Bạch Tổng Lạnh Lùng Lần Đầu Yêu!


Đôi chân dài thượt của Bạch Hàn Phong từng bước vững vàng tiến về phía cô.

Hắn lắc nhẹ ly vang đỏ, ánh mắt nóng rực, đầy hứng thú nhìn lên khuôn mặt trắng nõn, hoa lệ của cô.
Trong khi Chu Thiên Như đang nở nụ cười ngọt ngào, nâng ly xã giao cùng với một vài cô gái, hắn liền nhếch môi, nhẹ nhàng cạch ly với cô: “Chu tiểu thư, xin chào.”
Những cô gái chuẩn bị đưa ly rượu lên miệng lập tức há hốc mồm, kinh ngạc trước sự xuất hiện của Bạch Hàn Phong.

Họ che miệng nhìn nhau, ánh mắt to tròn như sắp rớt ra ngoài.

Thiên hạ đồn hắn bị tàn phế hai chân, tại sao hôm nay lại đứng sừng sững ở đây, tham dự buổi tiệc long trọng này.
Chu Thiên Như đơ người mất vài giây, cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn lên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của hắn, khoé môi khẽ cong lên một điệu cười khách sáo: “Bạch thiếu gia, xin chào.”
Hắn không thèm để mắt đến các cô gái đang đứng xung quanh, trực tiếp vào thẳng vấn đề sau khi cùng cô nhấp một ngụm rượu: “Không biết là, Chu tiểu thư đây có hứng thú với dự án xây dựng biệt phủ Mạch Long hay không?”
Tâm tư của cô bỗng khựng lại, đôi mắt càng sắc bén xoáy sâu vào đồng tử mắt của hắn.

Mặt người đàn ông này cũng dày thật, còn dám nói đến chuyện hợp tác với cô, vậy thì cô đây cũng không cần phải khách sáo nữa: “Bạch thị đã từng xâm chiếm Chu thị, hai bên đáng lẽ ra phải là kẻ địch, sao có thể trở thành đối tác được.”
Đôi mắt ngang tàng của hắn nhìn chăm chú lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khoé môi khẽ nở ra một nụ cười thích thú: “Tôi chợt nhận ra đó là sai lầm của Bạch thị, vậy nên bây giờ, tôi muốn dùng dự án này để bù đắp cho Chu thị.”

Đột nhiên, hắn ghé sát tai cô, thấp giọng thì thầm, khiến cho mùi hương thanh mát khe khẽ phả vào khuôn mặt trắng mịn của cô: “Chu tiểu thư thấy sao?”
Hắn vẫn đang bất chấp gây sức ép cho Chu Kỳ Khiết, năm mươi phần trăm cổ phần không phải nằm trong tay Maria, mà đang nằm trong tay hắn.
Nếu muốn lấy lại toàn bộ, Chu Kỳ Khiết buộc phải ký vào hợp đồng đối tác.

Thế nhưng, kể từ khi cô phản đối chuyện này, thậm chí còn hẹn gặp Maria, đã khiến Chu Kỳ Khiết thêm phần kiên định, cứng rắn mặc kệ cổ phần đang nằm trong tay hắn, từ chối bản hợp đồng đối tác kia.
Hắn càng nôn nóng có lý do dây dưa với cô, cô càng ra sức ngăn cản chuyện hợp tác khiến hắn bức bách không chịu nổi.
Chu Thiên Như lập tức quay mặt đi, đôi chân thon dài của cô vừa định lùi lại giữ khoảng cách với hắn, thì cánh tay rắn chắc của hắn đã thò ra, mạnh mẽ siết lấy eo nhỏ của cô, ngang nhiên ép người cô vào bàn rượu, ghì sát đôi môi quyến rũ vào mặt cô: “Chỉ cần Chu tiểu thư nói ra lời từ chối, Bạch Hàn Phong tôi sẵn sàng có lý do để cướp đi Chu thị thêm một lần nữa.”
“Anh…” Cô trừng mắt nhìn hắn.
Hắn liền lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Bổn thiếu gia không phải người thích đùa cợt, để Chu tiểu thư thích thì đến, không thích liền rời đi.”
Mấy cô gái vẫn còn đứng như trời trồng ở đó.

Chứng kiến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cả người hoá đá, mắt cứ tròn to.
Hắn để lại một cái nhếch môi, rồi rời khỏi cơ thể mềm mại, quyến rũ của cô.

Thứ khí chất bá trời đó khiến cô cảm nhận rõ đằng sau đôi mắt thâm thuý kia đã có một âm mưu.

Hắn định làm gì cô, muốn làm gì Chu thị?
Tiệc kết thúc, cô niệm gót giày từng bước tiến về chiếc xe của cô.

Đột nhiên Bạch Hàn Phong xuất hiện, cô không hề chú ý đến cạnh đó, cửa xe của một chiếc ô tô sang trọng đã mở sẵn từ bao giờ.
Bước chân của hắn dài ngoẵng, trong tích tắc đã tiến đến trước mặt cô.

