗi người đi một ngả, Vu Dịch Dương lên phòng trực bàn giao lại công việc cho đồng nghiệp, còn cô cầm theo đơn đi đến quầy thuốc.
Chart Lee đi lướt qua cô như thể không quen không biết, tay đồng thời cầm lấy điện thoại gọi cho Bạch Hàn Phong: “Chu Thiên Như về nước rồi, tôi vừa thấy cô ta và Vu Dịch Dương tay trong tay đi đến bệnh viện.”
Đang ngồi trên ghế, bỗng hắn đứng bật dậy: “Cậu chắc không, cô ấy đến bệnh viện làm gì?”
Chart Lee xoa xoa, nghịch nghịch đầu móng tay: “Tôi không rõ, chỉ thấy cùng nhau bước vào bệnh viện, cũng có thể, hai người họ đi khám thai chẳng hạn.”