Chu Thiên Như còn chưa kịp định hình, thân hình cao lớn của hắn đã áp sát khiến chân cô bất giác phải lùi lại phía sau, chân vấp vào thành cửa xe, không tự chủ được mà ngã hẳn vào trong xe.
Bạch Hàn Phong nhếch mép, nương theo cơ thể cô.

Vươn cánh tay chắn trước kính xe, cả người cô lập tức ngã dài lên ghế sau, đầu đập vào cửa kính, vừa vặn bàn tay của hắn đã che chắn kịp thời.
Mắt cô mở lớn, hắn liền ngang nhiên đè lên người cô, một tay hắn vẫn đang đặt trên đầu cô, tay kia vuốt lên gò má có chút ửng hồng của cô: “Ồ, em say rồi, thế nên mới ngã nhầm vào xe tôi.”
Cô giật mình trước lời khẳng định trắng trợn đó, mặt người đàn ông này quả thực rất dày, rõ ràng hắn cố tình đẩy cô ngã vào trong xe của hắn: “Anh muốn gì?”

“Muốn hợp tác cùng em.” Mùi rượu hoà quyện với hương vị thanh mát từ người hắn ngay lập tức quấn lấy cơ thể cô.

Chu Thiên Như bất giác rùng mình, định đẩy hắn ra thì hắn đã ôm lấy eo cô, đặt cô ngồi ngay ngắn, chỉ trong cái chớp mắt, hắn đã đóng cửa xe, đồng thời nở nụ cười gian tà, ra lệnh cho tài xế: “Lái xe đi!”
“Anh…” Cô bàng hoàng trước hành động quá nhanh, quá dứt khoát của hắn.
Hắn đẩy sát cô vào cánh cửa, vòng tay ôm trọn eo nhỏ của cô, phả lên mặt cô hơi thở ấm nóng có vương cả mùi rượu: “Đêm nay…chúng ta cùng nhau ôn lại chuyện cũ.”
Đột nhiên khoé môi cô cong lên cười, đẩy không nổi hắn liền quay ra công kích hắn: “Chuyện mà năm anh lên tám tuổi, bị con gái nhà người ta lừa gạt, phản bội tới nỗi…”
Khuôn mặt điển trai bất ngờ lao tới.

Bàn tay thon dài, đầy nam tính của hắn lập tức đặt lên da cổ mịn màng của cô, trượt ra sau gáy, giữ chặt.
Theo bản năng cô mím chặt môi, mắt nhắm tịt, câm lặng quay mặt sang một bên, cơ hồ còn nín thở, cả người căng như dây đàn, hoá đã trong không gian chật hẹp.
Ánh mắt hắn như hố sâu không đáy, đen ngòm như cục than bị thả vào lò lửa, lập tức đỏ rực lên vì sức nóng: “Tôi không ngại hành hạ em đâu.”
Cả người cô khẽ run lên, dường như hắn đã tức giận, ngọn lửa trong hắn đang trực chờ bục phát, nhưng bên ngoài cơ thể vẫn ra sức toả ra khí lạnh: “Anh định làm gì tôi?”
Hắn mò mẫn xuống chiếc cằm thanh tú, mạnh bạo nâng cằm cô lên, rồi áp sát gần như sắp chạm vào đôi môi lấp lánh của cô: “Em cứ ngang ngược trọc tức tôi đi, tôi sẽ cho em thấy hậu quả.”
Đột nhiên cô nhăn mặt, đẩy tay hắn ra, lắc mạnh đầu một cái.

Ngay khắc sau liền gục đầu lên vai hắn.

Cô làm sao thế này, đầu đột nhiên choáng váng, nặng trĩu.

Mọi thứ trước mặt mờ dần, cơ thể cơ hồ còn toát mô hôi, cảm giác lại nóng rực.


Rượu đang bắt đầu ngấm vào cơ thể của cô rồi sao.
Khoé môi hắn nhếch lên, vuốt ve gò má ấm nóng của cô.

Cô say rồi!
Xe dừng lại, cô vẫn không thể nào ngồi dậy nổi, cả người bất động trong lòng Bạch Hàn Phong.

Hắn nở nụ cười gian tà, vòng tay qua eo cô, nhấc bổng cả người cô lên rồi bế cô đi thẳng lên phòng ngủ.
“Thiếu gia!”
Lão quản gia cùng với đám giúp việc sửng sốt, sững người ngay lập tức.

Bọn họ chỉ mới trải qua bất ngờ kinh hoàng ngày hôm qua, rằng chân hắn đã bình phục từ khi nào nhưng hắn vẫn giả bộ.
Hôm nay hắn lại tiếp tục mang bất ngờ đến cho mọi người, ngang nhiên bế một cô gái về nhà, đi thẳng lên phòng ngủ.
Phải chăng chân hắn hồi phục, bản năng đàn ông cũng trỗi dậy mãnh liệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận